Chương 6: Ám sát,lửa giận

Nghe vậy, Mặc Hoàng bổng nhiên nở nụ cười, vô cùng mê hoặc, vô cùng đẹp đẽ.

Nữ nhân này coi trọng hắn, quan tâm hắn !

Dạ Nhiễm không hề để ý tới nét cười giống như kẻ gây họa của Mặc Hoàng,

tầm mắt chuyển tới trên cây nơi Tạp Tạp đang ngồi xem kịch vui, nói: ”

Tạp Tạp, đi nói cho Ngân lão cha, ta muốn đi một chuyến tới Tuyệt cốc “

Tạp Tạp gật gật đầu, tối mắt nhìn hai người tay trong tay, phút chốc lắc mình biến mất tại chổ.

Mặc Hoàng đáy mắt mang theo ý cười, đảo mắt đối với ba thuộc hạ đang ở trạng thái ngây ngốc, gật đầu tỏ ý.

Ba người được chủ tử ra hiệu, lập tức tiến lên, nam tử áo trắng anh tuấn,

trên mặt lúc nào cũng mang vẻ lạnh nhạt xa cách, nhưng đang cười tươi,

nhìn Dạ Nhiễm hơi vuốt cằm: ” Tại hạ Huyền Ly.”

Hai nam nhân áo đen, mày kiếm mắt sáng, thần sắc lạnh như băng, thản nhiên gật đầu: ” Hắc Ưng, Hắc Hổ.”

Dạ Nhiễm một thân đỏ sẫm, khóe môi nhợt nhạt gợi lên độ cong đẹp đẽ, con ngươi đen thoáng ẩn hiện tia tà khí: ” Dạ Nhiễm.”

Ba nam nhân thấy Dạ Nhiễm tươi cười yêu diễm, bất giác thất thần.

Một bên Mặc Hoàng thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú tối sầm, bất mãn đem Dạ Nhiễm kéo vào lòng mình, hừ lạnh một tiếng:” Không cho phép.”

Dạ Nhiễm thu hồi nụ cười, nhíu mày, thân thể xoay nhẹ một cái, thoát khỏi ôm ấp

của Mặc Hoàng, áo đỏ ở không trung xẹt qua một độ cong yêu dị.

“Đáng chết, tốt nhất trả nợ cho bổn cô nương cả cuộc đời của ngươi” cúi đầu

mắng một tiếng, Dạ Nhiễm hướng về phía núi non sâu thẫm mà đi.

Quân Mặc Hoàng nghe vậy, khóe môi giương lên, theo sát bên. Ba nam nhân khiêu khiêu mày, cũng bước theo sau.

Nhưng mà ngay tại giờ khắc này, một đạo kiếm quang lóng lánh đột nhiên hướng ngực Quân Mặc Hoàng mà đánh tới!

Quân Mặc Hoàng theo phản xạ lắc mình một cái, cho rằng tránh thoát công

kích, không nghĩ rằng sau khi hắn lắc mình, kiếm quang lại nhanh quay

ngược trở lại, mũi kiếm sắp chạm vào sau lưng Mặc Hoàng.

Một bóng dáng màu đen bỗng nhiên chắn ngay sau lưng Quân Mặc Hoàng.

phập…….trường kiếm xuyên thẳng vào ngực Hắc Ưng, một ngụm máu tươi từ miệng Hắc Ưng phun ra ngoài.

Huyên huyên náo náo…… cây cối chớp động, sau khi dứt tiếng, mấy vị áo lam che mặt, tay cầm trường kiếm, đem đám người Dạ Nhiễm, Mặc Hoàng bao vây lại hết.

Dạ Nhiễm tựa vào một thân cây cao, con ngươi tối đen chứa vài phần lười nhác, vài phần mất hứng.

Bạn tay như ngọc trắng nõn bắn ra một viên đan dược màu máu, miễn cưỡng

đứng thẳng người, hướng Hắc Ưng bay tới. Hắc Ưng nhanh tay bắt lấy, nhìn đan dược trong tay, nghi hoặc nhìn về phía Dạ Nhiễm

“Cầm máu” Dạ Nhiễm thản nhiên nói. Xong, giống như không nhìn thấy bọn áo lam đằng đằng sát khí xung quanh.

Hắc Ưng nắm đan dược, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Huyền Ly đi qua, lấy đan dược trên tay Hắc Ưng nâng lên ngửi, đưa cho Hắc Ưng:” cầm máu chữa thương, ăn vào đi “

Hắc Ưng nghe được Huyền Ly nói, ăn vào, lúc sau hai người hướng Dạ Nhiễm gật đầu xin lỗi.

