Đồ ăn của quán này khá ngon, cho nên trong quán có không ít người.
Đột nhiên xảy ra động tĩnh lớn như vậy, hầu như tất cả mọi người đều nhìn qua đây.
Hạ Cẩm Tây theo bản năng lui lại phía sau, ý đồ kéo ra khoảng cách của hai người, nhưng Trâu Y Na nắm tay cô rất chặt, có lẽ đã dùng hết tất cả sức lực.
Hạ Cẩm Tây còn đang chờ đợi để hành động, Trịnh Tiêu ở bên cạnh đột nhiên nắm lấy cổ của Trâu Y Na, mạnh mẽ vặn cổ kéo cô ấy cách ra khỏi mặt Hạ Cẩm Tây.
"Muốn quậy ở đây sao?" Trịnh Tiêu thấp giọng nói một lời mà Hạ Cẩm Tây muốn nói.
Trâu Y Na trừng mắt với cô ấy, đau đến mức nước mắt đều sắp chảy xuống.
Có người móc di động ra nhắm ngay đến bên này, Trịnh Tiêu nâng lên một cái tay khác đánh một chút lên vành mũ của Trâu Y Na, mũ sụp xuống, che đậy khuôn mặt của Trâu Y Na.
Trịnh Tiêu nắm gáy của Trâu Y Na, cứ như vậy kéo cô ấy ra khỏi quán ăn.
Hạ Cẩm Tây nhân cơ hội gỡ bàn tay mình ra khỏi tay Trâu Y Na, ngay lúc người phục vụ chạy theo, liền thanh toán tiền ăn của Trâu Y Na.
Cũng may bên cạnh quán ăn có một lối đi không người, lúc Hạ Cẩm Tây đến, Trịnh Tiêu đã buông cổ Trâu Y Na ra, chặn cô ấy ngay tại một góc ở cầu thang.
Lúc này Hạ Cẩm Tây mới phát hiện, vóc dáng của Trịnh Tiêu cao hơn Trâu Y Na nhiều, áo khoác mùa đông thật dày có thể che đậy được hoàn toàn.
Hạ Cẩm Tây tiến vào, trở tay đóng cửa gần cầu thang lại, lúc này mới đi tới trước mặt hai người.
Trâu Y Na nhìn về phía cô, đôi mắt hồng hồng, thân thể từ đầu đến chân đều gắng sức, bộ dáng vừa tức giận vừa ấm ức.
Hạ Cẩm Tây nhìn về phía Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Hạ Cẩm Tây thở ra một hơi, hỏi Trâu Y Na: "Sao lại ở chỗ này?"
Trâu Y Na giật giật khóe môi, mới phát ra âm thanh: "Chị không có điều gì khác muốn hỏi sao?"
"Khác cái gì?" Hạ Cẩm Tây nói, "Em nhất thời hứng khởi muốn làm khó chị? Hay là em đã yêu thầm chị thật lâu?"
Nước mắt của Trâu Y Na lập tức trào ra, chảy khỏi hốc mắt, lạch cạch rơi xuống.
Hạ Cẩm Tây không mềm lòng một chút nào, cô nhìn mọi nơi, hạ giọng nói: "Chị cho rằng em là đứa trẻ thông minh, trong lòng chắc đã hiểu rõ. Chị chưa làm cái gì khiến em hiểu lầm, em cũng không cần ôm ảo tưởng không thực tế đối với việc này, đừng nói yêu đương với chị, hiện tại em với ai cũng không thể."
Hạ Cẩm Tây dừng một chút: "Trừ khi em chuẩn bị sẵn sàng bỏ công việc này, hơn nữa hãy tính toán chi trả cho công ty số tiền vi phạm hợp đồng có giá trên trời đi."
Trâu Y Na nắm nắm tay: "Như vậy chúng ta sẽ có hy vọng sao?"
Hạ Cẩm Tây một chút do dự đều không có: "Không có hy vọng, chị không thích em."
Giọng nói Trâu Y Na nghẹn ngào: "Em có chỗ nào không tốt, vì sao chị không thích em?"
