Chương 19
“Bệ hạ, thần đã theo ý chỉ của bệ hạ, chuẩn bị tốt thọ lễ, đây là danh mục quà tặng, thỉnh bệ hạ xem qua.”
Trên triều đình, Trương Chiêu Xương đem danh mục quà tặng trình lên, Hỉ Nhạc tiếp nhận dâng lên cho Kì đế.
Nhiễm Mục Kì nhìn lướt qua một lần, nhẹ cười: “Xem ra Thái úy đã mất một phen tâm tư. Liền như thế đi.”
Trương Chiêu Xương rất cao hứng. Trong khoảng thời gian này, người bên Thái úy rõ ràng áp chế người bên Tể tướng. Các đại thần bình thường bảo trì trung lập, cũng bắt đầu nhìn ngó phỏng đoán.
“Vậy.... lần này ai muốn thay trẫm đi Vệ Quốc a?” Nhiễm Mục Kì hỏi, phía dưới nhất thời một mảnh im lặng.
Một lát sau, Trương Chiêu Xương thấy Ngũ Vũ Khôn cúi đầu không nói gì, gã mở miệng: “Bệ hạ, thần tiến cử Chu Văn Bác. Chu Văn Bác nghiêm cẩn trầm ổn, rất thích hợp......”
Một gã nam tử quỳ gối gần cửa điện, nghe được lời nói của Trương Chiêu Xương, mặt lộ ra thần sắc vui mừng, bất quá gã lập tức nhịn xuống. Trương Chiêu Xương mạnh mẽ tiến cử môn nhân của mình, Ngũ Vũ Khôn vẫn không rên một tiếng.
Nhưng vào lúc này, ngoài điện truyền đến một mảnh ồn ào náo động, Nhiễm Mục Kì nhíu mày, Trương Chiêu Xương sắc mặt trầm xuống, nói: “Chuyện gì tranh cãi ầm ĩ như thế.”
“Báo!!!” Một người cả người đầy máu được hai gã thị vệ nâng tiến vào, cất tiếng khàn khàn nói: “Bệ hạ! Tắc Dương tám trăm dặm cấp báo, Kim Quốc Viên Trì Chính dẫn tám vạn đại quân vào ngày mười bảy đánh lén Tắc Dương. Thành Tắc Dương bị phá, phòng giữ Ngưu Hiển chết trận, ba vạn quân coi giữ rút khỏi được hơn hai ngàn người! Người còn...... như ngọc nát.” Trên mặt người này nước mắt cùng máu loãng đan xen lẫn nhau, nói xong, liền hôn mê.
Trong điện một mảnh yên lặng, Trương Chiêu Xương khϊếp sợ cùng không thể tin, khóe môi gã run run, nhìn chằm chằm người chết ngất trên mặt đất. Ngũ Vũ Khôn cũng dị thường khϊếp sợ, Kim Quốc cho tới bây giờ đều dị thường lặng yên, thế nhưng lại đánh bất ngờ Bắc Uyên. Mà có vài nhân sau khi kinh ngạc qua đi, lập tức trở nên bối rối.
“Hống” một tiếng, trong điện nổ tung, lời rầm rì nổi lên tứ phía
“Báo!!!”
Lại một đạo thanh âm truyền đến, đồng dạng là một người toàn thân là máu nghiêng ngả lảo đảo vọt tiến vào, khóc ròng nói: “Bệ hạ!! Nam Quốc đột nhiên phái ra sáu vạn binh mã vào đêm khuya tập kích Chiết Côn..... Lộ đại nhân cùng ba vạn tướng sĩ...... Toàn bộ hi sinh.... Bệ hạ......”
“Ba!”
Danh mục quà tặng trên tay Nhiễm Mục Kì bị y hung hăng ném lên trên mặt đất. Các đại thần trong điện, trừ bỏ vài vị trọng thần ra, toàn bộ lâm vào hỗn loạn. Kim Quốc cùng Nam Quốc thế nhưng đồng thời ra tay.
Ngũ Vũ Khôn nhìn về phía Trương Chiêu Xương sắc mặt trắng bệch, lưng hơi hơi thẳng lên.
............