Dạ Nhiễm không thèm để ý, phất phất tay, nàng cùng bọn họ là lần đầu gặp mặt, nếu trực tiếp tín nhiệm nàng, chỉ có quỷ mới làm.

“Muốn chết thì cứ động thủ ” con ngươi tối đen của Dạ Nhiễm lạnh lùng nhìn

Quân Mặc Hoàng, chợt, lại nhìn về phía ba người Huyền Ly, lạnh nhạt

nói:” chẳng lẽ thủ hạ của ngươi là ba đệ thất cao thủ còn không xử lý

được bọn tạp nham này? “

Thương Minh đại lục, lấy quyền lộng

quyền, dùng võ lực vi tôn, thực lực phân chia mười phần đơn giản, đệ

nhất võ sư tới đệ cửu võ sư, trên đệ cửu võ sư là năng khiếu bẩm sinh.

Quân Mặc Hoàng mang theo ba thủ hạ, thực lực cũng là đệ thất cao thủ, mà bọn người áo lam này thực lực bất quá chỉ là đệ ngũ, đệ lục cao thủ.

Dạ Nhiễm khẩu khí mang vài phần khinh thường, lệnh ba người Huyền Ly đang

tức giận nhảy lên đây một chút. Mà đám người áo lam nghe được nữ tử mảnh mai kia thế nhưng mắng nhóm người hắn là tạp nham, sát khí nhất thời

dâng cao

Trong đó, kẻ có vóc dáng thủ lĩnh gầm lên một tiếng:” Lên! nam nhân gϊếŧ toàn bộ, nữ nhân bắt sống “

Dạ Nhiễm khóe miệng gợi lên một tia khinh thường, nàng — Dạ Nhiễm, thời

điểm nàng gϊếŧ người phóng hỏa, những người này còn chưa mặc quần yếm

đâu!

Quân Mặc Hoàng sắc mặt lãnh khốc, đôi mắt tối đen mang một tầng khát máu, tỏa ra hàn ý vô tận:” Gϊếŧ “

Dứt lời, Quân Mặc Hoàng đem thân mình thon dài nhẹ nhàng tựa vào người Dạ Nhiễm, nhắm lại đôi mắt tràn đầy sát khí cùng mệt mỏi.

Dạ Nhiễm nhíu nhíu mày, muốn đẩy hắn ra, lại thoáng nhìn thấy mày Mặc

Hoàng nhíu lại, thần sắc có hơi mệt mỏi, đành buông tay xuống, cho Mặc

Hoàng dựa vào

Huynh đệ tương tàn, bất luận đối với ai, đều là tàn nhẫn a!

Bên kia, ba người Huyền Ly bằng tốc độ nhanh chóng giải quyết phần lớn bọn

người áo lam. Bất quá trên người ba người cũng ít nhiều đều bị thương,

động tác càng ngày càng chậm.

Dạ Nhiễm thấy vậy, chớp mắt, lại như cũ không có ý tiến lên hỗ trợ.

Một số ít người áo lam lướt qua ba người Huyền Ly bố trí lá chắn, có ý gϊếŧ Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng. Quân Mặc Hoàng thoáng mở con ngươi đen

sáng bóng đầy tàn nhẫn, đem Dạ Nhiễm bảo hộ phía sau, một cước đá bay ba người đang tới.

Dạ Nhiễm đáy mắt lóe lên ý tứ hàm xúc không rõ,

cảm giác được Quân Mặc Hoàng bắt đầu vận nội lực, Dạ Nhiễm không chút

nghĩ ngợi ra tay đánh vào trên cổ Quân Mặc Hoàng.

Mắt thấy Quân Mặc Hoàng như sắp ngất, tà ác vươn lên một ngón tay, mở miệng nói:” Một người, một ngàn hai hoàng kim “

Quân Mặc Hoàng nháy mắt ngất đi, trong đầu chỉ hiện lên một câu: nữ nhân này, đáng đánh đòn!

Mà bên kia, Huyền Ly vừa vặn lướt qua một màn Dạ Nhiễm đem Quân Mặc Hoàng

đánh ngất, nhất thời nóng vội, phẫn nộ đem một chưởng lẽ ra là tặng cho

người áo lam, lắc đi, một thân tràn đầy sát khí nhảy vọt hướng Dạ Nhiễm

đánh úp tới!

