Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

6.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng - Tà Y là người thế kỷ hai mươi mốt, làm mưa làm gió trong cả hai giới hắc bạch đạo, lạnh lùng vô tình không có tâm, nhưng là một nữ nhân tuyệt mỹ. Hắn là Chiến Thần của Phong Mâu đế quốc, tung h …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 6: Bách hoa hội đèn l*иg, Nguyệt Thần sơ ngộ
Edit: Minh Nguyệt Linh Nhi

Thời gian trôi qua như cuồng phong, hôm nay đã là lễ hội Bách hoa chương của Nguyệt Thần quốc mỗi năm tổ chức một lần, hôm nay mùi hoa bốn phía tràn ngập Nguyệt Thần quốc, chim hót bên tai không ngừng, làm cho tâm tình người ta đều vô cùng sung sướиɠ.

"Tiểu thư, tiểu thư, bên ngoài rất náo nhiệt đó!" Thanh Lan suốt ngày ở bên tai U Tà nói về lễ hội ngày hôm nay, mà Hàn Mai tính tình vốn lạnh nhạt bây giờ lại là vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

Có thể là bị hai người lây nhiễm, khóe miệng U Tà cũng khẽ cong lên "Buổi tối đi nhìn hoa đăng", Một câu nói làm cho tâm tình Hàn Mai và Thanh Lan cao hứng vô cùng.

Pháo nổ liên tục đến tận chạng vạng mới thoáng ngừng lại, mà lúc này, tại đường ngã tư kinh thành còn náo nhiệt hơn so với ban ngày, người đến người đi, trên tay mỗi người đều là những chiếc hoa đăng đẹp nhất.

Còn có không ít gã tiểu thương đang thét to không ngừng, hai bên đường treo đầy đủ kiểu dáng các loại hoa đăng, bên trên viết những câu đố, dân chúng túm năm tụm ba thảo luận câu đố, mặt mỗi người đều tràn đầy vui vẻ.

Giờ phút này, trong đám người trên ngã tư đường xuất hiện thân ảnh mặc váy dài màu bạc, đeo một chiếc khăn che mặt màu bạc, chỉ lộ ra đôi mắt màu hổ phách, dáng người yểu điệu mông lung làm cho người qua đường đều quay lại nhìn, có không ít nam tử muốn tiến lên làm quen, nhưng đều bị hai tràng khí cường đại từ hai thị nữ bên người phát ra, sợ hãi không dám tiến lên.

"Tiểu thư, tối hôm nay thật là náo nhiệt" Từ lúc ra khỏi phủ tướng quân, Thanh Lan liền giống như chim sẻ cứ ríu ra ríu rít, Hàn Mai cũng tò mò nhìn đông nhìn tây.

Ngay lúc mấy người bọn họ đang hưng trí bừng bừng ngắm hoa đăng, thì một tiếng kêu lo lắng hoảng sợ vang lên: "Bảo Nhi à, mau tránh ra, Bảo Nhi!" .

U Tà nâng mắt nhìn lại, đập vào mắt chính là một chiếc xe ngựa xa hoa đến cực điểm đang lao ra từ trong đám người, vẻ mặt dân chúng đều hoảng sợ, sau đó liền né tránh, trong đó có một tiểu hài tử tầm ba tuổi vẻ mặt hoang mang, vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, nghe tiếng quát của mẫu thân liền khóc lớn.

Mắt của Thanh Lan và Hàn Mai đều nhắm lại, khoảng cách xa như vậy, với công lực của bọn họ thì không cứu được tiểu hài tử kia.

Nhưng có một thân ảnh màu bạc nhanh nhẹn bay đến, nhanh đến mức mọi người chỉ nhìn thấy tàn ảnh, cùng lúc đó từ một hướng khác, một thân ảnh huyết sắc cũng hướng phía tiểu hài tử bay đi. Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, U Tà cùng thân ảnh huyết sắc kia đồng thời ôm lấy đứa nhỏ, phi thân bay lên, rời xa xe ngựa kia.

Mà ngay lập tức Hồn Thiên và Hồn Ảnh cũng vọt lên, hung hăng đá một cước làm con ngựa kia ngã lăn ra, xe ngựa cũng lập tức đổ xuống đất. Con ngươi màu hổ phách của U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương nhìn nhau, lập tức đem đứa nhỏ trả lại cho mẫu thân của nó.

"Cảm ơn, cảm ơn hai vị ân nhân, các người đúng là người tốt", Mẫu thân của đứa nhỏ mặt đầy nước mắt nói cám ơn, gắt gao ôm đứa nhỏ vào trong lòng.

