Chương 3
“Vương gia...... Nô tài đáng chết...... Nô tài đã không chiếu cố tốt thế tử...... Nô tài đáng chết......”
Hai nô tài – buổi sáng cùng Nhiễm Mục Lân tiến cung, sau đó được hắn hạ lệnh bồi Nhiễm Mặc Phong ở trong hoa viên chơi đùa – cả người đầy thương tích, quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ.
“Bổn vương đem thế tử giao cho các ngươi, thế nhưng các ngươi lại để cho thế tử bị khi dễ …” Nhiễm Mục Lân mặt không chút thay đổi mà uống trà, trên cằm xuất hiện vài đạo vết thương có chút không thoải mái, hắn đứng lên, đi đến trước gương đồng nhìn xem miệng vết thương do chính con trai mình gây ra, hỏi: “Tống Du, hộ chủ bất lực, dựa theo quy củ trong phủ nên xử trí thế nào?”
“Vương gia...... Vương gia tha mạng a.”
“Nô tài đã muốn đem thế tử cùng thái tử tách ra... Nhưng mà thế tử không cho....”
“Bẩm vương gia.” Quản gia Tống Du bị hỏi, lập tức trả lời, “Hộ chủ bất lực, dựa theo quy củ của quý phủ – văn tự bán đứt thì chặt tay chặt chân, trục xuất khỏi vương phủ; văn khế cầm cố, đánh 100 gậy, vĩnh viễn không mướn người.”
“Hai tên này là văn khế cầm cố hay là văn tự bán đứt?”
“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng a! Vương gia tha mạng!”
“Bọn họ hai người đều là văn tự bán đứt.”
“Nga......” Nhiễm Mục Lân theo trong tay Phúc Quý cầm lấy bình thuốc mỡ, thoa thoa lên mấy vết thương, rồi hướng phía sau khoát tay, “Vậy còn đứng yên đó làm gì? Sáng mai bổn vương còn phải tiến cung a.”
“Dạ”
“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng!”
“Vương gia có lệnh, đem bọn họ dẫn đi, chặt tay chặt chân, trục xuất khỏi vương phủ.”
“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng......”
Hai tên nô tài bị người tha đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, xa xa ẩn ẩn truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
“Chủ tử...... Hoàng Thượng đem ba tên thái giám của thái tử đưa lại đây, nói là làm cho ngài nguôi giận.” Phúc Quý nhỏ giọng ở phía sau Nhiễm Mục Lân nói.
“Nguôi giận? Nguôi giận cái gì? Bổn vương có tức giận sao?” Nhiễm Mục Lân tiếp tục soi gương, không có xoay người, “Đưa trở về, nô tài của thái tử đưa đến chỗ của bổn vương làm gì? Bổn vương lại không thiếu nô tài.”
“Dạ.” Tống Du lập tức gọi người đến, phân phó gã đem nhân đưa trở về.
Nhiễm Mục Lân soi gương đủ rồi, xoay người lại: “Tống Du, bổn vương nhiều năm ở bên ngoài, lần này trở về hơn một tháng, còn chưa gặp qua hết đám nô tài cùng bà mụ trong phủ. Buổi trưa ngày mai, đem toàn bộ người trong phủ gọi ra hiên của đại sảnh, bổn vương có chuyện nói với bọn họ.”
“Dạ, vương gia.”
“Phúc Quý, nửa tháng sau chúng ta sẽ khởi hành quay về Nhân Xương, trước không cần nói cho thế tử.”
“Chủ tử......” Phúc Quý mặt mang do dự.
“Lui xuống hết đi.” Nhiễm Mục Lân biết Phúc Quý lo lắng cái gì, hắn làm sao không lo lắng, thế nhưng hắn đã quyết định.
Trở lại Lân Phong Hiên, Nhiễm Mục Lân giống như kẻ trộm – cước bộ nhè nhẹ đi vào buồng trong. Người trên giường không thức giấc, trong tay ôm một cái gối đầu. Nhiễm Mục Lân lặng lẽ cởi xiêm y, đi đến bên giường đem gối đầu trong lòng Nhiễm Mặc Phong cẩn thận lấy ra, rồi mới rất nhanh chui vào trong chăn.
Sau khi nằm xuống, hắn lập tức ôm lấy đứa con vào trong lòng, Nhiễm Mục Lân thấy con trai không thức giấc, nhẹ nhàng thở ra. Sờ sờ vết thương trên mặt con, tại đây ban đêm không người, Nhiễm Mục Lân mới lộ ra biểu tình chân thật nhất của bản thân hắn.
—
Hoàng cung, Nhiễm Mục Kì nằm ở trên nhuyễn tháp (sofa) trong ngự thư phòng, một bên hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ, một bên phê duyệt tấu chương, nghe được bào đệ đem người đuổi về lại đây, phun ra quả nho vừa ngậm vào trong miệng.