Hạ Cẩm Tây nhíu mày, cô nhìn về phía Trịnh Tiêu, biểu tình bất đắc dĩ: "Cô xem, trẻ con chính là phiền toái."
Trịnh Tiêu không đáp lại cô, chỉ nhìn cô. Hạ Cẩm Tây tiến lên một bước gần sát cô ấy, hôn một cái lên môi cô ấy.
"Hiểu chưa?" Hạ Cẩm Tây quay đầu nói với Trâu Y Na.
Trâu Y Na giơ tay lau nước mắt, đẩy hai người ra, lập tức rời đi.
Hạ Cẩm Tây than một hơi thật dài, lấy di động gọi điện thoại cho Pan: "Tìm Trâu Y Na, dẫn em ấy về. Cô không biết tìm như thế nào? Vậy cô biết lãnh lương như thế nào sao? Cái gì cũng phải hỏi tôi chăng? Nghệ sĩ tôi giúp cô dẫn dắt......"
Trịnh Tiêu: "......"
Hạ Cẩm Tây tức giận nói thêm hai câu nữa, liền cúp điện thoại.
"Tôi phải vào trong quán một lát, cô chờ tôi chút." Cô nói.
Trịnh Tiêu gật gật đầu.
Chuyện vừa rồi xảy ra thật sự nhanh, Trịnh Tiêu phản ứng cũng nhanh, miệng Trâu Y Na đυ.ng vào Hạ Cẩm Tây, khả năng chỉ có một hai giây.
Có người nhìn thấy, nhưng bị người nhìn thấy kỳ thật không quan trọng, quan trọng chính là không thể bị chụp được. Trong tiệm có camera theo dõi, việc Hạ Cẩm Tây cần xử lý đó là đi tìm chủ quán ăn, xác nhận rằng bọn họ sẽ không tiết lộ hình ảnh ra bên ngoài.
Rất phiền phức.
Lúc nhìn thấy Trâu Y Na trong quán ăn, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ biến thành như hiện tại.
Cô không để ý đến Trâu Y Na, vì sợ có chút động tĩnh khiến người khác chú ý, nghĩ ra khỏi cửa sẽ gửi tin nhắn cho Trâu Y Na, kết quả cô làm lơ chọc giận Trâu Y Na.
Hoặc là cô đã sớm chọc giận Trâu Y Na, bắt đầu từ lúc cô không trả lời tin nhắn của cô ấy.
Trao đổi với chủ quán ăn phải mất chút thời gian, lúc Hạ Cẩm Tây trở lại cửa thang lầu, là hai mươi phút sau.
Nhưng Trịnh Tiêu vẫn còn ở ngay tại vị trí kia, chỉ thay đổi tư thế từ dựa vào biến thành ngồi xổm, ngồi xổm trên cầu thang trống rỗng không người.
Cả ngày hôm nay, cô ấy đều chờ đợi cô.
Hạ Cẩm Tây không cảm thấy Trịnh Tiêu là người tình nguyện cống hiến chí công vô tư, nhưng trong lòng cô biết, cô ấy sẽ chờ cô.
Cũng không biết từ khi nào, lại có niềm tin như vậy.
Hạ Cẩm Tây đến trước mặt Trịnh Tiêu, cong lưng nhìn cô ấy, có chút áy náy: "Thật ngại quá, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này."
Trịnh Tiêu ngưỡng đầu nhìn cô, ánh mắt thuần khiết trong trẻo: "Không có gì."
Hạ Cẩm Tây: "Vậy đã trễ thế này, hôm nay cô muốn về nhà, hay ở nhà tôi đây?"
Trịnh Tiêu: "Chờ một lát."
Hạ Cẩm Tây: "Chờ cái gì?"
Trịnh Tiêu túm chặt cổ áo sơ mi của cô, kéo cô đến bên môi cô ấy, trôi chảy mà hôn lên.
