Chương 24: Mục Tu trộm ăn mảnh Úc Thư

Edit: Sâm

*

Sáng sớm hôm say, Úc Thư còn ngủ mơ màng cảm nhận được như có người phía sau nắm cằm cậu, khiến cậu quay đầu rồi hôn liếʍ lên môi cậu, muốn đánh thức cậu. Nhưng Úc Thư còn chưa ngủ đủ, mắt cậu chẳng tài nào mở ra được, còn hơi tức giận vì bị gọi dậy. Cậu kéo tay Mục Tu ra, nằm nghiêng về, cọ cọ vào cái gối mềm mại, lẩm bẩm: "Ưʍ... Đừng... Tôi buồn ngủ lắm..."

Mục Tu khẽ cười, không hôn môi cậu nữa mà ngậm vành tai mịn màng đáng yêu của Úc Thư vào miệng rồi liếʍ mυ"ŧ khiến cậu rầm rì bằng chất giọng mũi chưa tỉnh ngủ, rất là đáng yêu. Sau một đêm, chút ria mép thô ráp của Mục Tu mọc ra đầm vào cổ Úc Thư, cùng hơi thở ấm áp quấy nhiễu lỗ tai cậu, khiến thân thể mẫn cảm của Úc Thư tê dại.

"Ưm a... Ngứa..."

"Ngứa ở đâu? Ở dưới sao?"

Nhân lúc Úc Thư còn mơ màng, Mục Tu cởϊ qυầи cậu ra, để lộ cặp mông căng tròn. Hai người cùng đắp chăn, mà cái tay dưới chăn của Mục Tu đã bắt đẩu giở trò với cậu, hoàn toàn mặc kệ người thứ ba ở trên giường.

"A ha... Ở cổ... bị chích... Ngứa quá..."

Mục Tu nghe Úc Thư nói râu hắn đâm cậu, còn cố ý tiếp tục cọ chúng vào cậu. Sau đó bàn tay hắn mon men đến đằng trước của Úc Thư, nắm lấy cậu bé đã hơi cương vì "chào cờ" mà vuốt ve, còn xấu xa lột bao qυყ đầυ để chơi đùa qυყ đầυ của cậu.

Thân thể Úc Thư nhanh chóng bị kɧoáı ©ảʍ tê dại vây quanh, cổ còn bị châm chích, vành tai cũng bị Mục Tu liếʍ mυ"ŧ. Úc Thư bị kí©h thí©ɧ không ít, cậu bé rất nhanh mà cứng ngắc.

"Còn ngứa không?"

Úc Thư tưởng rằng Mục Tu hỏi cổ mình còn ngứa không, bèn thành thật trả lời: "Ưʍ.... Ngứa..."

"Vậy để tôi giúp bảo bối hết ngứa."

Nói xong, Mục Tu lấy ra một lọ bôi trơn rồi mở nắp, cắm miệng lọ vào lỗ sau của Úc Thư, bóp chất bôi trơn vào. Chất bôi trơn lạnh lẽo tiến vào vách tràng ấm áp, cảm giác này khiến Úc Thư hơi khó chịu.

"Ha... Lạnh quá... Khó chịu..."

"Đợi một lúc là được rồi, bảo bối, chịu đựng chút nào."

Mục Tu nói xong thì rút lọ ra, bóp một ít lên tay rồi chọc một ngón tay vào khuấy đảo. Chất nhờn trong lỗ thịt nhanh chóng bị nhiệt độ trong ấy làm nóng chảy, khiến vách tràng vốn đã trơn lại càng thêm trơn trượt. Thấy lỗ thịt đã mềm xốp, Mục Tu lại đút thêm hai ngón tay vào.

Ba ngón tay bắt đầu thọc rút nhanh hơn nhờ dịch bôi trơn. Mục Tu vùi đầu liếʍ mυ"ŧ cổ Úc Thư, một bàn tay khác thò vào quần áo Úc Thư, véo đầu v* đỏ mọng của cậu rồi xoa nắn. Úc Thư cảm thấy lỗ thịt của mình ê ẩm căng trướng, đầu v* cũng bị đùa bỡn, kɧoáı ©ảʍ dày đặc làm cơn buồn ngủ của cậu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là chìm đắm trong sự sung sướиɠ.

"Ưm a.... A ha..."

Úc Thư mở hờ mắt, quay đầu dùng má cọ cọ vào tóc Mục Tu, trong mắt mang theo hơi nước tìиɧ ɖu͙©, làn da trắng nõn cũng nhuốm màu du͙© vọиɠ, cả người để lộ hơi thể quyến rũ. Mục Tu ngẩng đầu khỏi cổ Úc Thư, hôn lên đôi môi mọng hơi hé mở của cậu, đưa đầu lưỡi cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cậu, dây dưa không ngừng.

"Ư ưʍ..." Úc Thư dần mê đắm trong nụ hôn của Mục Tu, cũng dần chìm trong cơn kɧoáı ©ảʍ.