Cẩn thận xem xét bả vai chủ tử, Xích Đồng cực kỳ đau lòng: “Chủ tử, vết thương lưu lại sẹo. Nô tài đi thái y viện tìm một ít dược cao tiêu sẹo.”
Nhiễm Mặc Phong không lắm để ý, kéo áo lên: “Không cần.” Trên người phụ vương có rất nhiều vết sẹo.
“Chủ tử, ngài nghe Xích Đồng nói đi. Chờ khi Vương gia trở về, nhìn thấy trên người chủ tử có thêm vết sẹo, nhất định sẽ tức giận.” Xích Đan đang trải giường chiếu cho Nhiễm Mặc Phong, mở miệng khuyên nhủ.
Nhiễm Mặc Phong kéo áo xuống, nhìn xem ấn kí L ở trên vai mình, nghĩ tới phụ vương, nhẹ nhàng gật gật đầu. Xích Đồng lập tức đi ra ngoài lấy dược cho Nhiễm Mặc Phong.
Luyện công xong, Nhiễm Mặc Phong lại thừa dịp bóng đêm theo ban công nhảy xuống đi tìm Nhiễm Lạc Nhân. Từ sau cái ngày nó cùng Nhiễm Lạc Tín đi đến Diên Viên, Nhiễm Lạc Nhân yêu cầu nó chỉ khi nào trời tối thì mới tới thăm mình, đối với chuyện này, nó không có gì dị nghị.
Ngẩng đầu nhìn Vô Tam điện cao ngất, Nhiễm Mặc Phong có chút kỳ quái, mỗi đêm người kia đều theo nó, nhưng đã hơn 10 ngày không có xuất hiện, và nó cũng đã hơn 10 ngày chưa thấy hoàng bá, chẳng lẽ hoàng bá bị bệnh? Nhưng nó không nghe Xích Đồng cùng Xích Đan nhắc tới. Chạy nhanh về phía Diên Viên, nó tính toán khi trở về sẽ đi thăm hoàng bá.
“Khấu khấu” gõ nhẹ hai tiếng, báo cho người trong phòng biết nó đến đây, Nhiễm Mặc Phong mở cửa sổ ra, tiến vào, rồi đem cửa sổ khóa lại.
“Mặc Phong!” Nhiễm Lạc Nhân đang chờ nó, cực kỳ vui mừng mà tiến lên trước giữ chặt lấy Nhiễm Mặc Phong, “Cuối cùng đệ đã đến.” Nói xong, đem người kéo đến trên giường.
“Mặc Phong, khụ khụ...... Đem xiêm y cởi, huynh nhìn xem thương thế của đệ một chút.” Nhiễm Lạc Nhân cầm trên tay một bình sứ nhỏ, thúc giục.
Nhiễm Mặc Phong cởϊ áσ, Nhiễm Lạc Nhân vội vàng nhìn về phía bờ vai của nó, rồi mở bình sứ ra, một cỗ hương thơm ngát tràn ra.
“Mặc Phong, dược này là huynh xin...... Mẫu phi a. Vết sẹo hay vết thâm...... đều xóa được. Khụ khụ......” Nhiễm Lạc Nhân quẹt một khối dược cao, cẩn thận thoa lên dấu răng trên vai Nhiễm Mặc Phong, thái tử ca ca thật xấu, luôn khi dễ Mặc Phong.
“Đừng nói.” Mở miệng bắt Nhiễm Lạc Nhân luôn mãi ho khan câm miệng, Nhiễm Mặc Phong không ngại trên vai lại thoa thêm một tầng dược.
“Hì hì......” Đối với Nhiễm Mặc Phong luôn lạnh lùng cứng ngắc quan tâm, Nhiễm Lạc Nhân đặc biệt thích. Thoa xong dược cho Nhiễm Mặc Phong, nó lại thổi thổi, thẳng đến khi cao dược đều thấm vào da, nó mới dừng lại.
“Mặc Phong......”
“Đừng nói.”
Quay đầu nhìn Nhiễm Lạc Nhân, Nhiễm Mặc Phong đoạt lấy bình sứ trên tay nó, nhét xuống dưới gối đầu của nó, đem nó ấn nằm lên giường, bắt nó nghỉ ngơi.
