Nơi Chân Mộng ở là một phòng của chung cư gần công viên.
Diện tích đại khái khoảng 50m2, vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng một cách rõ ràng.
Trâu Y Na ngẩng đầu nhìn vào bên trong, Chân Mộng cong lưng tìm nửa ngày, mới tìm ra một đôi dép lê hoàn toàn mới.
"Cô dùng cái này." Cô ấy nói.
Hiện tại Trâu Y Na đối với người này hoàn toàn giống như là một thẩm phán, cho nên vô cùng cẩn thận, cảm thấy mọi nơi mọi chốn đều đáng ngờ.
Cô nhìn tủ giày có đặt mấy đôi dép lê khác, hỏi Chân Mộng: "Vì sao tôi phải dùng cái này?"
Chân Mộng: "????"
Chân Mộng: "Cô không muốn mang dép lê cũng có thể."
Trâu Y Na thật sự muốn mang dép lê, trên chân cô là đôi boot gót nhọn, đi đường cũng không thoải mái, hôm nay chạy cả ngày, chân đều phải sưng lên.
Vì thế cô ngạnh cổ, hỏi lại một lần: "Vì sao tôi phải dùng cái này, rõ ràng ở đó còn có vài đôi khác."
"Hả...... Cô nói cái này à." Chân Mộng ném đôi dép lê mới tới dưới chân cô, vẻ mặt khó có thể miêu tả, "Mấy đôi này là anh em trong dàn nhạc của tôi mang, cô không chê có mùi thì cứ mang."
Trâu Y Na: "......"
Trâu Y Na thay dép lê mới, lẩm bẩm một câu: "Ngại có mùi vì sao không giặt đi?"
Chân Mộng đã vào phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra mấy loại cục sạc, đặt lên trên bàn: "Bọn họ mỗi ngày đều tới, tôi phải giặt mỗi ngày? Tôi cũng không phải vợ bọn họ."
Trâu Y Na vào phòng, xoay quanh nhìn nhìn, trong phòng này ngoại trừ khu vực bị nhạc cụ chiếm gần hết không gian, thì không có gì hiếm lạ.
Chân Mộng vào phòng ngủ, không bao lâu cầm theo áo ngủ, đến toilet.
Trong toilet mau chóng truyền ra tiếng nước tắm vòi sen, thần kinh căng chặt của Trâu Y Na thoáng thả lỏng xuống.
Cô cắm điện thoại di động vào cục sạc, nhưng không khởi động máy, kéo ghế dựa qua ngồi xuống, lẳng lặng ngây người.
Chân Mộng tắm rửa thực mau, mười phút là đã xong.
Lúc ở bên ngoài trời tối, sau đó lại bị Trâu Y Na đổ lẩu Oden lên, hình tượng có chút thảm không nỡ nhìn. Bây giờ tắm rửa sạch sẽ, mặc áo ngủ in hoa mềm mại, nhìn mát mẻ tươi tắn đáng yêu.
Trâu Y Na nhìn cô ấy liếc mắt một cái.
Chân Mộng nói: "Mặc quần áo của tôi không? Tôi không có áo ngủ mới."
Trâu Y Na lắc lắc đầu: "Tôi không tắm rửa."
Chân Mộng: "Được."
Cô ấy vào phòng ôm chăn cùng gối ra ngoài, trực tiếp trải lên thảm: "Cô ngủ trong phòng."
Trâu Y Na: "Sao?"
Chân Mộng: "Không có độc! Giường ngủ thoải mái! Cô muốn ngủ cùng tôi hay là ngủ trên thảm?"
Thảm rất lớn, trong phòng có sàn sưởi, ngủ cũng sẽ không bị lạnh.
Nhưng quan trọng là bên cạnh thảm có các loại đồ vật lung tung, làn da của Trâu Y Na dễ dàng bị dị ứng, chỉ nhìn liền cảm thấy bắt đầu phát ngứa.
"Tôi ngủ giường." Trâu Y Na nói.
Chân Mộng dọn xong tự mình chui vào trong chăn nằm, cầm di động lên lướt: "Ngủ ngon."
Trâu Y Na không nhúc nhích.
Chân Mộng xem xong tin tức trong group rồi, ngẩng đầu nhìn cô: "Còn có vấn đề gì sao?"
Trâu Y Na nói: "Vì sao cô không nói chuyện với tôi?"
Chân Mộng: "????"
Trâu Y Na: "Vừa rồi ở bên ngoài cô nói rất nhiều."
Chân Mộng chỉ vào mặt mình: "Cô nhìn không ra sao? Tôi đang tức giận."
Trâu Y Na: "Vì sao cô tức giận?"
Chân Mộng: "Cô đổ đồ lên đầu tôi, rất dơ, rất khó rửa!"