Mục Tu đẩy nhanh động tác tay thọc rút khiến kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể Úc Thư ngày càng mãnh liệt, tiếng rêи ɾỉ dữ dội bị Mục Tu chặn trong miệng, chỉ có thể phát ra tiếng rầm rì nghẹn ngào. Vào lúc này, Mục Phong ở bên cạnh cũng bị đánh thức bởi tiếng động của hai người họ, vừa thức dậy đã nổi cơn ghen vì thấy họ lén lút chơi sau lưng mình.

"Hai người trộm chơi sau lưng tôi vui vẻ thật đấy."

Mục Phong nhấc cái chăn đang che đậy ba người họ lên, cảnh xuân dưới đó chiếu rọi. Lỗ hậu của Úc Thư bị Mục Tu nới rộng, cậu bé mịn màng còn tiết dâʍ ɖị©ɧ.

"Bảo bối chảy nhiều nước thật đấy, nhầy nhụa cả rồi."

Mục Phong thích thú chặn lỗ niệu đạo của Úc Thư, không cho dâʍ ɖị©ɧ chảy ra. Úc Thư vốn còn đang hôn sâu cùng Mục Tu, lỗ thịt và cậu bé cùng bị đùa nghịch, mà ngay lúc có người thứ ba đυ.ng vào nó, cơn kɧoáı ©ảʍ dồn thẳng lên não khiến Úc Thư rùng mình.

Úc Thư khó chịu vì dâʍ ɖị©ɧ muốn trào ra bị chặn lại, làm kɧoáı ©ảʍ không thể thoát ra. Thấy Mục Phong đã tỉnh, Mục Tu liền buông miệng Úc Thư để cậu rêи ɾỉ ra tiếng.

"A ha... Bỏ ra... Ưʍ..."

"Khó chịu à?"

Mục Phong không những không buông mà còn chơi đùa đầu lỗ khiến Úc Thư cảm nhận được càng nhiều kɧoáı ©ảʍ. Mục Tu nới lỏng thêm vài lần rồi rút ngón tay ra, bóp chất bôi trơn lên dương v*t của mình, bôi đều và đỡ cây thịt đỏ tươi ấy dí sát vào cửa động mềm mại của cậu.

"Ư... Vẫn muốn... A ha..."

"Ngoan, lập tức cho em."

Kɧoáı ©ảʍ trong người Úc Thư dừng lại vì không còn ngón tay, bên trong lỗ thịt trở nên trống rỗng ngứa ngáy. Thấy gậy th*t Mục Tu chạm vào, cậu đói khát vươn tay bẻ hai cánh mông của mịnh, để tiện cho Mục Tu cắm vào. Cách làm đầy dâʍ ɖu͙© của Úc Thư quả thật như muốn gϊếŧ chết Mục Tu, con *** đỏ tươi đang dí vào cửa lỗ lại càng to ra.

Không kìm được, hắn đẩy mở lỗ cắm qυყ đầυ vào. Rồi hắn dùng sức đẩy eo về phía trước, chọt thẳng vào chỗ sau nhất trong cậu. Úc Thư thỏa mãn thở ra, hiện giờ cậu càng ngày càng quen với việc bị họ đâm thọc. Đặc biệt là khi cậu còn đang mơ màng thì bị vây trong tìиɧ ɖu͙©, lúc ấy cậu sẽ càng tuân theo du͙© vọиɠ bản năng mà làm ra những chuyện dâʍ đãиɠ đáng yêu.

"A a.... Sâu quá... A hưʍ... To quá...."

Không ai có thể chịu nổi khi người mình thích khen cây thịt của mình lớn, điều này hoàn toàn khơi dậy thú tính của Mục Tu. Hắn bắt đầu xỏ xuyên, vách tràng ẩm ướt bao bọc dương v*t làm nó thọc vô cùng thuận lợi, khiến Mục Tu sướиɠ mà thở hổn hển.

"Ưm ư... A.... Sướиɠ quá..."

Úc Thư bị Mục Tu đâm cũng vô cùng sướиɠ, động tác ra vào của Mục Tu càng lúc càng nhanh, cây thịt to bự căng lỗ thịt lên cực độ, mỗi lần đút vào thì nó lại chảy ra dịch bôi trơn cùng nước da^ʍ của Úc Thư khiến nơi tiếp giáp giữa hai người trở nên nhớp dính vô cùng. Cơ bụng rắn chắc của Mục Tu dùng sức vỗ mạnh vào mông Úc Thư, phát ra tiếng phạch phạch. Cặp mông của Úc Thư nhanh chõng đỏ ran, thoạt nhìn như quả đảo chín mọng.

"A a a... Ưʍ... Nhẹ chút... A ha...."

Úc Thư có chút không chịu nổi khi bị thọc càng lúc càng nhanh, kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể càng ngày càng nhiều, cậu bé phía trước vẫn bị Mục Phong chơi đùa. Cậu cảm giác mình sắp bị chơi hỏng rồi, tiếng rêи ɾỉ mang theo giọng mũi, như thể sắp khóc vậy.

Mục Phong rút cây gậy vốn đã cứng đến phát đau của mình ra, dán lên cậu bé của Úc Thư rồi cùng tuốt. Mục Phong làm vậy càng khiến cơn kɧoáı ©ảʍ của Úc Thư mãnh liệt hơn, cây gậy trong lỗ thịt cũng ngày càng dùng sức, thọc vào càng sâu, làm Úc Thư có ảo giác như Mục Tu cũng sắp thọc cả tinh hoàn của hắn vào.

