Edit: Tiểu Linh
Beta: Nhã Vy
Dạ Nhiễm mới vừa gặp lại Tạp Tạp, lôi năm đệ tử của Học Viện Hoàng Gia trong nhẫn trữ vật ra vứt lại Học Viện Hoàng Gia, sau đó chạy vội về phía tửu điếm, nhưng lúc nhìn thấy thân ảnh đang đứng thẳng ở trước mặt, nàng bỗng đứng hình lại.
Bắc Thần Linh!
Một bộ áo trắng lạnh nhạt mà phiêu dật, hai con ngươi thanh tịnh mà lạnh lẽo, chỉ nhàn nhạt nhìn Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm tháo khăn lụa màu đen xuống, tóc dài đến eo tung bay trong gió, dung nhan tuyệt mỹ được ánh trăng chiếu rọi xuống lại càng lộ ra vẻ xinh đẹp, khóe môi khẽ cong lên: “Bắc Thần Linh, ngươi muốn như thế nào?”
Khóe môi Bắc Thần Linh có chút nhếch lên, mắt vàng thanh tịnh nhìn không ra chút cảm xúc nào, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như thanh tuyền: “Bắt ngươi trở về.”
Dạ Nhiễm có chút nhíu mày, Bắc Thần Linh lúc này, sao lại làm cho nàng có một loại cảm giác rất quen thuộc?
“Muốn bắt ta? Vậy cũng phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh này không!” Nói xong một câu này, liền trực tiếp động thủ, muốn bắt nàng cũng phải nhìn ngươi có bản lĩnh này không!
Tạp Tạp ở trong lòng Dạ Nhiễm cười thần bí, đem một thanh bảo kiếm tốt nhất lấy được trong Tàng Bảo Các của Học Viện Hoàng Gia ném cho Dạ Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, tiếp kiếm!”
Dạ Nhiễm tiếp nhận thanh kiếm Tạp Tạp ném đến, cầm trên tay múa một đường, bỗng nhiên mở to hai mắt, cả người khí thế tăng vọt!
Kiếm tốt!
Kiếp trước Dạ Nhiễm ít dùng binh khí, cũng không phải vì hai tay của nàng mạnh đến thế nào, mà là vẫn không tìm được vũ khí thích hợp cho mình!
Dạ Nhiễm sử dụng thuận tay nhất chính là binh khí của Quân Tử —– kiếm!
(Quân Tử: Vua, quân chủ, quân vương)
Sư mẫu đã từng là một Quân Tử Kiếm Pháp làm cho Dạ Nhiễm như si như mê, từng chiêu thử qua đều ghi khắc dung nhập trên cơ thể, hôm nay vừa hay trên tay là thanh kiếm tốt, tâm tình của Dạ Nhiễm cũng thuận theo đó mà dâng lên.
Con ngươi màu đen chói mắt đối mặt với đôi mắt vàng trong suốt, Dạ Nhiễm cười đến xinh đẹp mà tùy ý: “Bắc Thần Linh, hôm nay mượn ngươi thử thanh kiếm này xem!”
Lúc ánh mắt Bắc Thần Linh lướt đến Tạp Tạp, mắt vàng hiện lên một vòng ai oán, chỉ là tâm tình Dạ Nhiễm đang hào hứng dâng cao nên không nhìn thấy.
Tròng mắt đại gia Manh Tạp Tạp hơi híp lại, đắc chí cười cười, nhanh như chớp chạy đến một bên nóc nhà, ngồi gặm một quả táo to.
Ánh mắt của đại gia Tạp Tạp nhìn Bắc Thần Linh, lại nhìn Dạ Nhiễm, gương mặt xinh đẹp trồi lên ý cười xấu xa.
Dưới chân điểm nhẹ, tay phải Dạ Nhiễm cầm kiếm, lập tức phi thân đánh đến phía Bắc Thần Linh!
Khóe miệng Bắc Thần Linh giương lên vẻ tươi cười, dường như càng ngày càng mạnh hơn nha, Dạ Nhiễm …
Ống tay áo trắng nhàn nhạt vung lên, một cỗ kình phong hướng phía Dạ Nhiễm đánh tới!
Dạ Nhiễm trên không trung bỗng xoay người tránh thoát cỗ kình phong này, trường kiếm hướng thẳng đến cổ họng Bắc Thần Linh!
