Chương 20

Chu Thành trước kia rất gầy, cho nên ảnh chụp trên thông tin sơ lược của tổng giám đốc TD nhìn vẫn là rất đẹp trai.

Qua hai năm gian khổ gây dựng sự nghiệp, Chu Thành bắt đầu mập lên, hiện giờ TD trở thành con dê đầu đàn trong nghề, hắn cũng giống như bánh bao lên men, nở bành trướng.

Phàn Phàm trốn ở trên ghế phụ, không dám lộ mặt.

Thời điểm Chu Thành từ tòa nhà văn phòng đi ra, Phàn Phàm đè vành nón thấp xuống chỉ cho Hạ Cẩm Tây: "Là người đó, chính hắn."

Hạ Cẩm Tây nhìn ảnh chụp trên di động: "Không giống."

Phàn Phàm: "Mập rồi, mập rồi."

Hạ Cẩm Tây: "Mập thành như vậy......"

Giọng nói Phàn Phàm khép nép lại: "Người lớn tuổi mập lên rất bình thường mà......"

Hạ Cẩm Tây nhìn về phía cô ấy, cười nhéo nhéo thịt trên má cô ấy: "Cô bụ bẫm chính là đáng yêu, hắn mập toàn là dầu mỡ. Hai người không giống nhau."

Phàn Phàm vui vẻ lên: "Đúng vậy!"

Hạ Cẩm Tây: "Cô không nhận sai người là được."

Phàn Phàm: "Tuyệt đối không nhận sai! Ngày đó tôi đã gặp hắn."

Hạ Cẩm Tây vẫn luôn không muốn đề cấp đến việc Trịnh Tiêu bị đánh ngày đó cho lắm, cuộc hội thoại đến đây, liền hỏi một câu: "Tại sao lại không báo cảnh sát?"

Phàn Phàm cau mày: "Tiêu Tiêu không cho báo cảnh sát, lúc ấy Chu Thành chảy thật nhiều máu, Chu Thành cũng không báo cảnh sát."

"Hiểu rồi." Hạ Cẩm Tây khởi động xe.

Việc chịu thương tổn không báo cảnh sát này rất thường thấy ở giới giải trí.

Không phải tất cả vấn đề đều có thể giải quyết ở cục cảnh sát, đối với rất nhiều người mà nói, giữ được bí mật cùng danh tiếng càng quan trọng hơn so với đạt được một phán quyết công chính.

Chu Thành có nhược điểm bị nắm ở trong tay Trịnh Tiêu, điều này làm cho Hạ Cẩm Tây rất vui mừng.

Chu Thành đi đến bãi đỗ xe, Hạ Cẩm Tây móc camera từ trong túi ra, kéo ống kính qua 70-200, có thể nhìn thấy mặt tài xế rõ ràng trong mỗi chiếc xe.

Hạ Cẩm Tây ấn nút chụp, ném camera vào trong lòng ngực Phàn Phàm, đuổi theo xe Chu Thành.

Phàn Phàm trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới nói: "Chị Cẩm Tây, chị là làm việc này sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Một quản lý nghệ sĩ giỏi đương nhiên phải có chút kỹ thuật chống lại trinh sát."

Phàn Phàm: "Đây không phải chống."

Hạ Cẩm Tây: "Được, một quản lý nghệ sĩ giỏi đương nhiên cũng là một paparazzi giỏi."

Phàn Phàm giơ ngón tay cái lên cho cô.

"Hôm nay vận may của chúng ta rất tốt." Hạ Cẩm Tây đột nhiên nói.

Phàn Phàm: "Hả?"

Hạ Cẩm Tây: "Chu Thành vừa rồi mới thay đổi quần áo."

Phàn Phàm: "Thì sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Ở trên xe đổi."

Phàn Phàm: "Cho nên?"

Hạ Cẩm Tây thở dài một hơi: "Cho nên hôm nay chúng ta thật sự có khả năng làm chó* rồi."

(*làm paparazzi)

Sau khi tan làm một người đàn ông trung niên sẽ không ở trong xe đổi bộ quần áo lại đi về nhà.

Nơi này là khu đô thị mới ở thành phố Bắc, công ty cùng chỗ ăn chơi rất nhiều, nhưng nhà ở rất ít.

Chu Thành không lái xe đi hướng trong thành phố, con đường hắn đi lại khéo léo tránh được giờ cao điểm, đi đến trước một câu lạc bộ hẻo lánh.

Phàn Phàm: "Trời!"

Hạ Cẩm Tây: "Nhàm chán."

Phàn Phàm: "Hả?"

Hạ Cẩm Tây: "Chỉ là ăn nhậu cờ bạc gái gú thôi, không có gì thú vị."

Phàn Phàm: "Ăn uống không nói, còn cờ bạc gái gú cũng thường thấy trong thế giới của mấy người sao?!"

Hạ Cẩm Tây chớp chớp mắt.

Phàn Phàm: "......"

Hạ Cẩm Tây quẹo xe, tìm nơi thích hợp dừng xe: "Muốn tôi dẫn cô đi cảm thụ một chút không?"

Phàn Phàm: "A không không không tôi sợ hãi, cảm giác bên trong đó rất đắc tiền, hơn nữa nếu chị muốn chụp được gì đó, không thể mang theo camera lớn như này đi vào chứ?"

Hạ Cẩm Tây cong khóe miệng cười cười, từ trong túi móc ra một cái kim cài áo cài lên áo.

Phàn Phàm nhìn chằm chằm cái kim cài áo kia, Hạ Cẩm Tây: "Đừng nhìn, là máy ảnh mini."

Phàn Phàm: "......"

Hạ Cẩm Tây: "Cô cứ nhìn chằm chằm vào ngực tôi, làm tôi rất ngượng ngùng."

Phàn Phàm: "Ha hả."

Cô ấy cảm thấy mình đã ngồi trên thuyền của giặc, cô ấy cảm thấy thế giới này thật đáng sợ.

Khả năng chỉ có cô gái mập mạp bình thường như cô ấy, mới đơn thuần thiện lương đến thế, chất phác ngây thơ.

Có người đi ra từ câu lạc bộ, ôm một cô gái trang điểm lòe loẹt.

Phàn Phàm rụt rụt, ôm chặt camera trong lòng ngực: "Tôi không muốn đi vào, tôi chỉ ở bên ngoài canh chừng cho chị thôi."

Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy, Phàn Phàm đáng thương: "Tôi cảm thấy tôi đi vào sẽ ô uế."

Hạ Cẩm Tây không nhịn được, cười phốc lên tiếng.

Cô lui lui lại phía sau, thay đổi phương hướng: "Thôi được, chúng ta không đi vào, chỉ chờ ở bên ngoài. Vào nơi này, lúc ra thì trời đã tối, trời tối dễ xuống tay."

Quả nhiên phải chờ đến khi màn đêm buông xuống, Phàn Phàm ôm camera mở trừng mắt, Hạ Cẩm Tây ôm máy tính bảng làm việc cả buổi.

Đến khi hơn 10 giờ tối, rốt cuộc thấy được Chu Thành ra. Niềm vui ngoài ý muốn, phía sau Chu Thành còn có một người đi theo.

Đó là một cô gái mặc áo khoác, tóc dài tán loạn, bị gió thổi qua làm không thấy rõ mặt.

Động tác của Phàn Phàm thực nhanh chóng, hướng tới hai người kia chụp liên hồi, chụp đến khi hai người kia lên xe.

Cô ấy thực hưng phấn: "Trong đầu của tôi đều hiện ra hot search video ngắn!"

Hạ Cẩm Tây vỗ vỗ đầu cô ấy: "Muốn đổi công việc thì tìm tôi."

Phàn Phàm xua xua tay: "Khà khà khà, cũng không cần đâu."

Hạ Cẩm Tây lại đuổi kịp xe của Chu Thành, Phàn Phàm cầm camera, có chút thất vọng: "Xe của cô gái kia ở phía sau, hai người họ cũng không đến gần, Chu Thành nói cho cô ta làm tài xế cũng có người tin."

"Tới bộ phần quan hệ công chúng của chúng tôi làm đi." Hạ Cẩm Tây cười nói.

Xe lái đi phương hướng thực hẻo lánh, cho đến một công viên ven sông còn chưa được khai phá.

Hạ Cẩm Tây không thể đi cùng nữa, đậu xe ở bãi đỗ xe ngoài công viên, sau đó từ trong balo ở ghế phía sau lấy ra hai cái áo khoác đen, đưa một cái cho Phàn Phàm.

Phàn Phàm: "...... Chị chuẩn bị thật sự kỹ càng."

Hạ Cẩm Tây: "Đương nhiên."

Phàn Phàm: "Thật khiến người ta sợ hãi."

Hạ Cẩm Tây lấy lại camera để vào trong lòng ngực: "Đi theo tôi là được."

Hạ Cẩm Tây làm việc này thật sự rất có kinh nghiệm.

UM có bộ phận marketing, cũng có đội paparazzi, thời khắc mấu chốt không thể thiếu chuyện chụp lén bí mật của người khác.

Có một đoạn thời gian nghệ sĩ dưới quyền của Hạ Cẩm Tây liên tiếp xảy ra chuyện, bị tạo thành bóng ma tâm lý, vì thế cô chạy tới đội paparazzi, đi theo đồng nghiệp có năng lực nhất ở trong đó suốt nửa tháng.

Nửa tháng ấy thật sự làm điên đảo thế giới quan của cô, từ đó trong nhóm nghệ sĩ có tuôn ra bí mật gì, cô đều thấy nhiều nên không trách.

Công viên rất lớn, trạng thái đang thi công một nửa, ban đêm rất lạnh, không có người, vô cùng thích hợp để yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Đối phương rốt cuộc lái xe*, mục tiêu rất lớn, Hạ Cẩm Tây cùng Phàn Phàm hai người xuyên qua trong màn đêm, mau chóng tìm được địa điểm để ẩn nấp quan sát.

(*là xxx)

Phàn Phàm muốn cầm camera, Hạ Cẩm Tây ngăn cô ấy lại, tự mình cầm lấy.

"Cô canh gác đi." Hạ Cẩm Tây nói, "Cẩn thận có người đến đây."

Phàn Phàm đè nhỏ giọng thực sốt ruột: "Tôi muốn xem tôi muốn xem."

Hạ Cẩm Tây: "Đau mắt hột."

Phàn Phàm: "......"

Thật sự sẽ đau mắt hột.

Tuy rằng bởi vì ánh sáng quá kém chụp được hình ảnh không quá rõ ràng, nhưng chỉ mỗi độ phân giải lốm đốm rung rung cũng đủ để cho người ta một trận ghê tởm.

Hạ Cẩm Tây mở chế độ quay video, cầm trong chốc lát cũng không nhìn nữa, tay chỉ giữ camera, đôi mắt ngắm phong cảnh.

Không bao lâu người trong xe ngừng lại, cửa sau xe đột nhiên mở ra, cô gái kia xuống xe. Áo khoác mở rộng, bên trong thế mà lại chỉ mặc mỗi quần vớ.

Phàn Phàm: "Hả, u là trời!"

Hạ Cẩm Tây: "Khụ khụ khụ."

Phàn Phàm: "Cô ta đi rồi cô ta đi rồi cô ta đi rồi......"

Hạ Cẩm Tây cất camera, cảm thán một câu: "Cũng không đưa người ta trở về sao? Trời lạnh như vậy mà."

Phàn Phàm: "Khách làng chơi vô tình."

Hạ Cẩm Tây quan sát bốn phía, cột tóc lên, còn đeo khẩu trang vào: "Giám đốc Chu thật là đã tìm giúp cho chúng ta một nơi tốt, một cái cameras cũng không có."

"Muốn tiến lên sao?" Phàn Phàm hỏi.

"Trời cho lương duyên, hiện tại không lên, để đến khi nào." Hạ Cẩm Tây nhét camera vào trong lòng ngực cô ấy, "Việc này cho cô làm chó nhỏ."

Phàn Phàm nhanh chóng cầm chắc camera.

Camera thật sự tốt, trong ánh mắt có thể nhìn thấy ánh sáng mỏng manh, bị chụp lén bởi thiết bị có độ nhạy cao lại như thể được chụp bằng đèn chiếu sáng.

Hạ Cẩm Tây quấn chặt áo khoác, tay đút vào trong túi, cứ như vậy phóng khoáng đi tới trước mặt xe của Chu Thành, giơ tay gõ gõ cửa kính.

Chu Thành hạ cửa xe xuống, hai người nói hai câu, Chu Thành xuống xe.