Nhiễm Lạc Nhân ngoan ngoãn nằm yên, nhìn mặt Nhiễm Mặc Phong cười ha hả, rồi kéo tay trái của Nhiễm Mặc Phong qua, ở trong lòng bàn tay nó chậm rãi viết: Mặc Phong, hôm nay huynh nói với mẫu phi, huynh cũng muốn đi học.
Rồi nó viết tiếp một câu khẩn cầu: Mặc Phong, nếu sau này đệ trở về biên quan với hoàng thúc, cũng đừng quên huynh nha, được không?
Hôm nay, nó mới từ miệng Nhị ca biết được, Mặc Phong sẽ không vĩnh viễn ở tại trong cung, Mặc Phong...... Sau này muốn làm tướng quân, tựa như hoàng thúc vậy. Trừ bỏ mẫu phi ra, Mặc Phong là người nó thích nhất, cũng là bằng hữu duy nhất của nó, nó không muốn Mặc Phong quên nó.
“Sẽ không.” Rút tay ra, đứng dậy rót cho người ho khan một chum nước, nhìn nó uống hết. Nhiễm Mặc Phong cũng giống như bao lần trước, cởi giày leo lên giường, ngồi xếp bằng lại.
“Mặc Phong......” Nhiễm Lạc Nhân hấp hấp mũi, nở nụ cười thật tươi.
Cả đêm, hai người cũng không nói gì với nhau, nhưng Nhiễm Lạc Nhân đã sớm quen với loại không khí này, quen Mặc Phong im lặng ngồi ở bên người nó, nghe nó nói nói; quen ở trước khi nó đi vào giấc ngủ, Mặc Phong sẽ ngồi ở bên người nó; cũng quen mỗi đêm có người theo từ cửa sổ tiến vào.
Côn trùng ngoài phòng kêu vang, làm cho trong phòng cực kỳ yên lặng có vẻ đặc biệt ồn ào, thế nhưng Nhiễm Lạc Nhân mang theo nụ cười chậm rãi đi vào giấc ngủ, tay nắm chặt vạt áo của người bên cạnh, nó thật sự hy vọng Mặc Phong có thể vĩnh viễn ở cùng nó.
Sau khi Nhiễm Lạc Nhân ngủ say, Nhiễm Mặc Phong mở to mắt, nhẹ nhàng rút vạt áo của mình ra, mang hài, xuống giường, đấp kín chăn cho Nhiễm Lạc Nhân, rồi lén lút theo cửa sổ rời đi. Một lát sau, Nghiên phi từ bên ngoài tiến vào, trong mắt mang lệ nhìn đứa con ngủ say, ánh mắt đảo qua cửa sổ đóng chặt.
Theo Diên Viên đi ra, Nhiễm Mặc Phong hướng Vô Tam điện chạy đi, ngay khi nó xuyên qua một mảnh vườn hoa, mắt phải nó đột nhiên truyền đến đau đớn kịch liệt, hơn nữa so với hai lần trước đều đau hơn. Cắn chặt khớp hàm, cố nhẫn xuống tiếng hét đau đớn, Nhiễm Mặc Phong ôm mắt phải, quỳ rạp trên mặt đất.
“Ngô... ” Đau đớn trong mắt phải truyền khắp toàn thân, càng ngày càng đau kịch liệt hơn. Nhiễm Mặc Phong cuộn mình quỳ rạp trên mặt đất, nghe thấy xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nó nhịn xuống đau đớn, lăn tròn hai vòng, trốn vào trong bụi hoa.
“Tể tướng, bốn quận Tây Bá, Chiết Côn, Miên Châu, Tắc Dương đều thất thủ, mười lăm vạn đại quân của Nam Quốc, Kim Quốc cùng với bốn mươi vạn đại quân của Vệ Quốc đang vây bức Nhân Xương.”
“Nhân Xương cho đến giờ này vẫn chưa có người mang tin tức về, không biết Vương gia như thế nào.”
“Bệ hạ mệnh ta chờ đêm khuya tiến cung, xác nhận đã quyết định xuất binh.”