Cùng lúc trong lòng Dạ Nhiễm âm thầm khϊếp sợ! Sức mạnh của một đạo kình phong lúc nãy, quả thực có thể so với bát giai võ giả, tại sao một cái lục giai võ giả có thể phát ra được!
Tiếp đó Bắc Thần Linh ngẩng đầu tránh thoát mũi kiếm của Dạ Nhiễm, nhưng lại bị kiếm chiêu với tốc độ cực nhanh của Dạ Nhiễm chém rụng vài sợi tóc.
Sợi tóc đen nhánh theo gió bay xa, khóe miệng Bắc Thần Linh kéo lên một đường cong, lách mình qua thanh trường kiếm của Dạ Nhiễm, tay trắng nõn dường như muốn bóp chặt cổ họng Dạ Nhiễm.
Lúc này, Dạ Nhiễm đột nhiên xoay trường kiếm, nội lực hùng hậu trên mũi kiếm đâm thẳng đến hướng Bắc Thần Linh, Bắc Thần Linh cảm thấy khϊếp sợ, thực lực của Dạ Nhiễm lúc này, so với tưởng tượng của hắn còn cường hãn hơn!
Bắc Thần Linh bất đắc dĩ buông lỏng trường kiếm của Dạ Nhiễm, con ngươi màu vàng dần dần trở nên thâm thúy.
“Bắc Thần Linh, ra tay đi!” Dạ Nhiễm đứng nguyên tại chỗ, trường kiếm chỉ thẳng vào trái tim Bắc Thần Linh, giương giọng nói.
Bắc Thần Linh mắt vàng hơi động, lãnh đạm nói: “Như ngươi mong muốn. Ta đây…”
Bắc Thần Linh nhanh chóng ra tay, phần sau hai chữ kia, tiêu tan trong tiếng gió lăng liệt, Dạ Nhiễm không nghe được, Tạp Tạp cũng không nghe được.
Bắc Thần Linh ra chiêu cực nhanh, hắn không sử dụng vũ khí, nhưng lúc cùng Dạ Nhiễm tỉ thí không chút nào chiếm hạ phong, chỉ là vẻ không thể tưởng tượng nổi trong mắt vàng ngày càng nhiều.
Nhìn từ bên ngoài, lúc này Bắc Thần Linh là thành thạo, nhưng chỉ có hắn biết, bây giờ Dạ Nhiễm đã hoàn toàn chế trụ hắn!
Bắc Thần Linh chỉ là biểu hiện ra lục giai võ giả, mà Dạ Nhiễm lại là lục giai võ giả chân chân chính chính, hơn nữa là vừa tiến vào lục giai, hôm nay có thể hoàn toàn chế trụ hắn, nội tâm Bắc Thần Linh lúc này đã không thể dùng hai chữ khϊếp sợ để hình dung.
“Bắc Thần Linh, sử dụng tuyệt chiêu của ngươi đi! Bằng không thì ngươi tuyệt đối không thắng được!” Dạ Nhiễm một kiếm đâm về phía trái tim Bắc Thần Linh, ở nửa đường thu tay, chỉ lạnh lùng nhìn Bắc Thần Linh.
Đang cùng nàng chiến đấu, còn dám thất thần, mới nãy nếu là Dạ Nhiễm muốn mạng của Bắc Thần Linh, chỉ là chuyện trong chớp mắt!
Ở thời điểm này, mấy người Tập Diệt Nguyệt nghe được tiếng đánh nhau cũng cùng nhau chạy tới sau lưng Dạ Nhiễm, lại nhìn thấy Dạ Nhiễm cùng Bắc Thần Linh đấu võ, bốn người vừa kinh hãi lại vừa lo lắng!
Tập Diệt Nguyệt cùng Khúc Thừa Trạch là hai người dễ dàng xúc động, muốn trực tiếp đi lên trợ giúp Dạ Nhiễm, lại bị Liễu Phi Tiếu ngăn lại, Liễu Phi Tiếu chỉ vào Dạ Nhiễm cùng Bắc Thần Linh, nói: “Ở chỗ này, xem thật kỹ cuộc tỷ thí này, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu còn tùy vào chính các ngươi.”
Tạp Tạp nghe thấy lời nói của Liễu Phi Tiếu, ánh mắt dần trở nên phức tạp, tiểu đội này của Dạ Nhiễm, hắn cho đến bây giờ còn không phát hiện ra được người nào thật sự bình thường, mà Liễu Phi Tiếu, chính là người hắn mãi vẫn không nhìn thấu.
