Thư luật sư đương nhiên chỉ là hù dọa người.
Trong thế giới của người trưởng thành loại hù dọa này tương đương với uy hϊếp, có tác dụng kinh sợ nhất định, cho nên ở giai đoạn trước dùng đặc biệt tốt.
Nhưng Trịnh Tiêu tỏ thái độ nhẹ nhàng tự nhiên không sao cả kia, làm Hạ Cẩm Tây cảm thấy thư luật sư gửi tới email của Trịnh Tiêu, khả năng chỉ có mấy chữ như sau:
Nè, tôi hù dọa cô đó, cô ngoan một chút nha.
Trịnh Tiêu hiển nhiên không ngoan.
Hạ Cẩm Tây mở loa ngoài di động, trở về giao diện, mở ghi chú ra: "Chào cô, xin mời nói ra tên họ thật, số chứng minh thư."
"Sao?" Trịnh Tiêu đối với chuyện này vẫn rất rõ ràng, "Muốn kiện tôi à?"
Hạ Cẩm Tây kéo kéo khóe miệng, không trả lời.
Miệng Trịnh Tiêu lại lẩm bẩm lên, Hạ Cẩm Tây nghe biết được, cô ấy đang ăn cái gì đó.
"Xin lén giải hòa," cô ấy nói, "Chúng ta gặp mặt nói đi."
Hạ Cẩm Tây nhướng mày, cảm thấy mình thật đúng là không dễ dàng.
Cô còn ngừng ở giao diện ghi chú: "Thời gian, địa chỉ."
Trịnh Tiêu: "Theo thời gian của cô, địa chỉ cô chọn, tôi đều có thể."
Trịnh Tiêu đáp thật sự ngoan, Hạ Cẩm Tây hoảng hốt trong nháy mắt.
Lúc trước hai người hẹn nhau rất nhiều lần, khi vừa mới bắt đầu, Hạ Cẩm Tây cũng sẽ dò hỏi ý kiến của Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu từ trước đến nay đều trả lời theo cách này.
Sau đó Hạ Cẩm Tây cũng không hỏi nữa, tất cả đều do cô định, Trịnh Tiêu chưa từng đưa ra dị nghị.
Hiện tại, Hạ Cẩm Tây bắt đầu nghĩ lại chính mình, có phải vì một số chi tiết nhỏ này mà đắc tội đến Trịnh Tiêu hay không, mới đổi lấy kết cục như hiện giờ.
Ngã một lần khôn hơn một chút, vì thế Hạ Cẩm Tây nói: "Cô chọn đi, tôi rãnh buổi tối hôm nay và ngày mai."
Trịnh Tiêu: "Vậy tám giờ, chỗ cũ."
Chỗ cũ là khách sạn cách công ty Hạ Cẩm Tây rất gần, hai người đã hẹn ở đó rất nhiều lần.
Phòng cũng thường xuyên được đặt một căn giống nhau, Hạ Cẩm Tây cảm thấy nơi đó cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện chính sự.
"Vẫn là để tôi chọn đi." Hạ Cẩm Tây báo tên một tiệm cà phê.
"Thành giao." Trịnh Tiêu trước sau như một không ý kiến.
Hạ Cẩm Tây theo bản năng nói: "Buổi tối gặp."
Trịnh Tiêu ôn ôn hòa hòa đáp lại cô: "Buổi tối gặp."
Cúp điện thoại, một trận gió lạnh thổi qua, Hạ Cẩm Tây ôm chặt hai tay trở về, có chút hối hận. Nói cái gì mà buổi tối gặp, giống như cô thực chờ mong lần gặp mặt này vậy.
Quan hệ của hai người đã từ bạn giường chuyển biến bất ngờ thành kẻ thù, Hạ Cẩm Tây không ngừng cảnh báo mình, không thể bị bề ngoài của Trịnh Tiêu mê hoặc, người như vậy, không phải bạch thiết hắc*, chính là một cây trà xanh xanh um tươi tốt.
(* Nói một người mặt ngoài thoạt nhìn ngây thơ đáng yêu, trên thực tế là kẻ xấu xa, quyết đoán tàn nhẫn.)
Lúc trở lại phòng họp, ppt đã lật qua vài trang.
Cô ngồi xuống, Tổng giám đốc Vương đang nói lại ngừng, các đồng nghiệp đang nhìn chằm chằm ppt cũng không nhìn nữa.
Mọi người đều nhìn cô.