“Lui xuống đi.” Làm cho nữ tì hầu hạ lui ra, Nhiễm Mục Kì nghiến răng nói: “Không tức giận sao? rõ ràng lửa này đều phóng tới trên người trẫm đây này.”
“Hoàng Thượng, người này......” thái giám bên người Nhiễm Mục Kì ── tổng quản thái giám Hỉ Nhạc xin chỉ thị.
“Đưa đến chổ hoàng hậu, để nàng ta xử trí.”
“Tuân lệnh.”
Hỉ Nhạc lui ra ngoài, trong thư phòng không còn người nào khác, Nhiễm Mục Kì bỏ tấu chương xuống, ngửa mặt lên trời thở dài: “Xem ra lúc này trẫm phải hảo hảo trấn an đệ ấy. Trẫm biết mà, Mặc Phong ở trong cung bị đánh, đệ ấy khẳng định sẽ không để cho trẫm sống khá giả. Lạc Thành thân là thái tử, nhưng sao chẳng để cho trẫm bớt lo.”
Một người theo chỗ tối đi đến phía sau Nhiễm Mục Kì, hắn phủ bụi trên áo, cùng chỉnh lại búi tóc, nửa khuôn mặt phía bên trái có một vết bỏng thật lớn, còn phía bên phải vẫn lành lặn, lộ ra ngũ quan cực kỳ bình thường, thậm chí có chút xấu xí.
Nhiễm Mục Kì không quay đầu lại, mà là tiếp tục thở dài: “Ngươi nói xem – tính tình của thái tử sao cùng Mục Hưu giống nhau vậy? Có khi nào là do hắn chuyển thế không? Tính tính ngày, không phải không có khả năng.”
“Hoàng Thượng nghĩ nhiều.” Nam tử mở miệng, thanh âm khàn khàn.
“Hay là hoàng hậu cùng Mục Hưu cấu kết.” Nhiễm Mục Kì gật đầu, tựa hồ thực tán thành quan điểm của chính mình, một chút cũng không để ý chính mình bị mang nón xanh (cắm sừng), tiếp theo y cúi đầu cười, nói: “Nếu để cho hoàng hậu nghe được, chắc chắn sẽ lấy cái chết chứng minh trong sạch của chính mình. Thôi thôi, chuyện thái tử trước bỏ qua một bên, hiện tại giúp trẫm nghĩ cách làm sao trấn an Mục Lân.”
“Hoàng Thượng phong Mặc Phong làm thế tử, còn đem ‘Mặc Kim’ ban cho hoàng tử mà ban cho thế tử. Ở trong mắt thuộc hạ, Hoàng Thượng đối với thế tử so các hoàng tử còn tốt hơn gấp nhiều lần.”
“Ngươi là đang chỉ trích trẫm không quan tâm con của chính mình sao?” Nhiễm Mục Kì lập tức quay đầu lại.
“Thuộc hạ không dám.” Nam tử cúi đầu bồi tội. Nhiễm Mục Kì một lần nữa nằm xuống, lấy qua một trái nho bỏ vào trong miệng: “Khương Vịnh, năm năm, trẫm biết ngươi vẫn luôn muốn hỏi trẫm vì sao đối với Mặc Phong còn tốt hơn các hoàng tử hoàng nữ của trẫm.”
“Thuộc hạ không dám.” Ngữ khí của nam tử từ đầu đến cuối cũng chưa biến hóa.
“Khương Vịnh, trên đời này, có ai đáng giá để trẫm thiệt tình yêu thương?” Nhiễm Mục Kì cười yếu ớt hỏi.
“Vương gia, thái tử điện hạ, Nhị điện hạ, Tam điện hạ, Tứ điện hạ, trưởng công chúa điện hạ cùng Nhị công chúa điện hạ.” Nam tử lập tức nói.
Nhiễm Mục Kì nhếch miệng cười sâu: “Vì sao không có Phong Nhi? Cũng không có Hoàng hậu, Trương phi, Triệu phi, Nghiên phi?”
Nam tử không trả lời.
Nhiễm Mục Kì cũng không tiếp tục hỏi, mà là nói: “Mục Lân phải về biên quan, trẫm cũng không thể để cho đệ ấy đem theo tức giận mà quay về.” Lấy qua một quyển tấu chương, Nhiễm Mục Kì bắt đầu xem. Thẳng đến đêm đã khuya, y cũng không quay về cung nghỉ ngơi. Mà nam tử gọi là Khương Vịnh biết Kì đế sẽ không cùng hắn nói chuyện nữa, hắn liền giống như khi đi ra vậy, đem chính mình giấu ở trong bóng đêm.