Chỉ là ———————–
Manh Tạp Tạp lại nở nụ cười, bất kể thân phận có thần bí như thế nào, thực lực có nhìn không thấu như thế nào, tâm tư có kín đáo như thế nào, bọn họ đều là người mà Nhiễm Nhiễm nhận thức, hơn nữa còn là người đã nhận thức Nhiễm Nhiễm.
Đại gia Tạp Tạp thậm chí đã bắt đầu chờ xem thành tựu về sau của mấy thiếu niên thiếu nữ này.
“…, cho các ngươi quả táo ăn, an tâm mà theo dõi, truy binh của Học Viện Hoàng Gia sẽ không tới.” Tạp Tạp từ trong nhẫn trữ đồ lấy ra bốn quả táo to ném cho bọn người Liễu Phi Tiếu, ngón tay chỉ về nóc nhà cách đó không xa, cười tủm tỉm nói.
Khóe miệng bốn người Liễu Phi Tiếu run rẩy vài cái đáng ngờ, có chút bất đắc dĩ nhìn quả táo trong tay, bọn họ bây giờ là đang lẩn trốn mà.
Chỉ là, bọn họ vẫn là tuyệt đối tin tưởng lời nói của đại gia Tạp Tạp, bốn người trực tiếp phi thân lên nóc nhà ngồi xuống bên người Tạp Tạp, an vị ăn táo.
Ánh mắt Dạ Nhiễm lướt qua nhìn động tác của bốn người, hung hăng nghiến răng nghiến lợi một phen, mấy tên gia hỏa này thật đúng là muốn xem nàng ở đây biễu diễn hay sao?
“Xem chiêu!” Chỉ là một lúc thất thần, một chiêu mạnh mẽ của Bắc Thần Linh đã đến trước mặt Dạ Nhiễm!
Dạ Nhiễm vội vàng thu lại tâm tư, thân kiếm ngăn trở công kích của Bắc Thần Linh, thân thể khẽ lách ra phía sau Bắc Thần Linh, tìm được cơ hội quay người một cái, vận nội lực hung hăng một quyền đánh vào giữa lưng Bắc Thần Linh!
Bắc Thần Linh vội vàng trốn tránh, thế nhưng đã không kịp, Dạ Nhiễm thế công một vòng so với một vòng càng mạnh mẽ, thẳng bức Bắc Thần Linh đến góc tường!
Dạ Nhiễm cúi đầu nhìn xuống Bắc Thần Linh, lông mày nhướng lên, bộ dáng tươi cười tà tứ: “Bắc Thần Linh, ta không biết ngươi đến tột cùng là có mục đích gì, nhưng là đừng có ý muốn đánh đến bất luận người nào bên cạnh ta! Nếu không…”
Dạ Nhiễm một tay chế trụ cổ họng Bắc Thần Linh, trong con ngươi màu đen hiện ra một tia tàn nhẫn: “Nếu không ngươi liền xuống Minh Giới báo danh đi!”
Nhưng mà, đúng lúc này, toàn bộ lạnh nhạt sát khí trong mắt vàng trong suốt của Bắc Thần Linh đã biến mất không thấy gì, tràn đầy ai oán nhìn Dạ Nhiễm.
Một hồi cuồng phong thổi qua, kim quang lấp lánh, đợi Dạ Nhiễm mở to mắt nhìn lại Bắc Thần Linh ở trước mặt, lập tức chết lặng người!
Bắc Thần Linh trước mắt, hoàn toàn chính xác vẫn là Bắc Thần Linh vừa rồi, chỉ là, ai đến nói cho nàng biết tuyệt thế mỹ nam tử ở trước mắt này vì cái gì mà nhìn quen mắt như vậy?
“Tiểu công chúa, không nhận ra ta sao?” Bắc Thần Linh hơi tựa vào vách tường, không có chút nào khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng như trích tiên trước kia, toàn thân lúc này hiện ra một cỗ hương vị tà mị mà lưu manh.
Dạ Nhiễm khϊếp sợ đứng tại chỗ, mắt vàng… Mắt vàng.
“Linh Phong?” Dạ Nhiễm có chút không xác định mở miệng hỏi.