Hạ Cẩm Tây giơ tay sờ sờ mặt mình: "Có vấn đề sao?"
Tổng giám đốc Vương là người nôn nóng, hỏi lại cô: "Có vấn đề sao?"
Hạ Cẩm Tây nhớ tới lời nói trước khi cô đi, vung tay lên, cúi đầu lật văn kiện trong tay mình: "Không có vấn đề không có vấn đề."
Vì thế trong sự hồ nghi của mọi người, tiếp tục tiến hành công việc.
Sau khi hội nghị tan, Hạ Cẩm Tây định thu dọn đồ đạc về nhà trước, chuẩn bị cho tốt để ứng phó với Trịnh Tiêu tối nay, kết quả vừa đến cửa văn phòng, liền thấy được Trâu Y Na ngồi trên sô pha bên cạnh chờ cô.
Trâu Y Na là một trong số thực tập sinh ưu tú nhất mà cô đã huấn luyện mấy tháng qua, đã thuận lợi bắt được một suất của Tencent. Nhiệm vụ chủ yếu tiếp theo của cô ấy chính là không ngừng luyện tập kỹ năng chuyên nghiệp, không còn là việc của Hạ Cẩm Tây.
"Na Na." Hạ Cẩm Tây kêu cô ấy, "Tại sao em lại tới đây?"
Trâu Y Na đang lướt xem di động, nghe vậy lập tức cất di động vào đứng lên, một cái khom lưng tiêu chuẩn 90 độ, cách chào hỏi rất đặc sắc của thần tượng về phía Hạ Cẩm Tây: "Giám đốc Hạ, chào chị!"
Hạ Cẩm Tây giơ tay chỉ chỉ văn phòng, Trâu Y Na vội vàng đi theo phía sau cô.
Hai người vào văn phòng, Hạ Cẩm Tây thu dọn đồ.
Trâu Y Na chờ rồi lại chờ, thật sự chờ không được, chỉ phải chủ động nói: "Giám đốc Hạ, tối nay chị có rảnh không? Em có chút vấn đề muốn thỉnh giáo chị."
Hạ Cẩm Tây giương mắt nhìn cô ấy: "Em nói đi."
Trâu Y Na giật giật khóe miệng, bộ dáng thật ngượng ngùng: "Là một ít vấn đề tương đối riêng tư, cho nên muốn hẹn giám đốc Hạ một ít thời gian cá nhân."
"Không có gì." Hạ Cẩm Tây vòng qua bàn làm việc cầm bình nước đưa tới trước mặt Trâu Y Na, "Việc công việc tư của nghệ sĩ đều là việc công của người quản lý nghệ sĩ."
"Em......" Vẻ mặt Trâu Y Na rối rắm, cô ấy nhìn chằm chằm bình nước trong tay Hạ Cẩm Tây, "Thật sự là một số vấn đề rất riêng tư, ở trong công ty khó mà nói."
Hạ Cẩm Tây yên lặng phun ra một hơi thật dài.
Loại tình huống này cô đã quá quen thuộc, nghệ sĩ có bộ dạng này ở trước mặt cô, đều chính xác là có vấn đề lớn.
"Thôi được." Hạ Cẩm Tây cầm túi, "Em đi theo chị."
Trâu Y Na chạy nhanh đuổi theo.
Hai người vào thang máy đến bãi đỗ xe, Hạ Cẩm Tây quan sát bốn phía, mới mở cửa để Trâu Y Na lên xe.
Trâu Y Na ngồi vào ghế phụ, trước khi xe khởi động, Hạ Cẩm Tây lấy mũ lưỡi trai ra đưa cho cô ấy.
"Từ giờ trở đi đã xem như là nhân vật của công chúng, ra ngoài cố gắng che lại một chút."
"Dạ, được." Trâu Y Na ngoan ngoãn đội mũ lưỡi trai vào, rụt rụt cơ thể xuống một chút, "Em đã biết, giám đốc Hạ."
Hạ Cẩm Tây khởi động xe, không trở về nhà.
Cô không có khả năng mang Trâu Y Na về nhà, nhìn dáng vẻ này của Trâu Y Na phỏng chừng một lát nữa cũng nói không xong. Vì bớt việc, cô trực tiếp lái đến tiệm cà phê đã hẹn cùng Trịnh Tiêu.