Nụ hôn này không giống Trâu Y Na bực tức nóng nảy, không giống Hạ Cẩm Tây hôn Trịnh Tiêu như chuồn chuồn lướt nước vừa nãy.
Nó thuận theo tự nhiên tựa như dòng chảy của con sông, lưu động, rõ ràng, dịu dàng lưu luyến.
Hạ Cẩm Tây không tự giác nhắm hai mắt lại, hưởng thụ một nụ hôn chân chính.
Thời gian không dài không ngắn, động tác Trịnh Tiêu buông cô ra, cũng vô cùng tự nhiên hợp lý.
Hạ Cẩm Tây mở mắt, Trịnh Tiêu hỏi cô: "Tôi đi nơi nào?"
Hóa ra là đang đợi cái này, Hạ Cẩm Tây cảm thấy mình thật sự đã chọc vào hồ ly tinh.
Hễ cứ tới trước ngưỡng cửa có thể tiến thêm một bước nữa, người này liền lùi chân về, đặt một viên kẹo ngay ngưỡng cửa, chỉ dụ dỗ, cũng không hành động.
Nếu không có nụ hôn này, Hạ Cẩm Tây thật sự muốn để Trịnh Tiêu ngủ lại một đêm, tựa như ngày hôm qua, chuyện gì đều không xảy ra, nhưng có thể nghe thấy mùi hương của cô ấy.
Hiện tại có nụ hôn này, ngủ lại chính là mời, một lần phóng túng, một đêm sẽ trở lại trước giải phóng.
"Cô về nhà đi." Hạ Cẩm Tây nói.
"Được." Trịnh Tiêu đứng lên.
Hạ Cẩm Tây nhìn đồng hồ: "Thời gian không còn sớm, không cần đưa tôi về......"
Trịnh Tiêu đánh gãy lời nói của cô: "Nhưng quần áo của tôi còn ở nhà cô."
Thật đúng là vậy.
Cô vì nhờ Trịnh Tiêu giúp mình, để Trịnh Tiêu thay áo khoác của cô, giờ đuổi người ta trở về, ngay cả quần áo cũng không trả lại cho người ta.
Vậy thì không thể nào nói nổi.
Hạ Cẩm Tây giơ tay vuốt tóc mái hơi rối loạn ra sau tai: "Vậy cùng nhau trở về đi."
"Được." Trịnh Tiêu đi ra ngoài, tay dắt lấy ống tay áo của cô một chút, giống dẫn một bạn nhỏ đang lạc đường.
Một đường đều đi phía trước cô, nhưng một đường cũng chưa buông tay. Chờ tới khi đến trước xe, rốt cuộc mới buông ra.
Hạ Cẩm Tây lên ghế phụ, Trịnh Tiêu cầm di động, tra xét bản đồ một hồi lâu.
Hạ Cẩm Tây nghĩ nghĩ, nói: "Từ nơi này đến nhà tôi rồi về nhà cô, là phải đi vòng một chút nha."
"Ừm." Trịnh Tiêu đáp lại.
Hạ Cẩm Tây nghĩ nên nói chuyện gì đó để giảm bớt hoàn cảnh xấu hổ mà cũng không tính là xấu hổ hiện tại, nhưng muốn nói thoải mái thì vẫn có chút không được tự nhiên, Trịnh Tiêu mở âm nhạc lên.
Là bản kỷ niệm một năm của nhạc kịch 《Bóng ma trong nhà hát》, một bài nối tiếp một bài, không có thời gian dừng lại.
Hạ Cẩm Tây từ bỏ nói chuyện, Trịnh Tiêu lái xe rất nghiêm túc, Hạ Cẩm Tây dứt khoát hạ thấp ghế dựa, rụt rụt xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cả một ngày dài, việc cũng đã đủ nhiều.
Rất nhiều chuyện xảy ra đột ngột, yêu cầu cô phải đưa ra phản hồi tức thời, nhưng cô không phải là thần thánh, không thể đưa ra giải pháp tối ưu nhanh như vậy.