Bắc Thần Linh ngẩng đầu, mắt vàng thanh tịnh hiện ra vài tia mị hoặc, vài tia trêu tức, vài tia ai oán: “Tiểu công chúa thật sự là không nhận ra sao? Đúng vậy a đúng vậy a, mới vừa rồi còn muốn đưa ta đi Minh Giới…”
“Phải…. sao?” Hai chữ này gần như là phát ra từ trong kẽ răng Dạ Nhiễm xuất hiện, hai tay đưa lên nhéo hai má Bắc Thần Linh một cái, Dạ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói: “Linh Phong, Linh Phong, tiểu tử ngươi còn biết theo Tiên Vũ trở về!”
Nghe Dạ Nhiễm nhắc đến Tiên Vũ, trong con ngươi màu vàng của Bắc Thần Linh hiện lên một vòng ảm đạm, nhanh đến nổi Dạ Nhiễm sai lệch một chút liền không bắt được, Dạ Nhiễm cảm thấy trầm xuống, đưa tay đem Bắc Thần Linh chặt chẽ ôm vào lòng: “Linh Phong…”
Bắc Thần Linh ở trong lòng Dạ Nhiễm lắc đầu, khóe môi tự đắc yêu mị giơ lên: “Tiểu công chúa ôm ta như vậy, sẽ làm cho người khác hiều lầm đó nha.”
“Không ngờ tới tiểu tử ngươi sau khi hóa thành hình người, lại là hình người như khuôn mẫu nha.” Dạ Nhiễm một quyền vung vẩy trên vai Bắc Thần Linh, khóe môi giương lên nụ cười xinh đẹp, chỉ là đáy mắt lại nổi lên ánh quang.
Bắc Thần Linh hất mấy sợi tóc trên trán ra, rắm lại tự kỉ hướng về phía Dạ Nhiễm nháy mắt máy cái: “Tiểu công chúa có bị bổn soái ca mê hoặc hay không a?”
“Ngươi nằm mơ đi, Linh Phong, ngươi sao lại đi học ở Học Viện Hoàng Gia?” Dạ Nhiễm nghi hoặc nhìn Bắc Thần Linh, trước đó Dạ Nhiễm còn suy nghĩ xem một nhân loại sao lại có con ngươi màu vàng, hiện tại đã biết thân phận của Bắc Thần Linh, Dạ Nhiễm ngược lại không nghi ngờ gì.
“Chậc chậc, còn không phải mấy cái lão gia hỏa, nghe nói tiểu công chúa học ở Học Viện Quân Sự, liền đem bản thiếu gia đưa đến Học Viện Hoàng Gia, tiểu tử Thanh Việt kia bị đưa đến Học Viện Hắc Trạch rồi.” Bắc Thần Linh hơi có chút nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến mấy cái lão gia hỏa kia thì lửa giận không thể dừng lại.
“Thanh Việt lại đi Học Viện Hắc Trạch? Sẽ không phải là thiên tài Thanh Việt Nam thanh danh gần đây lan truyền rộng rãi đi?” Dạ Nhiễm bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, mấy cái lão gia hỏa này có phải ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm hay không vậy.
“Không phải tiểu tử hắn thì còn có thể là ai? Tiểu công chúa, lão gia hỏa bảo ta chuyển lời cho ngươi, mọi thứ không được để quá thấp kém, làm mất thanh danh người của bọn hắn.” Khóe môi Bắc Thần Linh mang theo nụ cười xấu xa, trong mắt vàng tràn đầy trêu tức.
Trên trán Dạ Nhiễm phủ lên ba vạch hắc tuyến, mấy cái lão gia hỏa e sợ thiên hạ bất loạn này, chỉ là nhớ nhung trong con ngươi màu đen lại lừa không được bất luận kẻ nào: “Tiên Thiên a…”
Nụ cười nơi khóe miệng Bắc Thần Linh dừng lại vài phần, sau nửa ngày mới khoát khoát tay: “Ai bảo mấy cái lão gia hỏa này định ra cái quy cũ bỏ đi kia, đáng đời bọn hắn nghĩ rằng ngươi sẽ đánh nhau mỗi ngày.”
Gió nhẹ quét qua, cảnh ban đêm hơi lạnh.
Sau nửa ngày, khóe môi Dạ Nhiễm giơ lên một tia cười ngạo nghễ: “Linh Phong, ta chờ đến lúc cùng Mộng Ảo Thần Đội giao thủ!”
Bắc Thần Linh cười đến thoải mái, mắt híp lại, mang theo vài phần khıêυ khí©h: “Ta sẽ không nương tay. Hơn nữa, đội viên của tiểu công chúa thực lực thật là không được tốt lắm.”