Phàn Phàm khẩn trương lên, tuy rằng cô ấy đã được nhìn thấy video thi đấu quyền anh của Hạ Cẩm Tây, nhưng thật sự đến thời điểm thực chiến, Phàn Phàm vẫn cảm thấy sợ hãi.

Hình thể của hai người khác biệt quá lớn, Chu Thành vừa to vừa cao, còn đáng khinh như vậy, tràn ngập dáng vẻ của tội phạm.

Nhưng Phàn Phàm lo lắng cũng không được vài giây, ngay lúc Chu Thành vói tay qua Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây bắt lấy cổ tay của hắn, đột nhiên co gối lên một cước.

Nửa phút sau đó, hoàn toàn là Hạ Cẩm Tây đơn phương tấn công, động tác của cô sạch sẽ lưu loát, đánh Chu Thành giống như đánh một cục thịt xụi lơ.

Thực mau, Chu Thành nằm rạp trên mặt đất.

Hạ Cẩm Tây cũng không ham chiến, xoay người bỏ đi. Phàn Phàm nhanh chóng cất camera, chuẩn bị cùng cô trốn chạy.

Hai người tụ họp lại trong cây cối hỗn độn, một câu cũng không nói, chạy nhanh về phía bãi đỗ xe.

Mau chóng lên xe, mau chóng khởi động, cho đến khi chạy qua một con phố, Phàn Phàm mới thở bình ổn lại được.

"Ôi con mẹ nó......" Phàn Phàm không nhịn được chửi thô bạo, "Tôi cảm thấy mình đang đóng phim điện ảnh."

Hạ Cẩm Tây không nói chuyện, nhìn thẳng phía trước, bộ dáng nghiêm túc lái xe.

Phàn Phàm: "Quá khoa trương đi, quá không hiện thực đi, quá không thể tưởng tượng được, đây là việc thật sự tồn tại sao? Đây là việc có thể được chấp nhận ở xã hội pháp trị sao? Chúng ta là đang phạm tội mà!"

Hạ Cẩm Tây vẫn không nói tiếp.

Phàn Phàm: "Chị Cẩm Tây, việc này nếu được quay trên phim truyền hình, không thể được xét duyệt chứ?"

Hạ Cẩm Tây đột nhiên chuyển đầu xe, quẹo vào đường nhỏ.

"Câm miệng." Cô nói, "Nói nữa tôi gϊếŧ người diệt khẩu."

Phàn Phàm lập tức không còn âm thanh.

Hạ Cẩm Tây một chân đạp phanh ngừng xe lại, lấy bao thuốc lá từ trong xe ra.

Cô đã bỏ thuốc lá một thời gian, lúc nào nghiện lại sẽ hút hai ngụm thuốc lá điện tử, hoặc đốt một điếu ngửi mùi.

Nhưng hiện tại cô cần phải có một điếu, để nicotin xuyên qua phổi cô, làm tê liệt bộ não cô.



Lúc lên âm mưu cho chuyện này, Hạ Cẩm Tây cũng chưa khẩn trương một chút nào. Khi ở trên xe, cô thậm chí rất là hưng phấn.

Cô từng tham gia vài cuộc thi đấu, có khi nghiêm trọng đến mức đánh gãy sống mũi đối thủ, máu chảy như trút nước, cô cũng không hoảng loạn.

Nhưng vừa rồi đánh người xong, biết rõ nhiều nhất thì chỉ là một ít phần mềm bị bầm tím, nhưng tim cô lại đập như nổi trống, phanh phanh phanh va chạm l*иg ngực.

Có lẽ bởi vì giống như Phàn Phàm nói, cũng không phải là việc đúng đắn, cho nên quả thật chột dạ.

Hạ Cẩm Tây nâng nâng tay, hỏi Phàn Phàm: "Để ý sao?"

Phàn Phàm dùng sức lắc đầu, người này mới vừa nói muốn gϊếŧ cô ấy diệt khẩu. Hạ Cẩm Tây bậc lửa, dùng sức hút một ngụm, chờ đợi xao động ở trong lòng chậm rãi bình tĩnh xuống.

Chỉ mới nửa điếu.

Hạ Cẩm Tây dập thuốc, mở cửa xe, lái ra đường lớn.

"Đưa cô về nhà." Cô nói với Phàn Phàm.

Hạ Cẩm Tây đưa Phàn Phàm đến cửa nhà, nhìn thấy cô ấy vào thang máy xong mới rời đi.

Phàn Phàm vào trong nhà gửi tin nhắn cho Hạ Cẩm Tây: 【 Chị Cẩm Tây em vào nhà. 】

Hạ Cẩm Tây gửi tin nhắn thoại cho cô ấy: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ảnh chụp cùng video trong thẻ copy thêm một phần, đặt ở nơi an toàn."

Phàn Phàm hỏi cô: 【 Vậy bên phía Tiêu Tiêu......】

Hạ Cẩm Tây trả lời cô ấy: "khi nào rảnh thì mang đến cho cô ấy."

Phàn Phàm nghiêm túc suy nghĩ cả đêm, cảm thấy việc này không thể chờ đến khi rảnh mới làm.

So với Hạ Cẩm Tây, cô ấy thân cận với Trịnh Tiêu hơn, chung quy Trịnh Tiêu là bạn nhiều năm của cô ấy, hơn nữa đây là việc của Trịnh Tiêu, cũng không biết Hạ Cẩm Tây làm như vậy rốt cuộc sẽ có hậu quả gì.

Vì thế ngày hôm sau Phàn Phàm trực tiếp xin nghỉ, đến nhà Từ Tinh Tinh tìm Trịnh Tiêu.

Trịnh Tiêu mấy ngày nay đều ở tại nhà của Từ Tinh Tinh, hai người ở chung dường như rất tốt, Từ Tinh Tinh thực thích cô.

Khi Phàn Phàm vào nhà, Trịnh Tiêu đang ngồi xổm trước chậu cây cảnh nhỏ của Từ Tinh Tinh, cầm cái kéo nhỏ cắt tỉa.

Phàn Phàm chạy nhanh tiến lên kêu: "Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu xuống tay nhẹ chút, cái này rất quý......"

"Ừm ~" Trịnh Tiêu ngoài miệng đáp lời, trên tay đã nhanh nhẹn cắt rớt một nhánh cây lớn.

Phàn Phàm: "......"

Trịnh Tiêu: "Cậu ngồi đi, không cần lo lắng, giám đốc Từ nói mình cắt đẹp."