"A a a.... Không... Không được.... Ha a.... Không.... Chịu nổi.... A a..."

Mục Tu cảm nhận được vách tràng Úc Thư bắt đầu co rút, biết Úc Thư sắp đạt cao trào liền xỏ xuyên lỗ thịt càng mạnh khiến nó sưng tấy khôn xiết, nhớp nháp không thôi. Nước da^ʍ trong khe thịt bị cây gậy thọc tung tóe khắp nơi, nhuộm ướt cây gậy làm nó trơn bóng mà ra vào lỗ thịt sưng đỏ. Tiếng va chạm thân thể cùng tiếng nước da^ʍ mĩ càng thêm vang dội.

Thấy vậy, Mục Phong cũng đẩy nhanh tốc độ tay của mình. Dâʍ ɖị©ɧ chảy tràn từ cậu bé của Úc Thư khiến thứ ấy của hai người nhơm nhớp bóng mướt. Kɧoáı ©ảʍ điên cuồng tiền hậu giáp kích khiến Úc Thư không chịu nổi mà khóc thét lên, bị bắt thừa nhận cơn sung sướиɠ ngập tràn do gậy th*t đâm sâu vào lỗ hậu của mình.

"A a.... Sắp... Sắp hỏng mất... Hư ưʍ.... Chậm một chút.... A ha.... A a a a..."

Úc Thư vươn tay ôm chặt Mục Phong, tìm kiếm cảm giác an toàn trong biển dục. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt sắp bùng nổ trong cơ thể khiến cậu để lại những vệt đỏ trên lưng Mục Phong. Cuối cùng, Úc Thư bắn dưới sự đâm thọc mạnh mẽ của Mục Tu cùng sự vuốt ve nhanh chóng của Mục Phong.

"A a a a a!!!!"

Trước sau của Úc Thư đồng thơi cao trào, cơn cực khoái tràn lan khắp cơ thể cậu, cả người cậu không ngừng run rẩy, lỗ thịt cắn chặt cây gậy khiến Mục Tu kêu ra tiếng. Thấy vậy, Mục Phong nổi ý đùa nghịch, tiếp tục cọ xát cây gậy của mình và Úc Thư. Tuy Úc Thư đã ra, nhưng hắn thì còn chưa bắn.

"A a.... Tôi chưa.... A ha... Không.... Ưm a..."

Úc Thư còn chìm trong cơn cao trào, mà cậu bé lại bị cọ xát như thế khiến thân thể mẫn cảm lập tức đạt cực khoái không ngừng, lỗ thịt cắn càng chặt. Mục Tu cảm giác hắn sắp bị kẹp bắn, lòng hắn hung ác, cũng lại điên cuồng xỏ xuyên.

"A a.... Tôi.... Chết mất.... A ha.... Đừng.... A a a...."

Úc Thư nào có thể chịu được cơn cao trào kéo dài như thế, cậu hét gào muốn chạy trốn. Nhưng Mục Tu và Mục Phong đã bị du͙© vọиɠ cùng kɧoáı ©ảʍ khống chế, không thể dừng lại. Cơn sướиɠ tột độ khiến họ nhanh chóng chuyển động. Ngay lúc họ gần bắn, Úc Thư không thể chịu nổi sự kịch liệt như thế, cậu dâʍ đãиɠ kêu khóc rồi ngay sau đó, cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lại lần nữa bùng nổ trong tâm trí cậu, lại lần nữa khiến cậu như bị cơn cực khoái nuốt chửng.

"A a a a a......"

Mục Tu và Mục Phong cũng không kiên trì được nữa, họ cùng kêu lên rồi bắn tinh. Lúc họ hồi thần sau khi bắn mới phát hiện Úc Thư đã ngất xỉu. Mục Tu Mục Phong chợt đau lòng, Mục Tu rút dương v*t ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong ứa ra, cửa động lập tức trở nên da^ʍ uế không tả.

Thấy thế, Mục Phong trêu chọc Mục Tu, cười bảo:

"Anh, anh quá gượng ép bảo bối rồi."

"Nói như em không có phần vậy. Bảo bối thành ra thế này, em cũng có một nửa trách nhiệm."

"Nhưng em đâu có cắm vào, đều do anh không biết thương hoa tiếc ngọc. Phong thái lịch lãm trước đây của anh đi đâu mất rồi? Đúng là đồ cầm thú!"

"Em..."

Ngay khi Mục Tu đang muốn phản bác, Phó Hàn Dương đã đen mặt bước tới. Hắn nhìn Úc Thư hôn mê trên giường, giữa hai chân nhầy nhụa nhớp dính, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa khô bám dính trên đùi, Phó Hàn Dương trầm mặt nói:

"Hồ đồ! Đã quên mất hôm nay phải đưa Úc Thư đến bệnh viện rồi à?"

"..."

Mục Phong và Mục Tu cảm thấy họ sắp tiêu đời rồi.