Mà Dạ Nhiễm chỉ thản nhiên nhìn lướt qua Huyền Ly,

duỗi tay đem Quân Mặc Hoàng đẩy đến trên người Huyền Ly đang tỏa sát ý

nồng đậm. Dưới chân thi triển khinh công, tươi cười vài phần tà ác dõi

theo mấy kẻ áo lam.

Giữa không trung lấy ra một lọ màu nâu vàng,

lại dùng một dải lụa mỏng màu đỏ, đem Hắc Ưng, Hắc Hổ giam lại chắc

chắn, không chút ôn nhu đem hai người kia ném tới Huyền Ly đang một bên

chiếu cố Quân Mặc Hoàng.

Dạ Nhiễm nhìn đám người áo lam, thản

nhiên cười tươi:” Cho các ngươi nếm thử, nghiên cứu mới nhất của Tạp Tạp ‘cười cười số một’ “

Dạ Nhiễm mở miệng lọ, trực tiếp ném tới trung tâm bọn người áo lam, tiêu sái xoay người, áo đỏ xinh đẹp.

Oanh — phía sau một tiếng nổ mạnh, vạt áo màu đỏ của Dạ Nhiễm được ánh lửa

tôn lên càng thêm diêm dúa lẳиɠ ɭơ, phóng túng ( ý là xinh đẹp tùy ý).

Ba người Huyền Ly không biết lửa giận sớm biến đi đâu mất, chỉ là sững sờ

ngây ngốc trừng mắt nhìn ánh mắt phảng phất dục hỏa của Thiếu nữ áo đỏ.

” Bọn họ….. đều đã chết?” Huyền Ly chỉ vào ánh lửa kia, lần đầu tiên trong đời, giọng nói có chút lắp bắp.

Dạ Nhiễm xoay người, đôi mắt sáng lấp lánh chuyển sang tối đen, giọng điệu gợn sóng không sợ hãi:” Chết? Dược của Tạp Tạp hiệu quả chỉ có một,

chính là sống không bằng chết “

Ngay khi ba người khó hiểu muốn

hỏi Dạ Nhiễm, lại nghe thấy từ trong ánh lửa truyền ra từng đợt cười ha

ha, nhưng tiếng cười lại chỉ tràn đầy nổi thống khổ cùng tuyệt vọng.

Ba người mở to hai mắt nhìn, thấy ánh lửa kia dần dần biến mất, hiện ra

bên trong hơn mười người áo lam có nằm úp sấp, có nằm thẳng, lại lăn lộn trên mặt đất cười ha ha không ngừng.

Hắc Ưng luôn ít nói thấy

vậy khóe miệng co rút, tầm mắt dừng trên người Dạ Nhiễm:” Cái kia, là

hiệu quả của ‘cười cười số một’? “

Nhìn thấy ánh mắt ba người

sáng quắc nghi vấn, Dạ Nhiễm không kiềm chế được khóe miệng cong lên: ”

Tạp Tạp thích phô trương thanh thế, lửa không đả thương người. Chỉ là….. các người nhìn đi, đó là tác dụng bề ngoài của ‘cười cười số một’ “

Dạ Nhiễm nâng bước, đi đến bên cạnh người áo lam gần nhất, con ngươi đen

lóe sáng yêu dị: ” Trong cơ thể bọn họ, hiện tại chính là có mấy ngàn

trùng độc gặm cắn ở đó à “

Một cổ hàn khí bất chợt thổi quét toàn thân ba người. Dạ Nhiễm kia một thân xinh đẹp động lòng người cùng với

khí thế cuồng ngạo nham hiểm tàn nhẫn, khiến cho ba người đi theo Quân

Mặc Hoàng vào Nam ra Bắc tung hoành chiến trường, lần đầu tiên cảm thấy

sợ hãi.

Tầm mắt Dạ Nhiễm lại rơi xuống trên người bọn Huyền Ly,

cười đến xinh đẹp: ” Còn có nha, độc của Tạp Tạp, chỉ cần bổn cô nương

không cho hắn chết, như thế, Diêm Vương cũng không dám đến cướp người “

Hài lòng nhìn vẻ mặt hơi hoảng sợ của ba người, Dạ Nhiễm mới khôi phục nét

mặt lạnh nhạt thuộc về vương giả của giới cổ võ Trung Hoa – Dạ Nhiễm

tông sư, khí thế áp đảo ba người, hừ lạnh một tiếng: ” Các ngươi có thể

không tín nhiệm ta, nhưng đừng sỉ nhục cái đạo đức nghề nghiệp của người thầy thuốc “