Không phải Bắc Thần Linh xem thường đội viên của Dạ Nhiễm, mà sự thật đúng là như thế, ba tứ giai võ giả, một ngũ giai, một lục giai Dạ Nhiễm, tổng thể thực lực tiểu đội của Dạ Nhiễm lúc này hoàn toàn chính xác là không được tốt lắm.
“Mỏi mắt mong chờ.” Lông mày Dạ Nhiễm tự tin giương lên, đối với đội viên của nàng, Dạ Nhiễm có một trăm phần trăm tín nhiệm cùng tự tin.
“Tốt, ta chờ.” Ánh mắt Bắc Thần Linh tự tin so với Dạ Nhiễm cũng không thiếu.
Bắc Thần Linh, Thanh Việt Nam, Dạ Nhiễm, ba người bọn họ đều cùng là một loại người, kiêu ngạo, tự tin, ngạo nghễ, bễ nghễ thiên hạ. Bọn hắn bởi vì khí tức giống nhau mà chơi với nhau.
Ba người bọn họ, là bạn thân, là chiến hữu, càng là đối thủ, càng là người cạnh tranh!
“Gặp lại sau, Linh Phong.” Dạ Nhiễm câu dẫn khóe môi, nói ra một tiếng gặp lại, quay người phất phất tay với mấy người Tập Diệt Nguyệt đã sớm đem quá táo ném trên mặt đất đang trợn mắt há hốc mồm.
Đại gia Tạp Tạp bay tới đầu tiên, bàn tay nhỏ vỗ vỗ vai Bắc Thần Linh, có vẻ như thâm trầm: “Linh Phong, kỳ thực bổn đại gia rất ủng hộ ngươi cướp Dạ Nhiễm đi đấy.”
Một câu, lại làm cho ánh mắt Bắc Thần Linh bỗng dưng bắt đầu lạnh như băng: “Tiểu công chúa có nam nhân?”
Tạp Tạp ngẩng cái đầu nhỏ, khinh bỉ nhìn thoáng qua Bắc Thần Linh: “Ngươi vậy mà ngay cả điều này cũng không biết? Quân Mặc Hoàng đã sớm xác định Nhiễm Nhiễm rồi.”
Lạnh lẽo trong mắt Bắc Thần Linh càng sâu thêm, nghiến răng nghiến lợi: “Rất tốt, rất tốt, cũng dám cướp đi người mà bản thiếu gia từ nhỏ đã đặt trước!”
Tạp Tạp càng thêm khinh bỉ Bắc Thần Linh, mắt trợn trừng một cái, nhu nhu nói: “Này này, ở chỗ lão gia hỏa có bao nhiêu người từ nhỏ đã đặt trước Nhiễm Nhiễm chứ? Ngươi chỉ là một người hầu nha!”
Bắc Thần Linh bị một câu của Tạp Tạp làm nghẹn lại, ai oán nhìn Dạ Nhiễm một chút: “Hừ, nếu tin tức này rơi vào tay mấy cái lão gia hỏa kia, có Quân Mặc Hoàng hắn nhận đấy.”
Dạ Nhiễm vuốt vuốt mi tâm, một cước đạp Bắc Thần Linh: “Quay lại Học Viện Hoàng Gia của ngươi đi, đoán chừng thầy trò ở Học Viện Hoàng Gia đã sớm tức điên rồi. Đúng rồi, Nguyên Linh Đan kia có vấn đề, ngàn vạn không thể sử dụng, nhớ kỹ.”
Bắc Thần Linh bĩu môi, không phải là tức điên, mà là bị tiểu công chúa người cho nổ tung rồi, về phần Nguyên Linh Đan, Bắc Thần Linh gật gật đầu: “Đã biết, sẽ không sử dụng.”
Sau đó, đôi mắt vàng của Bắc Thần Linh dần dần nhiễm lên tia ngưng trọng, thu hồi nụ cười tà mị xấu xa, trịnh trọng nói với Dạ Nhiễm: “Tiểu công chúa, Quân Mặc Hoàng ưu tú chúng ta cũng biết, nhưng là hiện tại hắn còn chưa đủ tư cách.”
Dạ Nhiễm lắc đầu, trên mặt là tràn đầy tín nhiệm với Quân Mặc Hoàng: “Linh Phong, Mặc Hoàng nhất định sẽ đứng tại đỉnh phong.”
Bắc Thần Linh cười lạnh lắc đầu: “Sự tình tương lai ai có thể nói chắc chắn được, không nói đến việc này, tóm lại tiểu công chúa có muốn làm bất cứ chuyện gì a, chúng ta đều là chỗ dựa của ngươi.”