Trâu Y Na: "Ai bảo cô làm tôi sợ trước."
Chân Mộng: "Huề nhau."
Trâu Y Na: "Cô có thích ai hay không?"
Dừng một chút, cô bổ sung một câu: "Độc thân từ trong bụng mẹ cũng sẽ có người mình thích, tôi không phải muốn tìm hiểu ** của cô, bởi vì cô đã biết bí mật của tôi, việc này đối với nghệ sĩ mà nói là bí mật lớn, cho nên cô nói những điều kia đều không đủ."
Chân Mộng nghiêng thân mình nghĩ nghĩ: "Cô nói có đạo lý, nhưng tôi không có."
Trâu Y Na nhìn chằm chằm cô ấy: "Cô có, cô không muốn nói."
Chân Mộng: "Tôi không có."
Trâu Y Na: "Cô có."
Chân Mộng: "Tôi không có."
Trâu Y Na: "Cô......"
Chân Mộng: "Cô nói một trăm lần tôi cũng không có không tin cô thử xem tôi có thể chịu đựng được tôi đêm nay mất ngủ ngày mai tôi cũng huấn luyện cô lại như vậy được không cô cũng đâu có rãnh chứ tôi nhớ rõ hiện tại cô đang đóng phim ở tổ nào đó thật sự rảnh rỗi muốn dây dưa với tôi sao?"
Trâu Y Na: "......"
Trâu Y Na cầm di động vào phòng ngủ. Trên tường phòng ngủ dán đầy poster, đều là dàn nhạc trong và ngoài nước.
Trên giường còn tính sạch sẽ, chăn mềm xốp, xếp thành một đoàn.
Trâu Y Na cởϊ áσ khoác, lại cởϊ qυầи ngoài cùng áo lông. Cô có thói quen mặc quần áo thun ôm sát người, mặc như vậy ở khách sạn có thể tránh cho bị dị ứng.
Quần áo thun màu da ôm sát người, lộ ra đường cong cơ thể xinh đẹp, Trâu Y Na nhìn chằm chằm một lát, khởi động điện thoại lên.
Thông báo ùa vào, cảm xúc của cô cũng đã bình tĩnh hơn. Cô không phải là người sẽ dễ dàng từ bỏ, cô còn có rất nhiều việc phải làm.
Mặc kệ là sự nghiệp hay tình yêu, cô đều sẽ không từ bỏ, bởi vì cô đã phải trả giá rất nhiều, cô chế tạo bản thân thành bộ dáng ưu tú như hiện tại, không thể bỏ dở nửa chừng.
Những tin nhắn của người khác Trâu Y Na không để ý, chỉ nhắn lại cho Pan.
Cũng không cần giải thích quá nhiều, nói điện thoại của mình hết pin, hiện tại đã tìm khách sạn ngủ lại.
Pan hỏi cô ở khách sạn nào, Trâu Y Na không trả lời, chỉ nói mình sẽ không đến trễ chuyến bay đi đoàn phim vào ngày mai.
Trong tin nhắn của Pan đều mang theo ẩn nhẫn tức giận, nhưng cuối cùng cũng không thể nói cái gì, chỉ nói cô nghỉ ngơi cho tốt.
"Ừm, tôi đã biết." Trâu Y Na nhắn lại bằng tin nhắn thoại, tương đương với việc xác nhận cô hoàn toàn an toàn.
Di động trở về yên tĩnh, lần này cô mất tích, kỳ thật cũng không có gây ra chấn động lớn, tìm cô cũng chỉ là quản lý và trợ lý mà thôi, Hạ Cẩm Tây không gọi một cuộc điện thoại, nhắn một tin nhắn nào.
Trâu Y Na cầm di động, ra khỏi phòng ngủ, đi tới trước mặt Chân Mộng.
Chân Mộng còn đang chơi di động, giương mắt nhìn cô liếc mắt một cái, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Trâu Y Na đột nhiên nằm sấp xuống, nhấc chăn cô ấy lên chui vào.
Chân Mộng hoảng sợ, di động rơi xuống, đập vào cái mũi, đau đến mức làm cô ấy sắp chảy nước mắt.
Trâu Y Na đã tới trước mặt cô ấy, giơ tay nắm mặt cô ấy kéo qua, không khỏi phân trần mà ấn vào trong lòng ngực mình.
Chân Mộng: "!!!!"
Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên cảm thấy đau hay là cảm thấy sướиɠ. Trâu Y Na nâng di động lên, mỉm cười, răng rắc một tiếng.
Chân Mộng: "????"
Trâu Y Na cúi đầu hôn lên trán cô ấy, răng rắc, lại một tiếng.
Chân Mộng: "......"
Trâu Y Na đẩy cô ấy ra, xem xét ảnh chụp, sườn mặt của Chân Mộng rõ ràng, Trâu Y Na tươi cười ngọt ngào, vừa nhìn liền biết không phải quan hệ đứng đắn.