Phàn Phàm xem xét, thật sự khá đẹp.

Việc Trịnh Tiêu nghiêm túc đi làm, sẽ không có làm không tốt.

Phàn Phàm quyết định nói thẳng tất cả mọi việc, cô ấy lấy USB ra: "Chị Cẩm Tây có cái gì đó cho cậu."

Trịnh Tiêu dừng động tác trên tay, hơi kinh ngạc: "Là cái gì?"

Phàn Phàm không thể kết luận, trong lúc cô ấy đang copy video không cẩn thận click nút phát, thật sự khiến người ta cảm thấy thẹn. Cô ấy không nói chuyện, đỏ mặt duỗi duỗi cánh tay ra.

"Chờ một lát." Trịnh Tiêu đứng dậy nói, "Tay mình hơi dơ."

Rửa sạch tay xong, Trịnh Tiêu mới nhận USB.

Cô cầm USB đi vào trong phòng ngủ: "Là thứ rất quan trọng sao? Cậu phải tự mình đưa đến đây."

Phàn Phàm đi theo sau lưng cô, chầm chậm: "Rất quan trọng."

Chờ Trịnh Tiêu vào phòng mở laptop ra, Phàn Phàm lại ôm cạnh cửa không chịu bước vào phòng một bước.

"Cậu như vậy làm mình rất tò mò." Trịnh Tiêu nhìn máy tính, cười nói.

Phàn Phàm kéo kéo khóe miệng, thầm nghĩ đợi lát nữa cậu có thể không cười nổi.

Trịnh Tiêu mở file trong USB ra, Phàn Phàm núp một nửa người sau cánh cửa, trộm quan sát nét mặt Trịnh Tiêu.

Trịnh Tiêu nhíu mày, Trịnh Tiêu mím chặt môi, ngón tay Trịnh Tiêu đè con chuột, rất là dùng sức.

Rốt cuộc, Trịnh Tiêu ném con chuột xuống, đột nhiên đứng lên.

Phàn Phàm có chút sợ hãi, rụt rụt lại phía sau, Trịnh Tiêu đi ngang qua bên người cô ấy, nói: "Xin lỗi, mình đi gọi điện thoại."

Phàn Phàm dùng sức gật đầu, chỉ cần không đánh mình là được.

Điện thoại đương nhiên là gọi cho Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây nghỉ đông xong rồi, nhưng trên tay cũng không có công việc quan trọng gì, hiện tại đang ngồi ở trong văn phòng nhàm chán lật xem bảng báo cáo số liệu.

Màn hình di động phát sáng, nhìn thấy là Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây cười rộ lên.

Cô không vội vã tiếp điện thoại, nhìn hình ảnh trên màn hình di động sáng lên sáng lên, ngón tay gõ trên mặt bàn từng cái.

Chờ đến khi làm cho người sắp mất đi kiên nhẫn, Hạ Cẩm Tây mới nhận điện thoại.

Cực kỳ bình đạm, cực kỳ chức nghiệp nói: "Alo."

Trịnh Tiêu mở đầu cũng vô cùng bình đạm, cô ấy hỏi cô: "Có tiện nói chuyện không?"

Hạ Cẩm Tây: "Tiện."

Trịnh Tiêu: "Cô có bị thương hay không?"

Hạ Cẩm Tây cong cong khóe môi, trong giọng nói mang theo ý cười: "Không có, cảm ơn quan tâm."

Trịnh Tiêu đột nhiên không nói nữa, cuộc gọi này là cô ấy gọi đến, Hạ Cẩm Tây chỉ nghĩ gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, vì thế cô cũng cùng cô ấy trầm mặc.

Dù sao cô cũng sẽ có rất nhiều thời gian để dây dưa với người ta.

Cửa văn phòng của cô bị gõ vang lên, Hạ Cẩm Tây ngẩng đầu nói: "Vào đi."

Trợ lý tiến vào tặng phần văn kiện: "Đây là chỉ số tìm kiếm của các trang web trên sky quý trước ạ."

Hạ Cẩm Tây: "Tốt."

Trợ lý nói: "Giám đốc Phan từ Viêng Chăn gọi điện thoại tới hẹn cô ăn cơm."

Hạ Cẩm Tây: "Từ chối đi."

Trợ lý đồng ý, ra khỏi văn phòng.

Sau khi văn phòng khôi phục yên tĩnh, người ở bên kia điện thoại quả nhiên rốt cuộc mở miệng.

"Tôi không trì hoãn thời gian của cô." Trịnh Tiêu nói, "Vì sao làm như vậy?"

Hạ Cẩm Tây cầm bút, lật bảng báo cáo: "Cô làm bất kỳ việc gì cũng sẽ hỏi vì sao sao?"

Trịnh Tiêu: "Tôi sẽ làm việc có lợi cho mình."

Hạ Cẩm Tây: "Thật trùng hợp tôi cũng vậy."

Trịnh Tiêu: "Tùy tiện gây phiền toái cho mình không phải là việc có lợi."

Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, cô xoay bút trong tay: "Tôi không cảm thấy là tự gây phiền toái cho mình đâu, tôi đánh Chu Thành, Chu Thành dám báo cảnh sát sao? Hoặc là nói, hắn dám quay đầu lại tìm đánh tôi sao?"

Trịnh Tiêu không trả lời, Hạ Cẩm Tây tự mình trả lời: "Hắn không dám."

"Tự trong lòng hắn có quỷ, cô có nhược điểm, tôi cũng có nhược điểm."

"Cô có giao tình với Tiểu Linh Sanh, tôi không có, cô sợ thương tổn Tiểu Linh Sanh, tôi không sợ."

Hạ Cẩm Tây dừng một chút: "Hơn nữa tôi thích nhất là vạch trần gương mặt thật của tra nam, cứu vớt những phụ nữ bị trượt chân. Đau dài không bằng đau ngắn, làm ra rõ ràng mới có thể có được một cuộc sống mới đúng không?"

Trịnh Tiêu nói: "Cô đã tra thật sự rõ ràng."

"Đúng vậy." Hạ Cẩm Tây nhíu nhíu mày, "Hắn chọc tôi. Hắn muốn bán tôi à, được tôi đồng ý chưa?"

"Cho tôi chút thời gian." Trịnh Tiêu nói, "Cô ấy có thể thấy rõ gương mặt thật của Chu Thành, nhưng không cần thiết cho mọi người đều biết."