Rất nhiều thời điểm, cô đều giống như bây giờ, nhắm mắt, hồi tưởng lại từng việc từng chuyện, xem chỗ nào cần đền bù, chỗ nào cần làm lại sau.
Đi hết một chuyến, lúc mở mắt ra, vẫn còn ở trên đường. Phía trước bị kẹt xe thành một hàng dài, phóng tầm mắt nhìn xa, toàn là màu hồng của đèn sau xe ô tô.
"Bị kẹt xe nhiều như vậy sao." Hạ Cẩm Tây cảm thán nói.
"Ừm, lối lên cầu bị chặn."
Hạ Cẩm Tây nhìn trái nhìn phải, con đường này cô không quá quen thuộc: "Có thể vòng lại không?"
"Hiện tại không được." Xe chậm rãi ngừng lại, Trịnh Tiêu nhìn hướng dẫn trên di động, "Đã bị mắc kẹt."
"Vậy chỉ có thể chờ." Hạ Cẩm Tây thở dài.
Trịnh Tiêu tắt âm nhạc, hỏi cô: "Tâm tình thật không tốt sao?"
Hạ Cẩm Tây: "Không có mà."
Trịnh Tiêu: "Cứ thở dài."
"Không." Hạ Cẩm Tây cười cười, "Có chút mệt."
Trịnh Tiêu: "Bởi vì Trâu Y Na sao?"
Hạ Cẩm Tây nghiêng nghiêng người, nhìn cô ấy: "Trâu Y Na chỉ tính là một việc, còn rất nhiều rất nhiều việc khác."
Trịnh Tiêu: "Nói tôi nghe một chút."
Hạ Cẩm Tây: "Cơ mật của công ty."
Trịnh Tiêu: "Ồ."
Bộ dáng Trịnh Tiêu ồ lên, giống như con cá phun ra bong bóng, quai hàm phồng lên, rất đáng yêu.
Hạ Cẩm Tây có chút mềm lòng, hiếm khi Trịnh Tiêu hỏi thăm những việc này với cô, liền chọn cái không quá cơ mật nói với cô ấy: "Tinh Nguyên đào nghệ sĩ của công ty tôi."
Trịnh Tiêu cau mày, Hạ Cẩm Tây giải thích nói: "Là công ty của Trịnh Băng Băng."
Trịnh Tiêu gật gật đầu: "Ừm."
Hạ Cẩm Tây: "Bọn họ năm nay vốn dĩ cũng muốn ra mắt một nhóm, nhưng mấy tân binh không quá tốt, nên muốn đào góc tường của chúng tôi."
Trịnh Tiêu hỏi: "Ưu thế của bọn họ là gì?"
Hạ Cẩm Tây: "Bọn họ làm marketing tốt lắm."
Trịnh Tiêu: "Vậy rất nguy hiểm."
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên: "Đúng vậy."
Trịnh Tiêu là người thông minh, nói chuyện với người thông minh cũng không cần giải thích quá rõ ràng, một chút liền hiểu.
Diễn viên ca sĩ cần có thời gian dài để tích lũy tác phẩm, cần có danh tiếng, cần có con đường phát triển lâu dài, đây là điều U am hiểu.
Nhưng Tinh Nguyên lại muốn đào idol, idol cần lưu lượng, cần nhiệt độ, cần vào thời điểm trẻ tuổi nhất của nghệ sĩ, làm bọn họ nổi lên, để chia được một phần lợi nhuận.
Đây là điều Tinh Nguyên am hiểu.
Một bàn tay của Trịnh Tiêu còn đặt trên tay lái, cô ấy nhìn dòng xe thật dài trước mặt, nói: "Idolhot nhất hiện tại của công ty cô là Trâu Y Na đi."
Hạ Cẩm Tây: "Tân binh là em ấy."
Trịnh Tiêu: "Vậy cô còn tàn nhẫn như vậy."
Hạ Cẩm Tây: "Nên tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn."