Một màn trước mắt ấm áp như vậy, con ngươi màu hổ phách của U Tà vẫn trong trẻo, lạnh lùng nhưng thêm một chút mỉm cười. Mà tia cười nhẹ trong đáy mắt của U Tà đã bị Liệt Hỏa Kình Thương nhìn rõ, nữ tử này nhìn thấy một màn như vậy liền lộ ra tươi cười, nữ tử này thật là... đáng yêu nha.

"Lớn mật, cư nhiên dám cư xử như thế với bản công chúa!", Đúng lúc này, một thanh âm ngang bướng từ trong xe ngựa truyền ra, U Tà nghe vậy nhíu mày, a, hóa ra là công chúa?

Chỉ thấy một thân ảnh chật vật từ trong xe đi ra, một thân váy đỏ như lửa, vô cùng chói mắt, hoa văn trùng trùng điệp điệp, búi tóc tinh xảo, trên đầu cắm trâm cài phù dung ấm ngọc, nhưng giờ phút này thì như lung lay sắp rơi, đầu tóc rối tung giống như người điên, mà khuôn mặt vốn nhỏ nhắn kiều mỵ dễ nhìn thì giờ phút này vì phẫn nộ mà gần như vặn vẹo.

Lúc Mộc Hoàn Hi ngẩng đầu lên nhìn hai người kia, một là nữ tử mặc ngân y che mặt, khí chất như tiên, thanh nhã nhưng trong trẻo lạnh lùng làm người ta không dám vấy bẩn. Nam tử kia thì một thân huyết y mang theo mặt nạ màu bạc, khí chất cao quý tựa như thần, phát ra khí chất vương giả nồng đậm làm người ta không dám nhìn thẳng, hai người một ngân y một huyết y đứng chung một chỗ vô cùng chói mắt nhưng cũng rất hài hòa.

Nhưng giờ phút này, Mộc Hoàn Hi cũng không nghĩ nhiều đến việc hai người có xứng hay không, sắc mặt bỗng tái nhợt như tờ giấy, kia là nhϊếp chính vương Liệt Hỏa Kình Thương của Phong Mâu quốc?!

Cái mặt nạ này thực sự quá chói mắt, mỗi lần nàng xuất môn hoàng huynh đều dặn dò nàng không thể trêu chọc hắn, nếu không sẽ liên lụy đến Tuyết Phong quốc. Lần này, nàng thật vất vả mới xin được hoàng huynh cho phép đến tham dự lễ hội Bách hoa chương, không ngờ lại đυ.ng phải sát thần này, nàng lập tức hối hận.

"Nhϊếp... Nhϊếp chính vương, bản cung, không... Không phải, ta... Ta không cố ý!", Cả người Mộc Hoàn Hi run run lắp bắp nói, mà nghe được lời nói như thế, mặt U Tà cũng không đổi sắc, vừa rồi nàng cũng đã biết nam nhân đeo mặt nạ này chính là vị hôn phu của mình - Liệt Hỏa Kình Thương.

"Nếu bổn vương rảnh thì sẽ đến Tuyết Phong, cùng phụ hoàng ngươi nói chuyện một chút", Thanh âm lãnh liệt từ tính vừa dứt lời, lập tức Mộc Hoàn Hi liền hôn mê bất tỉnh. Mà con ngươi Tức Mặc U Tà trong trẻo lạnh lùng, thản nhiên liếc nhìn nam tử trước mắt, sau đó liền mang theo Hàn Mai và Thanh Lan xoay người rời đi.

Đôi mắt hẹp dài của Liệt Hỏa Kình Thương xuất hiện một ý cười không dễ phát hiện, nữ tử này thật thú vị, có thể cùng hắn đồng thời cứu đứa nhỏ, chỉ sợ nội lực đã cường hãn đến cực điểm, mà ở trong đại lục Lăng Thiên này, những người có nội lực cường hãn như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay, càng không nói tới nữ tử trẻ tuổi như vậy nhưng lại có nội lực làm người ta sợ hãi?

Mà Hồn Thiên và Hồn Ảnh nhìn ý cười trong mắt chủ tử nhà mình chợt lóe lên rồi biến mất, khiến cho bọn họ vô cùng sợ hãi, chủ tử tự nhiên lại nở nụ cười? Chẳng lẽ chủ tử coi trọng nữ tử ngân y vừa rồi?

Nghĩ đến đây, hai người nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu, không có khả năng, thân phận chủ tử tôn quý như vậy, sao lại coi trọng một nữ tử đến hình dạng còn không nhìn rõ, nhưng mà nữ tử vừa rồi đứng cách chủ tử chưa đến ba thước đi?

Thêm Bình Luận