Nói xong không đợi Dạ Nhiễm đáp lời, Bắc Thần Linh liếc mắt thật sâu nhìn Dạ Nhiễm, thân ảnh chỉ trong chớp mắt biến mất tại chỗ.
Bốn người Tập Diệt Nguyệt sững sờ nhìn một màn này.
Đội trưởng của bọn hắn, lại quen biết kỳ tài Bắc Thần Linh của Học Viện Hoàng Gia? Hơn nữa, có vẻ như quan hệ cũng không tệ lắm?
Càng làm cho bọn họ sợ ngây người chính là, Dạ Nhiễm lại đánh bại Bắc Thần Linh, một chiêu kiếm hoàn mỹ kia, làm cho bọn hắn ngoài kinh hãi lại càng kích động vạn phần.
“Đội trưởng, cái này…” Tập Diệt Nguyệt đích thật là trợn mắt há mồm, lời nói của Bắc Thần Linh trước đó nàng đều đã nghe được, hơn nữa thấy Bắc Thần Linh rõ ràng là ngạo nghễ, tựa hồ toàn bộ Thương Minh đại lục đều không để vào mắt.
Tập Diệt Nguyệt nhìn Dạ Nhiễm, nàng phát hiện đội trưởng của mình thật sự là quá thần bí rồi, trước kia từng màn ở núi Hắc Chỉ Tập Diệt Nguyệt đều chưa quên, có thể đơn giản làm cho tất cả linh thú và mãnh thú trong sơn mạch nghe theo, Tạp Tạp càng là linh thú thần bí không biết cấp bậc.
Mà bây giờ, qua cuộc nói chuyện vừa rồi, nàng càng thêm nghi hoặc thân phận của Dạ Nhiễm.
Thần bí, cường đại. Đây là cảm giác mà Dạ Nhiễm đem lại cho bọn người Tập Diệt Nguyệt.
Dạ Nhiễm nhìn đáy mắt nghi hoặc của bốn người Tập Diệt Nguyệt, nhíu mày tự hỏi phải nói ra thân phận của mình như thế nào.
“Đội trưởng, kỳ thật ngươi không cần phải nói ra, năm người chúng ta, chẳng phải đều không thành thật sao?” Liễu Phi Tiếu nhàn nhạt lắc đầu, trong lòng không muốn đừng đẩy cho người khác, bọn họ đều không công khai thân phận của mình trước.
Thân phận hết thảy, sao lại có thể để cho đội trưởng khó xử chứ?
Nghe được lời nói của Liễu Phi Tiếu, ba người Tập Diệt Nguyệt có chút thẹn thùng cúi đầu, có lẽ đúng thật là như vậy, tiểu đội năm người bọn hắn ở cùng một chỗ đã gần hai tháng, mỗi người đều đã coi nhau như là chiến hữu, huynh đệ, tỷ muội, cùng sinh cùng tử kiếp này.
Nhưng là bọn họ lại chưa bao giờ nói với nhau gia thế, thực lực chân chính của bản thân.
“Về Học Viện Quân Sự trước nói sau.” Dạ Nhiễm khoát tay áo, ra hiệu cho Tạp Tạp gọi Phi Thiên Bằng.
Năm người vừa ngồi lên Phi Thiên Bằng, tại thời điểm sắp rời khỏi thành, bỗng nhiên, năm đạo thân ảnh hiện lên, bao vây năm người Dạ Nhiễm lại!
“Cho nổ Học Viện Hoàng Gia của chúng ta, còn muốn chạy?!” Lúc này, đến nơi chỉ có năm người, hơn nữa còn là năm người quen, chính là lúc năm người Dạ Nhiễm lần đầu tiến vào Học Viện Hoàng Gia, năm người trong hai mươi thiếu niên thiếu nữ kia.
Mới vừa mở miệng chính là đầu lĩnh thiếu niên lần trước.
Khúc Thừa Trạch nhìn năm người bọn hắn, liền ha ha nở nụ cười: “Như thế nào, Học Viện Hoàng Gia các vị, lần trước còn không bị chúng ta khinh bỉ đủ sao?”
Một ngón giữa lần trước, một cái khinh bỉ là sự kiện làm Khúc Thừa Trạch thấy thoải mái nhất, thời điểm hôm nay oanh tạc Học Viện Hoàng Gia cũng vẫn là vô cùng thoải mái.