Ngũ Vũ Khôn, Trương Chiêu Xương cùng vài vị trọng thần vừa nói vừa cước bộ vội vàng chạy tới điện Nghị Sự. Không có ai phát hiện trong bụi hoa có một người đang trộm theo sát bọn họ.
—
“Bệ hạ, tám vạn quân đội ở Quan Ti cùng Lạc Bắc bị mười vạn quân đội Nam Quốc ngăn cản, không thể xuất binh giải cứu Nhân Xương. Vệ Quốc, Kim Quốc cùng Nam Quốc lần này liên thủ tấn công Bắc Uyên ta, nhất định đã sớm âm thầm ký kết hiệp ước, chuyện thọ thϊếp chỉ là thủ thuật che mắt của Vệ Quốc. Thần nghĩ rằng, trước tiên phái binh đi thủ Mạc Bắc cùng Quan Ti, sau đó mới cứu Nhân Xương.”
“Bệ hạ, bốn quận Tây Bá, Chiết Côn, Miên Châu, Tắc Dương mặc dù thất thủ, nhưng Nhân Xương đến nay không tin tức truyền về, đã nói lên Nhân Xương chưa bị công hãm. Nhân Xương hiện có hai mươi mốt vạn đại quân, lương thảo cũng đủ chống đỡ nửa năm. Kim Quốc cùng Nam Quốc phải đề phòng Sở Quốc, bọn họ không có khả năng vây khốn Nhân Xương nửa năm, nhất là Nam Quốc. Nếu thời gian dài mà vẫn không công phá được Nhân Xương, bọn họ nhất định phải rút quân. Thần cũng nghĩ rằng Lạc Bắc cùng Quan Ti đang là nơi nguy hiểm nhất.”
“Thế nhưng nếu phái binh lực tiếp viện Lạc Bắc cùng Quan Ti, thì binh lực trong kinh sẽ suy yếu, vạn nhất Sở Quốc cũng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thì Bắc Uyên ta đây thực nguy khốn.”
“Vệ Quốc, Nam Quốc cùng Kim Quốc.... Vì khối đất này của trẫm mà có thể nói là nhọc lòng.” Nhiễm Mục Kì đã mấy đêm liền không ngủ, mặc thường phục, thanh âm khàn khàn nói, “Đầu tiên là phái gần ngàn người lục tục lẫn vào bên trong thành của Tây Bá, Chiết Côn, Miên Châu cùng Tắc Dương, rồi mới thừa dịp đêm khuya phát động thế công, mở cửa thành... Trẫm không thể không nói, kế này của bọn họ thực hay.”
Nhắm mắt trầm tư, Nhiễm Mục Kì thản nhiên nói: “Là trẫm sơ sẩy.... Trẫm nghĩ tới Nam Quốc, lại xem nhẹ Kim Quốc.”
“Bệ hạ......”
“Khi Mục Lân đi, mang theo sáu vạn binh mã, hiện giờ, trên tay trẫm còn có mười vạn Ngự lâm quân cùng hai vạn cấm quân. Xa Kim Hoàn.”
“Có thần.”
“Tám vạn tinh binh ở Lạc Bắc cùng Quan Ti sẽ bám trụ Nam Quốc. Trẫm mệnh ngươi lập tức dẫn bảy vạn Ngự lâm quân đi Nhân Xương, trẫm lo lắng Nhân Xương có biến.”
“Thần lĩnh mệnh.”
“Phan Việt.”
“Có thần.”
“Trẫm mệnh ngươi dẫn ba vạn Ngự lâm quân đi Hòe Bình, dặn dò Hoắc Bang, đề phòng Sở Quốc thừa cơ xuất binh.”
“Tuân lệnh”
Nhiễm Mục Kì đem tất cả tinh binh ở kinh thành đều phái đi ra ngoài, chỉ để lại hai vạn cấm quân. Đối mặt với thế tới rào rạt của ba nước – Vệ, Kim, Nam – Kì đế hạ chỉ, bất cứ ai cầu hòa, trảm.
Khi mọi người ở trong điện thương nghị chiến sự, thì một bóng đen nho nhỏ theo nóc nhà lặng yên không một tiếng động rời đi, liền ngay cả Khương Vịnh tránh ở chỗ tối bảo hộ Nhiễm Mục Kì cũng không phát hiện.