Hoàn mỹ.
Trâu Y Na xốc chăn lên, đứng dậy, quơ quơ di động với Chân Mộng: "Đây mới là nhược điểm."
Chân Mộng che cái mũi lại: "F***......"
Trâu Y Na: "Cho nên ngàn vạn lần không nên có ý đồ gì."
Nói xong, cô xoay người bước nhanh trở về phòng ngủ, khóa trái cửa phòng. Tim đập rất nhanh, cảm thấy mình thật sự là ngầu hết mức rồi.
Nắng sớm một lần nữa ló dạng ở thành phố này, Trâu Y Na bọc bản thân lại kín mít, đi ra từ một chung cư nhỏ, ngồi lên xe taxi đi đến sân bay.
Cùng lúc đó, Trịnh Tiêu tỉnh lại từ trên sô pha trong phòng khách nhà Hạ Cẩm Tây, nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, vào toilet.
Rửa mặt xong, cô ấy nhìn tủ lạnh, cầm chìa khóa treo ở trước hiên đi ra ngoài.
Buổi tối Hạ Cẩm Tây làm việc cơ bản đều phải thức khuya, nhưng buổi sáng có thể ngủ nướng một giấc.
Trịnh Tiêu đi theo bản đồ vào một chợ bán thức ăn gần nhà Hạ Cẩm Tây nhất, mua rau dưa củ quả tươi mới, sau đó ở trong giờ cao điểm bận rộn của thành phố Bắc, đạp lên nắng sớm không nhanh không chậm trở về.
Khoảng cách 1.5km, đôi tay đều cầm theo túi nặng trĩu, khi trở về nhà Hạ Cẩm Tây, cơ thể vừa mới vận động nên mồ hôi thoát ra, nóng hầm hập.
Trịnh Tiêu thích cảm giác này, thức tỉnh cơ thể vì người còn chưa thức tỉnh, chuẩn bị bữa sáng.
Có loại xúc cảm kiên định như đạp chân trên mặt đất.
Đơn giản nấu một nồi cháo, làm hai món ăn kèm, hấp bánh bao tạo hình con heo đáng yêu.
Thời điểm hơi nóng bốc hơi toàn bộ phòng bếp, Trịnh Tiêu rửa tay sạch sẽ, tháo tạp dề xuống, đi gõ cửa phòng Hạ Cẩm Tây.
Gõ đến lần thứ hai, bên trong truyền đến tiếng mơ mơ màng màng của Hạ Cẩm Tây: "Vào......"
Giống như đi vào văn phòng.
Trịnh Tiêu xoay tay cầm, đẩy cửa phòng ra.
Bức màn trong phòng Hạ Cẩm Tây không bị kéo kín mít, một vệt nắng sáng ngời vắt ngang lên chăn cô, tạo cảm giác nghệ thuật kỳ diệu.
Trịnh Tiêu đi tới trước vài bước, nhỏ giọng kêu cô: "Nên rời giường."
Vẫn là tiếng nói kia, Hạ Cẩm Tây che tay ở trên đầu, đáp: "Ừm ~"
Trịnh Tiêu: "Có cơm sáng ăn nha."
Hạ Cẩm Tây: "Wow......"
Cô rốt cuộc xê dịch thân mình, mở bừng mắt.
Trịnh Tiêu đứng ở nơi mà cô chỉ cần giơ tay là có thể với tới, trong phòng có mùi thơm của đồ ăn. Hình ảnh còn tốt đẹp hơn trong mơ.
Đúng vậy, cô lại mơ thấy Trịnh Tiêu một lần nữa, lúc Trịnh Tiêu ngủ ở phòng khách nhà cô.
Trong giấc mơ công việc rất bận, rất nhiều việc phiền toái, người phiền toái phải giải quyết tới tới lui lui, sau đó Trịnh Tiêu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, hỏi cô: "Muốn đến nhà tôi ăn thịt dê hầm hay không?"
Trong mơ Hạ Cẩm Tây mạnh mẽ gật đầu: "Muốn nha muốn nha."
Trịnh Tiêu: "Muốn lái xe điện mini không?"
Hạ Cẩm Tây: "Muốn nha muốn nha."
Trịnh Tiêu: "Muốn ở bên cạnh tôi không?"
Hạ Cẩm Tây: "Muốn nha muốn......"
Hạ Cẩm Tây bưng kín mặt.
Cảm thấy quá thẹn.
Bầu không khí hồn nhiên sung sướиɠ ở trong mơ còn nấn ná trong đầu chưa chịu tan đi, mở mắt liền thấy được đương sự, có cảm giác xấu hổ như bị bắt quả tang đang suy nghĩ dâʍ đãиɠ.