"Được." Hạ Cẩm Tây cười nói, "Chừa cho cô chút mặt mũi này."

"Cảm ơn." Trịnh Tiêu cúp điện thoại.

Hạ Cẩm Tây cất di động, thở ra một hơi dài.

Cô thật đúng là quá sung sướиɠ, không thể không thừa nhận, giao thủ với Trịnh Tiêu, cô lúc này mới thắng được ván thứ nhất.

Tiểu Linh Sanh là vợ của Chu Thành, cũng là chuyên gia trang điểm nổi danh trong giới, tra được thông tin của cô ấy không hề khó.

Cô ấy quen biết Chu Thành ở buổi triển lãm nước ngoài, sau khi về nước xác định quan hệ yêu đương, hơn nữa bắt đầu ra tay sáng lập TD.

Khi TD bán được búp bê đầu tiên, Chu Thành cầu hôn Tiểu Linh Sanh.

Khi cửa hàng đầu tiên của TD khai trương, con trai của Chu Thành và Tiểu Linh Sanh mới vừa tròn một tuổi.

Chu Thành vẫn luôn ở phía sau màn, nhưng Tiểu Linh Sanh thường xuyên xuất hiện trước mặt đại chúng, cô ấy có không ít fans, thường xuyên đăng một chút về cuộc sống hằng ngày của mình.

Cho nên tình yêu của họ là một câu chuyện xưa nổi danh trong giới, một giai thoại khiến cho người khác cực kỳ hâm mộ.

Cho dù có lúc TD gặp vấn đề lớn, bị người mắng chửi, cũng không có ai mắng Tiểu Linh Sanh.

Tiểu Linh Sanh dịu dàng, thiện lương, khiêm tốn, cho dù là bà chủ của công ty lớn nhất trong nước, cũng vẫn sẽ kiên nhẫn đối đãi với mỗi một con búp bê được đưa đến cho cô ấy hóa trang.

Cô ấy còn làm không ít việc công ích, một phu nhân có danh vọng chân chính trong giới.

Hạ Cẩm Tây vốn dĩ cũng biết mấy điều này, nhưng tối đó nhìn thấy Chu Thành lừa dối vợ mình, tất cả nghi hoặc đều được giải quyết dễ dàng.

Dựa theo tính cách của Trịnh Tiêu, đã sớm lật mặt với Chu Thành rồi, không có khả năng kéo dài tới hiện tại mới đánh một trận, đến giờ còn chưa giải quyết xong.

Trịnh Tiêu vì bận tâm tới Tiểu Linh Sanh, một người bạn quen biết mười mấy năm. Cô ấy không muốn bởi vì mình mà làm cho công ty của bạn tan nát, gia đình cũng tan nát.

Nhìn xem, con người chỉ cần có điều bận tâm, làm việc sẽ ướŧ áŧ lề mề.

Hạ Cẩm Tây đá loạn một cước này, vốn dĩ ban đầu chỉ là muốn đùa bỡn lại Trịnh Tiêu một chút, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, có khả năng thật sự giúp được cô ấy.

Giúp cô ấy cũng chọc tức cô ấy, Trịnh Tiêu có báo thù hay không thì Hạ Cẩm Tây không biết, nhưng thù của cô với Trịnh Tiêu xem như đã báo.

Tâm tình Hạ Cẩm Tây sung sướиɠ, gửi cho bạn Phàn Phàm cần lao một bao đỏ. Phàn Phàm nhận được bao lì xì của Hạ Cẩm Tây, trong lòng vui mừng.

Điều này đại biểu cho việc Trịnh Tiêu đã gọi điện thoại xong với Hạ Cẩm Tây, cũng đại biểu cho cuộc điện thoại này thật sự vui vẻ.

Hạ Cẩm Tây hứng khởi, công việc thành công, hai người đẩy mạnh quan hệ, biến chiến tranh thành tơ lụa, Phàn Phàm lăn lộn một chuyến này, cũng coi như viên mãn!

Phàn Phàm rốt cuộc thả lỏng lại, cô ấy nhảy hai cái, chạy xuống dưới lầu: "Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu, cùng mình đi ăn ngon không? Ở khu Tây có cửa hàng cá hầm ớt thật sự tuyệt vời, ngày thường mình không tới nhà của Tinh Tinh nên đều ăn không được......"

Nhưng Trịnh Tiêu thoạt nhìn cũng không sung sướиɠ như Phàn Phàm tưởng, đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, không biết suy nghĩ cái gì.

Phàn Phàm tới trước mặt Trịnh Tiêu, thật cẩn thận tiến lên một bước quan sát vẻ mặt của cô.

Trên mặt Trịnh Tiêu không có thể hiện gì, rất nhiều thời điểm, trên mặt cô chính là không có thể hiện gì như vậy, làm người đoán không ra sờ không được.

Phàn Phàm lại kêu cô một tiếng: "Tiêu Tiêu......"

"Ừm." Trịnh Tiêu đáp.

Phàn Phàm thấp giọng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Trịnh Tiêu quay đầu nhìn cô ấy: "Có chút việc."

"Ah, làm sao vậy?" Phàn Phàm thật không nghĩ tới là đáp án này.

Trịnh Tiêu nói: "Chọc người không nên dây vào."

Phàn Phàm: "Ai?"

Trịnh Tiêu: "Chúng ta đi ăn cá hầm."

Phàn Phàm: "Ai ai ai?"

Sau đó đề tài này cũng không thể tiếp tục, trước nay Phàn Phàm đều không làm sao để nghe được lời nói mà Trịnh Tiêu không muốn nói.

Cô ấy cảm thấy chỉ số thông minh của mình ở phương diện này so với Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây, Từ Tinh Tinh đều có vách tường, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng việc cô ấy cùng ba người trở thành bạn bè.

Cá hầm ớt ăn ngon thật, trời lạnh lẽo, Phàn Phàm ăn đổ cả mồ hôi.

Trịnh Tiêu thường xuyên đưa khăn giấy hoặc rót thêm nước uống cho cô ấy, không phải ân cần, là sự quan tâm thoải mái dễ chịu giữa bạn bè.

Ăn cơm xong, Trịnh Tiêu trịnh trọng nói với Phàn Phàm: "Gần đây thật sự vất vả cho cậu."

Phàn Phàm thật muốn đạp đất khom lưng với cô: "Mình không vất vả! Tiêu Tiêu mới vất vả!"