Lúc đến tiệm đã gần giờ cơm tối, Hạ Cẩm Tây gọi chút đồ ngọt, cũng không bận tâm hình tượng quản lý của mình, muốn ăn như thế nào thì ăn như thế đó, ăn no làm việc mới tốt.
Trâu Y Na nhìn cô ăn, cô ấy sắp tiến vào tiết mục quay chụp, phải bảo trì dáng người, không thể chạm vào những đồ ăn có calo cao này dù chỉ một ngụm.
Hạ Cẩm Tây ăn xong hai khối bánh kem, Trâu Y Na đưa khăn giấy tới trên tay cô, mới rốt cuộc thật cẩn thận mở miệng: "Giám đốc Hạ, có một số việc, chị đã nhìn ra đi?"
"Chị nhìn không ra," Hạ Cẩm Tây xoa xoa khóe miệng, cầm lấy su kem, "Việc chị nhìn không ra được, người xem cũng nhìn không ra được."
Cô lằng nhằng như vậy, Trâu Y Na thật sự là nhịn không được, nói thẳng: "Giám đốc Hạ, em và chị giống nhau."
Hạ Cẩm Tây: "Ừm."
Trâu Y Na: "Em cũng thích con gái."
Hạ Cẩm Tây: "Ừm."
Giọng nói của Trâu Y Na lập tức nghẹn ngào lên: "Em làm sao bây giờ, lúc trước Weibo của em có đăng lên một ít ảnh chụp......"
Hạ Cẩm Tây: "Xóa chưa?"
Trâu Y Na: "Xóa rồi, sau khi ký hợp đồng với công ty liền xóa."
Hạ Cẩm Tây ăn su kem xong lau khô ngón tay: "Giường chiếu?"
Trâu Y Na liên tục xua tay: "không có không có, chỉ là ảnh chụp thân mật bình thường."
Hạ Cẩm Tây: "Hôn môi?"
Trâu Y Na nhìn cô, mặt đều đỏ: "Miệng đối miệng......"
"Không sao cả." Hạ Cẩm Tây nhích ra phía sau, nhẹ nhàng bình tĩnh, "Bạn thân thiết ai mà không có mấy tấm ảnh chụp miệng đối miệng."
Trâu Y Na giương miệng, nửa ngày chưa nói ra được câu nào.
Hạ Cẩm Tây lấy máy tính bảng từ trong túi xách ra, mở mấy phần văn kiện đưa tới trước mặt Trâu Y Na.
Việc nghệ sĩ là đồng tính luyến ái, trong giới giải trí gần như đã công khai một nửa, đừng nói đến Hạ Cẩm Tây là đồng tính nữ, ngay cả trai thẳng tổng giám đốc UM của bọn họ cũng đối với việc này thấy nhiều không trách, thậm chí còn có kinh nghiệm phong phú mà lập ra một bộ quy trình ứng đối.
Có bổ sung hiệp nghị đối với việc này, có khuôn mẫu xã giao khi gặp chuyện, đương nhiên cũng có số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù sau khi tạo ra tổn thất lớn cho công ty.
Trâu Y Na ôm máy tính bảng, miệng mở ra vẫn chưa đóng lại.
Hạ Cẩm Tây ăn uống no đủ cũng không vội, chờ cô ấy xem xong. Chờ đến mệt nhọc, dứt khoát dựa người cho thoải mái một chút, nhắm mắt lại.
Trâu Y Na nhỏ giọng đọc: "Mặc kệ bị chụp được cái gì, đánh chết đều không thừa nhận......"
Hạ Cẩm Tây gật gật đầu: "Việc này chính mình không nói liền không phải là thật, chẳng lẽ paparazzi còn có thể chụp hình em ở trên giường."
Trâu Y Na hỏi: "Phải vẫn luôn như vậy sao?"
Hạ Cẩm Tây: "Hoặc là đổi công ty."
Trâu Y Na: "Nhưng mà em đã ký mười năm."
Hạ Cẩm Tây: "Mười năm không yêu đương rất khó sao?"
"Không khó." Có người trả lời cho cô.
Nhưng không phải Trâu Y Na.
Hạ Cẩm Tây thật hoảng sợ, cô chọn tiệm cà phê này nói chuyện công việc chính là bởi vì nơi này vô cùng riêng tư, yêu cầu người quen hẹn trước mới vào được, có trình độ rất lớn trong việc ngăn chặn tình huống ngoài ý muốn.