Bị Khúc Thừa Trạch nói trúng chuyện thương tâm, năm thiếu niên thiếu nữ đỏ mặt nổi giận, không nói hai lời muốn trực tiếp động thủ!
Dạ Nhiễm nhìn thoáng qua năm người đã phi thân lên, nhìn lướt qua Tập Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch cùng Tư Mạt Tiêu ngồi bên cạnh, miễn cưỡng nói: “Diệt Nguyệt, Thừa Trạch, Mạt Tiêu, ba người các ngươi lên, nếu thua, đan dược lên cấp liền hủy bỏ!”
Nghe xong lời đó, ba người Diệt Nguyệt liền thấy sốt ruột, lập tức phi thân nghênh tiếp năm thiếu niên thiếu nữ kia, hiện tại cái đan dược lên cấp kia là rất quan trọng, nếu hủy bỏ bọn họ không thể không khóc chết.
Liễu Phi Tiếu ở bên cạnh lại chậm rì rì bỏ thêm một câu: “Chỉ có thời gian mười phút, qua mười phút nếu còn chưa giải quyết bọn hắn, chúng ta liền đi không được nữa.”
Ba người Diệt Nguyệt vẻ mặt lập tức hiện ra vẻ cố chấp, bọn họ ba người Tứ Giai Võ Giả đối phó bốn Tứ Giai Võ Giả cùng một Ngũ Giai, dễ dàng sao?
Chỉ là, ba người Diệt Nguyệt không làm cho Dạ Nhiễm thất vọng, tuy thực lực ba người là Tứ Giai Võ Giả, nhưng đã đứng ở Tứ Giai đỉnh phong, hơn nữa tất cả bọn họ từ khi ra đời cùng gia tộc bất đồng, có phương thức huấn luyện từ nhỏ, lại thêm công pháp bảo vệ tính mạng của từng người, thực lực ba người không thể khinh thường chút nào.
Dạ Nhiễm đem ánh mắt đặt trên người Liễu Phi Tiếu, Liễu Phi Tiếu cảm nhận được ánh mắt của Dạ Nhiễm, khóe môi tràn đầy tươi cười: “Đội trưởng, chẳng lẽ ngươi bây giờ mới phát hiện ra ta rất tuấn tú?”
Dạ Nhiễm lắc đầu, liếc nhìn thật sâu Liễu Phi Tiếu, di chuyển ánh mắt, nhìn lên trời thản nhiên nói: “Phi Tiếu, nếu là nói nghiêm túc, thực lực của ngươi có thể đạt tới trình độ nào đây?”
Thân thể Liễu Phi Tiếu dừng thoáng một phát, nụ cười nơi khóe môi nlại càng sâu, mang theo một chút nỉ non nói: “Không biết nữa…”
Lúc này Liễu Phi Tiếu thật sự xác thật không biết, nếu là nói nghiêm túc thật sự, thực lực của hắn đang ở tại trình độ nào.
Nhưng là có một điểm hắn biết rõ, hắn không phải đối thủ của Dạ Nhiễm, ánh mắt Liễu Phi Tiếu mang theo vài phần nóng rực, đội trưởng của bọn hắn,quả thực là một thiếu nữ rất cường rất mạnh.
“Diệt Nguyệt, bên trái phía sau!” Dạ Nhiễm bỗng nhiên mở miệng, nhàn nhạt nhắc nhở Tập Diệt Nguyệt.
Nghe thấy lời nói của Dạ Nhiễm, Tập Diệt Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo, uốn thân hình một cái, một cước đạp về bên trái ở phía sau, sau khi đem thiếu niên đánh lén kia đạp bay, Tập Diệt Nguyệt tiếp tục thừa thắng xông lên, một quyền hung hăng đánh lên mặt thiếu niên, xì một tiếng khinh miệt: “Bổn tiểu thư ghét nhất là đánh lén! Thật xấu hổ, ngươi bị hạ rồi!”
Một câu nói xong, Tập Diệt Nguyệt một chưởng vung đến cổ thiếu niên, thiếu niên lập tức hôn mê bất tỉnh, rất nhanh Tập Diệt Nguyệt lại đối phó với tên Ngũ Giai Võ Giả duy nhất lần nữa!
Lại xem Khúc Thừa Trạch, tuy thân hình có chút béo, nhưng thân thủ không chút nào thua kém, đặc biệt là thân thể mềm giống như không có xương cốt, đối phương một kích lại một kích như là cùng đánh vào trên bông, làm cho người khác vô cùng bực bội.