Trịnh Tiêu nhướng mày: "Mình còn ổn, mình sẽ được nhận một số tiền lớn."

Phàn Phàm hỏi vấn đề mà cô ấy quan tâm nhất: "Vậy sau này cậu còn nặn búp bê không?"

"Nặn chứ." Trịnh Tiêu thực khẳng định trả lời, "Nặn búp bê là việc thú vị biết bao nhiêu nha."

Vậy cũng tốt rồi.

Trên đời này có thể thiếu một thương nhân tên Trịnh Tiêu, nhưng trong giới búp bê không thể thiếu một nghệ nhân thiên tài.

Phàn Phàm thật sự thích búp bê, cho nên cô ấy hy vọng mặc kệ thế nào Trịnh Tiêu cũng vẫn tiếp tục sáng tác, như vậy cho dù cô ấy không thể chiếm được búp bê của Trịnh Tiêu, chỉ nhìn ảnh chụp, cũng là một loại hưởng thụ tuyệt vời nhất.



Sau khi tạm biệt Trịnh Tiêu, Phàn Phàm về lại cương vị công tác của mình.

Hành động điên cuồng của cô ấy cùng Hạ Cẩm Tây không bị xảy ra bất kỳ phiền toái nào cho ba người giống như cô ấy lo lắng, ngược lại tất cả vấn đề bắt đầu từ ngày đó, giống như đều được giải quyết dễ dàng.

TD phát biểu thanh minh, thừa nhận chưa được sự cho phép đã tự ý bán tác phẩm của nghệ nhân, vì thế tỏ vẻ xin lỗi chân thành với Trịnh Tiêu.

Sau khi xin lỗi là những khoản bồi thường liên quan, cuối cùng của lời thanh minh, TD uyển chuyển biểu đạt trên phương diện hợp tác cũng đã cùng Trịnh Tiêu đường ai nấy đi.

《 Tây 》 đương nhiên sẽ không được bán, nhìn vào Weibo của Trịnh Tiêu, cũng vĩnh viễn không trưng bày.

Hoa Nhài vẫn như cũ không ai có thể tìm kiếm được, càng không ai có thể có được, Trâu Y Na vẫn ở đoàn huấn luyện, Weibo của cô ấy do cơ quan quản lý, thỉnh thoảng sẽ có fans trong giới búp bê bình luận mong có một bức ảnh chụp của Hoa Nhài ở phần bình luận, đương nhiên là sẽ không ai đáp lại.

Sự kiện lớn có liên quan đến giới giải trí và giới búp bê lần này, mau chóng được hạ màn, tài khoản tên "XIAO" lại biến thành một tài khoản không người, không tiếng vang dù cho có kêu như thế đi nữa.

Mọi người mắng chửi ồn ào đến thế nào, chỉ cần rút dây mạng, đều sẽ biến mất không còn.

Hạ Cẩm Tây cũng khôi phục cuộc sống bận rộn, thỉnh thoảng nhớ về việc này, sẽ vào weibo của Tiểu Linh Sanh xem, phát hiện cô ấy đã lặng lẽ xóa đi rất nhiều ảnh chụp chung với Chu Thành, ngày thường cũng không đăng nội dung liên quan đến gia đình.

Kỳ thật Hạ Cẩm Tây rất muốn biết Tiểu Linh Sanh có thể ly hôn với Chu Thành hay không, nhưng từ ngày gọi cuộc điện thoại kia, Trịnh Tiêu không liên hệ với cô nữa.

Sau đó Hạ Cẩm Tây kể chuyện này với Từ Tinh Tinh, Từ Tinh Tinh nói ngày đó cô ấy về nhà phát hiện Trịnh Tiêu đã đi rồi, nhưng trước khi đã thu dọn hết tất cả các chậu cảnh của cô ấy, làm cho cấp bậc của nó tăng lên không ít.

Trên thế giới lại một lần nữa không tìm thấy tin tức của Trịnh Tiêu, điều này làm cho Hạ Cẩm Tây cảm thấy nếu mình chủ động đi chọc cô ấy, sẽ có vẻ như bản thân thực trẻ con.

Vì thế liên hệ giữa cô và Trịnh Tiêu đến đây liền gián đoạn, tựa như hai quả tinh cầu, trở về quỹ đạo của mình.

Không lâu nữa sẽ đến Tết Nguyên Đán, mùa đông năm nay ở thành phố Bắc rơi trận tuyết đầu mùa, làm cho đêm giao thừa thật sự thú vị hơn.

Thứ hạng của Trâu Y Na trong đoàn huấn luyện đang tăng lên, hiện tại đã vững chắc vị trí ra mắt, tiệc tối giao thừa của Tencent có tiết mục của cô ấy, Trâu Y Na rất hưng phấn, sớm nhờ người đưa phiếu diễn xuất đến cho Hạ Cẩm Tây.

Cũng thật trùng hợp, đêm giao thừa năm vừa rồi bận rộn đến mức chân không chạm đất, năm nay không có chuyện gì cho Hạ Cẩm Tây làm.

Vì thế dứt khoát kéo Từ Tinh Tinh đi xem diễn xuất, phiếu của chương trình này đã bán tới 8000 vé, không xem thật uổng phí.

Đương nhiên, phiếu của Từ Tinh Tinh, là cô ấy tự mình kiếm được.

Hai người hiếm khi gặp nhau trước thời gian hẹn, sửa soạn trang điểm một phen, ước định đêm nay ai cũng không nhận điện thoại của công việc.

Khi diễn xuất chính thức bắt đầu, hai cô vào hội trường, ngồi xuống khu dành cho khách quý, vị trí của khu vực này rất tốt.

Dù sao cũng là công ty lớn, tiệc tối có các ngôi sao tụ họp, vô cùng náo nhiệt.

Cho dù hai người đều là người làm trong giới giải trí lâu rồi, cũng vẫn thích thời khắc soái ca mỹ nữ tụ họp vui sướиɠ như thế này, trên sân khấu tương tác, Từ Tinh Tinh nhiệt liệt hưởng ứng, lúc Trâu Y Na xuất hiện, cô ấy càng kích động đứng dậy múa may gậy huỳnh quang.

Trâu Y Na biểu hiện rất khá, trước khi xuống đài còn tìm ra chính xác nơi Hạ Cẩm Tây ngồi, cho cô cái hôn gió.