Hiện tại tình huống ngoài ý muốn đã nổ tung trên đỉnh đầu cô, nổ đến khiến trái tim cô bị đau.
Hạ Cẩm Tây mở mắt ra, thấy được khuôn mặt Trịnh Tiêu.
Mấy tháng không gặp, cô ấy gầy đi một ít, trước kia thường xuyên cột tóc bây giờ thả ra, bọc áo lông vũ mang mũ len vào mùa mà các mỹ nhân ở thành phố còn mặc áo gió váy, giống cô gái miền núi vào thành phố.
Cô gái miền núi xinh đẹp.
Là phong cách ngây thơ mà Hạ Cẩm Tây đã nhìn thấy khi hai người mới gặp nhau lần đầu, hiện giờ tăng trưởng lên gấp bội, bọc hết cả người Trịnh Tiêu.
Đây là khí chất sẽ làm Hạ Cẩm Tây rung động.
Kết hợp với kinh sợ ngoài ý muốn vừa rồi, hiệu quả vô cùng rõ ràng. Có vài giây, Hạ Cẩm Tây không chớp mắt cũng không nói chuyện.
"Ngượng ngùng, quấy rầy." Trịnh Tiêu nói.
Cô ấy hít hít cái mũi, mũi có chút hồng.
Hạ Cẩm Tây tĩnh lại, giơ tay nhìn thời gian: "Tại sao cô lại đến sớm như vậy, lúc này mới...... 7 giờ."
Trịnh Tiêu trả lời cô: "Hẹn với cô tôi đều đến sớm nhất."
Giọng điệu vô cùng thản nhiên, vô cùng bình thường, đúng là bởi vì bình thường, mới có một loại cảm giác chấn động đến sự tò mò của người khác.
Hạ Cẩm Tây nhìn qua Trâu Y Na ở phía đối diện, Trâu Y Na hoảng loạn đầy mặt, dáng vẻ muốn đứng dậy chạy lấy người bất kì lúc nào.
Hạ Cẩm Tây là người gặp qua sóng to gió lớn, đặc biệt là những lúc khiến người xấu hổ đến muốn dùng ngón chân moi ra ba phòng hai sảnh.
Chỉ cần tôi không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.
Hạ Cẩm Tây nâng nâng cằm, cũng dùng giọng điệu vô cùng bình đạm: "Tôi có chút việc, cô đi đến bàn cách vách chờ một chút."
Trịnh Tiêu: "Bàn cách vách có người."
Hạ Cẩm Tây: "Quẹo qua, phía sau còn có chỗ."
Trịnh Tiêu: "Bà chủ nói đều đã đặt trước."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trâu Y Na rốt cuộc nhảy dựng lên, hoang mang rối loạn cầm lấy túi, lại hoang mang rối loạn tắt đi máy tính bảng, đẩy đến trước mặt Hạ Cẩm Tây.
"Các chị nói chuyện, em đi trước."
Hạ Cẩm Tây không cản cô ấy. Trâu Y Na thực sự chạy nhanh ra khỏi tầm mắt của hai người.
Trịnh Tiêu còn đứng ở trước mặt Hạ Cẩm Tây, bộ dáng không vội không vàng.
Nói chuyện một cách nóng nảy với loại người này sẽ thua, Hạ Cẩm Tây uống ngụm cà phê, thảnh thơi mà nói: "Ngồi, muốn ăn cái gì, tự mình gọi."
Trịnh Tiêu kéo khóa áo lông vũ xuống, để một đống quần áo thật lớn lên chỗ ngồi đối diện, sau đó trở lại bên cạnh Hạ Cẩm Tây, đặt mông ngồi xuống.
Đây là chỗ cho một người, tuy rằng rộng rãi, nhưng hai người ngồi chung, không thể nào tính là rộng rãi.
Hạ Cẩm Tây còn cầm cà phê ở trong tay, nửa cái thân mình của Trịnh Tiêu đã dựa vào cô, nóng hầm hập, tỏa ra hương thơm ấm ấp.
Hơn hương vị cà phê trong tiệm.
Hạ Cẩm Tây quay đầu, thật sự kinh ngạc: "Nguyên lai cô ra khỏi khách sạn là cái dạng này sao?"
Trịnh Tiêu nói: "Cái dạng gì?"
"Kẻ lừa đảo." Hạ Cẩm Tây một chút cũng không khách sáo, "Bàn cách vách không có ai, cửa hàng này cũng không có khả năng đều được đặt trước."