Trịnh Tiêu mở miệng nói: "Muốn......"
Hạ Cẩm Tây nhanh chóng ngăn trở cô ấy: "Không muốn không muốn, tôi lập tức rời giường."
Trịnh Tiêu nhướng mày, chưa nói cái gì, nhưng người không nhúc nhích, vẫn đứng ở tại chỗ.
Hạ Cẩm Tây lôi kéo chăn ngồi dậy, chiếc váy ngủ tối hôm qua cô mặc là váy hai dây thực gợi cảm, nếu như trước kia thì không sao, hiện tại lại cảm thấy nếu tùy tiện xốc chăn lên để Trịnh Tiêu nhìn như vậy, có chút...... Lẳиɠ ɭơ.
Trịnh Tiêu nhìn cô, Hạ Cẩm Tây giải thích nói: "Để tôi từ từ."
Trịnh Tiêu: "Ừm."
Hạ Cẩm Tây cúi thấp đầu, rốt cuộc cũng nghĩ ra được việc đứng đắn, cô lấy di động ở đầu giường: "Không biết tìm được Na Na chưa......"
Trịnh Tiêu: "......"
Hạ Cẩm Tây xem xét tin tức, phát hiện Pan không gửi tin nhắn cho cô nữa, group của công ty cũng một mảnh thái bình, vì thế yên lòng: "Khá tốt, đầu óc vẫn còn tỉnh táo."
Trịnh Tiêu đột nhiên nói: "Hiện tại muốn dạng gì?"
Hạ Cẩm Tây sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Cái gì dạng gì?"
Trịnh Tiêu: "Tối hôm qua muốn chân thành, hiện tại thì sao?"
Hạ Cẩm Tây mới hiểu ra, tối hôm qua cô muốn chân thành, nhưng cô lại không quá chịu đựng được Trịnh Tiêu chân thành.
Bằng không Trịnh Tiêu cũng sẽ không ở trong phòng cô, làm cho cô cảm thấy chân tay luống cuống.
Hạ Cẩm Tây còn nhớ rõ ràng cảm xúc tê ngứa lúc Trịnh Tiêu ôm cô, ở bên tai cô nói chuyện, ngứa đến làm trái tim cô tê dại, mũi chân cũng tê dại.
Hạ Cẩm Tây ở trong chăn trộm cuộn cuộn ngón chân, nói: "70% đi."
Trịnh Tiêu: "Mức độ chân thành sao?"
Hạ Cẩm Tây ra vẻ thành thục cười cười: "Người trưởng thành mà, 70% là được."
Trịnh Tiêu: "Tốt, chủ nhân."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu đi hai bước tới trước mặt cô, nắm lấy bàn tay còn đè ở trên chăn của cô kéo qua đưa lên bên miệng hôn một cái vang dội.
Hạ Cẩm Tây: "!!!!"
Trịnh Tiêu cười thật sự rất giống một người máy trung thành: "Bữa sáng đã chuẩn bị tốt cho ngài, ngài xem, muốn ăn cháo trước, hay là ăn......"
Hạ Cẩm Tây vung cánh tay đánh gãy lời nói của cô ấy, lạnh lùng vô tình nói: "Cháo!"
Hơn nữa còn dùng vận tốc ánh sáng xốc chăn lên xuống giường, lướt qua Trịnh Tiêu, chạy thẳng vào toilet.
Gương trước bồn rửa tay rất sáng, không hề có một vệt nước.
Là do tối hôm qua lúc Trịnh Tiêu đi tắm, sau khi tắm xong, cô ấy quét tước phòng tắm sạch sẽ.
Sáng sớm hôm nay lại làm bữa sáng, kêu cô rời giường, Hạ Cẩm Tây cảm thấy điều này thật sự không hợp với hình tượng nhà nghệ thuật tài giỏi của cô ấy một chút nào.
Giống như một cô hầu gái nhỏ ngoan ngoãn, nếu có thể mua đặt ở trong nhà, Hạ Cẩm Tây thật ra lại rất vui lòng.
Trịnh Tiêu ở ngoài cửa, đột nhiên nói: "Chủ nhân, cháo của cô đã nấu xong, muốn bỏ đường không?"
Hạ Cẩm Tây cảm thấy mình nằm mơ vẫn chưa tỉnh, mở vòi nước ra, hất nước lên trên mặt một trận, hô: "Không được kêu tôi là chủ nhân!"
Trịnh Tiêu: "Vậy kêu cô là gì?"
"Cẩm Tây." Hạ Cẩm Tây theo bản năng nói, "Kêu tôi là Cẩm Tây."
"Được, Cẩm Tây." Giọng nói của Trịnh Tiêu thật dịu dàng, hai chữ này nói ra từ miệng cô ấy, có hiểu quả không hề giống với bất kỳ ai.