Hạ Cẩm Tây chỉ cười, Từ Tinh Tinh không vui: "Mình kêu lớn tiếng như vậy, sao lại không cho mình cái hôn?"

Hạ Cẩm Tây liếc xéo cô ấy: "Cậu kêu lớn tiếng như vậy, mình còn tưởng rằng Na Na là nghệ sĩ của cậu đấy."

Từ Tinh Tinh: "Mình sẽ đào em ấy, làm idol cái gì chứ, cuối cùng không phải là đi đóng phim sao."

Hạ Cẩm Tây: "Đào được mình lấy họ của cậu."

Từ Tinh Tinh: "Ui, khoe khoang như vậy."

Lại xem một tiết mục, Từ Tinh Tinh đột nhiên phản ứng ra, vội vàng kéo Hạ Cẩm Tây qua thì thầm: "Cậu sẽ không phải có gì đó với Na Na chứ? Mối quan hệ của hai người không đúng nha."

Hạ Cẩm Tây phiền thật sự, đẩy cô ấy một cái: "Quan hệ còn đứng đắn hơn so với hai chúng ta."

Từ Tinh Tinh càng nghĩ càng không thích hợp: "Mới vừa có một kỳ được phát sóng, Na Na gọi điện thoại cho người thân, là cho cậu sao? Tuy rằng đã xóa tên."

Hạ Cẩm Tây: "Là mình."

Từ Tinh Tinh: "Shit, cậu có biết hay không chỉ một cuộc điện thoại kia, liền có người ship hai người là couple."

Hạ Cẩm Tây: "Điều đó chứng minh Na Na của nhà mình hot, người hot, khắp nơi đều có couple."

Biểu tình của Từ Tinh Tinh phức tạp thật sự: "Trước kia mình đặc biệt muốn cậu tìm người trong giới, cho mình hóng hớt chút náo nhiệt, nhưng hiện tại nếu cậu thật sự muốn như vậy, mình lại có chút...... ừm...... Cảm giác quái quái, haiz, cậu nhất định không được giấu mình đó, quan hệ của hai tụi mình......"

Hạ Cẩm Tây nhìn trên đài chằm chằm, cuối cùng nói một câu làm Từ Tinh Tinh ngậm miệng: "Mình muốn tìm liền tìm Trịnh Tiêu."

Từ Tinh Tinh: "......"

Hạ Cẩm Tây bổ sung nói: "Kiểu như Trịnh Tiêu."

Nhắc đến Trịnh Tiêu, phảng phất như là việc của đời trước.

Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra cái gì, rốt cuộc cảm giác dành cho nhau là gì, Từ Tinh Tinh vẫn luôn không hiểu rõ, sau đó cũng không dám tìm hiểu rõ.

Hôm nay Hạ Cẩm Tây đề cập, Từ Tinh Tinh đương nhiên muốn thảo luận chuyện này với người khác, vì thế trong lúc nghỉ ngơi giữa buổi diễn Hạ Cẩm Tây đi WC, Từ Tinh Tinh gửi tin nhắn cho Phàn Phàm: 【 Cẩm Tây nói cậu ấy muốn tìm liền tìm Tiêu Tiêu. 】

Phàn Phàm: 【!!!!! 】

Từ Tinh Tinh: 【 Tình huống của hai cô ấy gần đây như thế nào hả? 】

Phàn Phàm: 【 Mình không biết nữa. 】

Từ Tinh Tinh: 【 Sao cậu lại không quan tâm đến bạn bè gì hết vậy? Cậu không liên hệ với Tiêu Tiêu sao? 】

Phàn Phàm: 【 Cũng là bạn của cậu, cậu liên hệ không? 】

Từ Tinh Tinh: 【 Không. 】

Từ Tinh Tinh: 【 Hôm nay giao thừa nè. 】

Từ Tinh Tinh: 【 Mình cảm thấy cậu có thể liên hệ. 】

Nhắn tới đây, Hạ Cẩm Tây đột nhiên trở lại.

Từ Tinh Tinh cất di động, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, Hạ Cẩm Tây cầm túi, hỏi cô ấy: "Cậu còn xem không?"

"Xem chứ." Từ Tinh Tinh nói, "Lúc này mới một nửa mà."

Hạ Cẩm Tây: "Mình không xem, chờ đến kết thúc phải mất một lát nữa."

Từ Tinh Tinh: "Cậu sao có thể như vậy hả, nghệ sĩ nhà cậu biểu diễn xong rồi cậu lại không xem, rất đáng tiếc cho cái phiếu này......"

Hạ Cẩm Tây: "Mình gặp phải phiền toái."

Từ Tinh Tinh: "Sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Ra ngoài nói."

Từ Tinh Tinh nghe vậy không dám trì hoãn, nhanh chóng cùng Hạ Cẩm Tây ra khỏi hội trường.

Ngoài hội trường có không ít bảo vệ cùng fans, hai người từ trung gian vội vàng đi qua, chờ đến chỗ quạnh quẽ không người, Từ Tinh Tinh mới dám hỏi một câu: "Tình huống là như thế nào?"

Hạ Cẩm Tây: "Đυ.ng phải Sơn Tước."

Từ Tinh Tinh: "Sơn...... Nhớ rồi......"

Hạ Cẩm Tây: "Rất phiền toái, cô ấy đang cách mình rất xa, lại chạy về phía mình."

Từ Tinh Tinh: "Chậc chậc chậc, vậy cậu đã đi WC hay chưa?"

Hạ Cẩm Tây: "Chưa đi."

Từ Tinh Tinh: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha......"

Sắp làm cho Từ Tinh Tinh vui chết mất.

Nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn suy nghĩ cho bạn tốt, nhìn nhìn khắp nơi, nói: "Vào trong quán bên cạnh kia đi, nhìn thấy không có người."

Hạ Cẩm Tây: "Được."

Hai người vào quán, Hạ Cẩm Tây đi đến toilet, trên đường di động chấn động một chút.

Là di động tư nhân, tin nhắn đến từ Trịnh Tiêu.

Hạ Cẩm Tây click mở, Trịnh Tiêu gửi tới là tin nhắn chúc phúc hoa hòe loè loẹt.

【 Tôi sợ vào lúc 0 giờ tiếng chuông quá vang , cô sẽ không nghe được lời chúc phúc của tôi. Tôi sợ pháo hoa giao thừa quá ồn, cô sẽ không nhận được lời thăm hỏi của tôi......】

Hạ Cẩm Tây: "......"