Kỳ thật cô cũng không muốn giải quyết chuyện này tuyệt tình như vậy, từ khi Trâu Y Na bắt đầu biểu hiện ra một ít ỷ lại không bình thường, cô liền bắt đầu xa cách Trâu Y Na. Cô nghĩ cô gái nhỏ này chỉ có hứng thú nhất thời, không để ý đến rồi cũng sẽ phai nhạt.
Ở trong mắt Hạ Cẩm Tây, một đoạn tình cảm vô tật mà chết và sự nghiệp vừa mới phát triển, cô khẳng định sẽ chọn cái sau, ai ngờ đến Trâu Y Na dữ dội như vậy, càng không để ý lại càng rực rỡ, đưa sự việc đến bước này.
Tinh Nguyên muốn đào người, đã có dấu hiệu ở 《100u》.
Cho nên vì để giữ lại các cô gái có tiềm năng đang nắm trong tay này, Hạ Cẩm Tây đã sớm bắt đầu nói chuyện hợp tác với các cô ấy, yêu cầu tài nguyên. Cho đến bây giờ, dù nổi tiếng hay chưa, họ đều đã nhận được các tài nguyên rất tốt ở trong giới.
Hạ Cẩm Tây giữ người lại bằng thực lực, chuyện gì cũng làm được tốt nhất, ngoại trừ việc ngày hôm nay.
Cô không thể vì giữ lại Trâu Y Na mà dung túng cho cô ấy, thậm chí mập mờ với cô ấy, như vậy, sẽ hoàn toàn huỷ hoại công việc lẫn cuộc sống của một nghệ sĩ.
Cô lựa chọn cách làm cho lương tâm mình thoải mái, thì phải gánh vác khả năng có hậu quả cực đoan.
Nếu Trâu Y Na từ U nhảy tới Tinh Nguyên, không chỉ có An và cô là giám đốc quản lý nghệ sĩ, còn có toàn bộ U sẽ trở thành trò cười hằng năm ở trong giới. Nghĩ đến đây, Hạ Cẩm Tây thật sự có chút sầu.
Cô nhìn chằm chằm dòng xe cộ: "Sao mà cứ bất động vậy?"
"Tôi tra một chút." Trịnh Tiêu cầm lấy di động, nửa phút sau, cô ấy nói, "Ah, phía trước xảy ra sự cố."
"Sao"? Hạ Cẩm Tây nhích đến gần trước mặt cô ấy nhìn nhìn, "Làm sao vậy?"
Trịnh Tiêu nghiêng nghiêng màn hình di động: "Có đυ.ng xe, đang xử lý."
"Ah......" Hạ Cẩm Tây ngã lại sau ghế, lần này thật sự thở dài một tiếng, "Vậy phải chờ thật lâu."
Trịnh Tiêu cất di động, hỏi cô: "Có chuyện quan trọng sao?"
Hạ Cẩm Tây vỗ vỗ đầu mình: "Không có, cho dù có, một chiếc di động thật ra cũng đủ giải quyết. Chính là trễ giờ, đợi thêm lát nữa cô không thể trở về."
Trịnh Tiêu mím môi, nói: "Không sao cả."
Quả nhiên đợi rất lâu, sau khi con đường thông thoáng, eo của Hạ Cẩm Tây cũng có chút đau.
Trịnh Tiêu lái xe, đi theo dòng xe cộ chậm rãi di động, qua cầu, lại trải qua hai đoạn đường bị kẹt xe, cuối cùng mới tới cửa chung cư của Hạ Cẩm Tây.
Hạ Cẩm Tây hỏi cô ấy: "Muốn tôi đi lên lấy quần áo giúp cô hay đi lên chung?"
Trịnh Tiêu: "Làm thế nào sẽ nhanh hơn đây? Tôi về đến nhà là đã một giờ rồi."
Hạ Cẩm Tây nhăn nhăn mày, đột nhiên cảm giác được không thích hợp. Đây là lần đầu tiên Trịnh Tiêu nhấn mạnh với cô việc về nhà muộn.
Trước kia nhiều lần hai người hẹn hò còn muộn hơn hôm nay, Trịnh Tiêu luôn luôn tỏ thái độ tôi là freelancer cho nên tôi không sao cả.