Hạ Cẩm Tây đột nhiên cảm thấy rất gấp gáp, hiện tại cô thật sự cũng rất gấp gáp, cô mở WeChat ra, một chút cũng không khách sáo, trực tiếp gửi tin nhắn thoại cho Trịnh Tiêu: "Mất điện thoại hay mất não?"

Giọng điệu hết sức trào phúng.

Nói xong cô liền vội vàng vào toilet, chờ đến khi ra ngoài, thấy Trịnh Tiêu gửi tin nhắn thoại cho cô.

Từ Tinh Tinh cũng gửi mấy tin nhắn cho cô.

Hạ Cẩm Tây mở tin của Từ Tinh Tinh trước:

【 Tây à Tây à hình như mình đã nhìn thấy Sơn Tước 】

【 Cô ta cũng đến đây cũng đến đây cũng đến đây fuck 】

【 Mình trốn đi 】

Một tấm hình chụp lén.

【 Là cô ta hả? 】

【 Cậu đã trêu chọc người nào vậy, đây là theo dõi cuồng đó 】

【 Thường đi ở bờ sông, dù sao cũng sẽ ướt giày, muốn mình trực tiếp báo cảnh sát hay không? 】

Hạ Cẩm Tây chuẩn bị trả lời nhưng ngón tay lại dừng một chút, rời khỏi giao diện nói chuyện phiếm với Từ Tinh Tinh, click mở của Trịnh Tiêu.

"Thực xin lỗi, di động tự động gửi đi. Cô đang làm gì?"

Đâu ra di động có thể tự động gửi đi? Mười năm trước biên tập tốt rồi năm nay gửi đi sao?

Thực xin lỗi là được rồi, phía sau tại sao phải thêm một câu có chỉ số tầm thường số một "cô đang làm gì" này, còn ngại chưa đủ cố ý sao?

Nha, đương nhiên là cố ý, chính vì muốn bày ra vẻ tôi thực cố ý, tôi không chỉ cố ý tôi còn vụng về, tôi vụng về mà không có lý do gì nên tìm lý do, không có cớ nên tìm lấy cớ, muốn liên hệ cho cô.

Hạ Cẩm Tây cảm thấy trái tim mình như bị người nắm chặt một phen.

Có chút đau, có chút tức giận, hơn nữa có chút hứng thú. Là sự hứng thú tạm thời bị ngăn trở từ lúc trước.

Hiện giờ cô ấy trêu chọc trở lại, vậy cũng không thể trách cô được, do Trịnh Tiêu thả thính trước.

Vì thế Hạ Cẩm Tây trực tiếp gọi điện thoại qua, quả nhiên không vang quá hai tiếng, Trịnh Tiêu đã nhận.

"Alo." Cô ấy nhẹ nhàng mềm mại đáp lại cô.

Âm thanh thật sự dễ nghe, giống một con mèo đang nằm sưởi ấm thoải mái trước lò sưởi.

Nhưng Hạ Cẩm Tây không mềm lòng, cô nói: "Hiện tại tôi muốn đi uống rượu với người ta, cô đến đây không?"

"Được nha." Trịnh Tiêu nhanh nhẹn đồng ý, dừng một chút bổ sung nói, "Nhưng tôi cách nội thành có hơi xa, đi qua phải mất chút thời gian."

"Không sao cả." Hạ Cẩm Tây đặc biệt tốt tính, "Tôi chờ cô."

"Được." Trịnh Tiêu nói, "Địa chỉ."

Hạ Cẩm Tây: "Còn chưa chọn được, đợi lát nữa gửi cho cô."

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Cẩm Tây không trả lời lại tin nhắn của Từ Tinh Tinh.

Cô đi qua hành lang với tâm trạng bay bổng, vào trong sảnh của quán, liếc mắt một cái liền trông thấy Từ Tinh Tinh đang trốn ở góc phòng, cũng trông thấy Sơn Tước đang đứng ở trên đoạn đường nhất định phải đi qua trước cửa.

Từ Tinh Tinh thấy cô, cho rằng cô chưa đọc tin nhắn cô ấy gửi, nên gấp đến không chịu được, hướng cô giương nanh múa vuốt.

Hạ Cẩm Tây lại rất bình tĩnh, cô nhẹ nhàng tự nhiên đi tới trước mặt Sơn Tước, nói với cô ấy: "Thật trùng hợp nha."

Sơn Tước đã cắt tóc, nhuộm thành màu xanh xám, trên vành tai trái đeo ba cái khuyên tai, giống một cô gái hư.

Trách không được dọa Từ Tinh Tinh thành như vậy.

Tầm mắt hai người đối diện, Hạ Cẩm Tây không né, Sơn Tước ngược lại có chút lơ đãng, cô ấy nói: "Không tính là trùng hợp."

"Cô tới xem diễn xuất sao?" Hạ Cẩm Tây vờ coi như vừa rồi mình không nhìn thấy cô ấy, cười nhìn cô ấy đưa ra lời mời, "Bây giờ có rảnh không?"

Sơn Tước hơi hơi cau mày: "Rảnh."

"Vậy vừa lúc." Hạ Cẩm Tây giơ tay vỗ vỗ lên vai cô ấy, chỉ chỉ vị trí của Từ Tinh Tinh, "Tôi với bạn tôi muốn đi uống rượu, cô đi không?"

Sơn Tước không nhìn Từ Tinh Tinh, trả lời nói: "Đi."

"Tốt ~" Giọng điệu Hạ Cẩm Tây nhẹ nhàng, đôi mắt cong cong đựng đầy ý cười, "Vậy cô chờ tôi một chút."

Sơn Tước đứng tại chỗ chờ đợi, nhưng ánh mắt vẫn luôn đuổi theo bóng dáng của Hạ Cẩm Tây.

Hạ Cẩm Tây đến trước mặt Từ Tinh Tinh, khom lưng nói với cô ấy: "Mình mời Sơn Tước đi uống rượu, chúng ta cùng đi."

Từ Tinh Tinh nhe răng trợn mắt: "Cậu điên rồi sao? Cô ta là loại người có thể tùy tiện trêu chọc sao!"

Hạ Cẩm Tây: "Không sợ, chúng ta lấy độc trị độc."

Từ Tinh Tinh: "Độc của ai?"

Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, đặc biệt xán lạn: "Trịnh Tiêu."