Tối hôm nay, đột nhiên nói đã một giờ rồi.
Hơn nữa tại sao lại bị trì hoãn đến giờ này chứ, Hạ Cẩm Tây không xuống xe, cô lấy di động, mở bản đồ ra.
Đáp án chói lọi xuất hiện ở trước mặt cô, Trịnh Tiêu từ quán ăn đến nhà cô, đã đi đường vòng.
Cô ấy không chỉ có đi đường vòng, còn vòng đến con đường bị kẹt xe nhất, thêm ông trời trợ giúp cô ấy, xảy ra một sự cố nhỏ nữa.
Quán ăn đó không phải quán ăn mà Hạ Cẩm Tây thường đi, hôm nay Trịnh Tiêu giúp cô một việc gấp, Hạ Cẩm Tây nghĩ dẫn cô ấy đi ăn chút gì đặc biệt, nên không chọn quán ăn quen thuộc.
Dọc theo đường đi cô đều ở trong tiếng nhạc suy nghĩ về nhân sinh, vì thế một con đường không quen thuộc còn thêm sự tin tưởng cùng sơ sẩy của cô, liền dẫn tới kết cục hiện tại này.
Hạ Cẩm Tây lại ngẩng đầu lên, cảm thấy khϊếp sợ.
Không muốn trở về thì cô cứ nói không muốn trở về, tôi cũng không nhất định bắt cô trở về, nhưng do chính cô làm chuyện vượt rào, hiện tại đi vòng một vòng lớn như vậy, chỉ là vì muốn ở lại nhà tôi một đêm?
Hạ Cẩm Tây mở miệng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
Trịnh Tiêu mang vẻ mặt điềm tĩnh và đáng thương đặc trưng của cô ấy, chớp chớp mắt, hỏi cô: "Làm sao bây giờ đây?"
"Cái gì làm sao bây giờ," Hạ Cẩm Tây không nhịn được, dỗi cô ấy nói, "Cô cố ý, cô còn hỏi tôi làm sao bây giờ."
Trịnh Tiêu mím môi.
Hạ Cẩm Tây nói giống như đang giáo dục trẻ con: "Cô không thể cứ như vậy, làm người phải chân thành một chút, nghĩ muốn cái gì thì nói ra, quanh co lòng vòng không sợ đau đầu đau óc sao?"
Trịnh Tiêu: "Trâu Y Na rất chân thành."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Còn biết tranh luận. Chiếm tiện nghi rồi tính kế cô, xong việc còn cãi bướng đến không được.
Gần đây Trịnh Tiêu biểu hiện tốt như vậy, Hạ Cẩm Tây thiếu chút nữa cũng đã quên, người này là người không biết xấu hổ, phát bệnh từng đợt, trình độ cực cao.
Hạ Cẩm Tây tức giận, Hạ Cẩm Tây nói: "Cô nói như vậy, đêm nay cô muốn làm gì thì làm, dù sao nhà tôi cũng không có chỗ cho cô."
Cô cầm lấy áo, chuẩn bị đẩy cửa xuống xe sau đó đóng sầm cửa xe lại để biểu đạt sự tức giận của mình, nhưng tay mới vừa đáp lên then cửa, đã bị người kéo trở về.
Trịnh Tiêu ôm lấy cô. Một tay ôm eo, đầu lập tức tiến tới bên sườn mặt của Hạ Cẩm Tây, hô hấp đều phun lên lỗ tai cô.
"Không được đuổi tôi đi." Giọng nói Trịnh Tiêu thì thầm, "Tôi phải ở lại nhà cô."
Hạ Cẩm Tây: "Tôi......"
Trịnh Tiêu không cho cô cơ hội nói chuyện: "Tôi giúp cô nhiều việc gấp như vậy, cô cũng không cho tôi ở lại một chút."
Hạ Cẩm Tây: "Cô......"
Trịnh Tiêu: "Một mình tôi rất nhàm chán, cầu xin cô."