Một người Khúc Thừa Trạch đối phó với hai Tứ Giai Võ Giả, không chiếm thượng phong lại không rơi vào thế hạ phong.
Trái lại Tư Mạt Tiêu có phần phải cố hết sức, đều là Tứ Giai Võ Giả, dù sao Tư Mạt Tiêu cũng chỉ có mười bốn tuổi, lúc này bị một Tứ Giai Võ Giả ngăn chặn, bất quá tiểu tử Mạt Tiêu này lại là vô cùng giảo hoạt, rất biết cách lợi dụng khế ước với Cửu Nhãn Phi Ưng của mình.
Dạ Nhiễm nhìn từng màn trước mắt, không có mở miệng. Liễu Phi Tiếu thì âm thầm nhíu mày, thực lực của ba gia hỏa này, quả thực cần phải luyện tập thêm.
“Còn ba phút!” Tạp Tạp ỉu xìu sờ sờ bụng nhỏ, không yên lòng nhắc nhở.
Nghe thấy chỉ còn lại ba phút, ba người Diệt Nguyệt lại sốt ruột, cũng đúng lúc đó, khí tức của ba người lập tức có biến hóa!
Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu bỗng dưng từ trên người Phi Thiên Bằng đứng lên, rốt cục đã xuất toàn lực bọn rồi sao? Để cho hắn nhìn xem thực lực chân chính của ba người này đi!
Người đầu tiên bộc phát giải quyết hết địch nhân, không phải Tập Diệt Nguyệt cũng không phải Khúc Thừa Trạch, mà là thoạt nhìn đang cố hết sức Tư Mạt Tiêu.
Ánh mắt của Tư Mạt Tiêu trong nháy mắt trở niên ác liệt vô cùng, một chiêu chế trụ đối phương, hét lớn một tiếng: “Ưng Trảo Câu Cốt!”
Ngay sau đó, trong ánh mắt Dạ Nhiễm hơi giật mình, năm ngón tay của Tư Mạt Tiêu nắm lấy ót đối phương, mạnh mẽ đem đối phương áp chế, đồng thời đánh rơi trên mặt đất!
Thiếu niên đánh nhau cùng Tư Mạt Tiêu trừng to mắt, tựa hồ như thế nào cũng không hiểu vì cái gì thiếu niên mới vừa rồi còn bị hắn áp chế lại bỗng nhiên trở nên cường đại đại vậy.
“Tiểu tử Mạt Tiêu này sẽ không gϊếŧ người ta chứ?!” Liễu Phi Tiếu ngu ngơ nhìn một màn này, sau nửa ngày mới thấp giọng cả kinh nói.
“Không chết. Chỉ là bất tỉnh mà thôi.” Tư Mạt Tiêu ngẩng đầu, nhìn Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu, lộ ra bộ dáng tươi cười, vừa nói xong, tiểu tử này liền nhắm hai mắt lại, ngã về phía sau.
Liễu Phi Tiếu nhanh chóng phi thân xuống, đem Tư Mạt Tiêu đỡ lấy, trở lại trên Phi Thiên Bằng.
Dạ Nhiễm bắt mạch cho Tư Mạt Tiêu, lấy một viên đan dược nhét vào trong miệng Tư Mạt Tiêu, trong lòng thả lỏng nói: “Không có việc gì, chỉ là nội lực cạn kiệt thôi.”
Liễu Phi Tiếu nhịn không được thấp giọng mắng: “Đúng là tiểu tử không muốn sống.”
Dạ Nhiễm nghe vậy chỉ lắc đầu cười cười, năm người bọn họ, kỳ thật ở một phương diện khác rất giống nhau, trở nên điên cuồng thì quả thực là không muốn sống.
Theo sau Tư Mạt Tiêu, Khúc Thừa Trạch lấy trong nhẫn trữ đồ món vũ khí bản thân ưa thích nhất ——- dây thừng, lợi dụng thân thủ trơn trượt như con cá chạch kia chỉ lách mấy vòng đã đem hai tên Tứ Giai Võ Giả nhanh chóng trói chặt lại với nhau.
Sau đó tiểu tử này, giơ ra nụ cười sung sướиɠ, lộ ra lúm đồng tiền thật sâu, nhìn hai tên gia hỏa bị trói thành bánh chưng vô sỉ cười nói: “Biết rõ lợi hại của thiếu gia chưa? Trói lại không chết được ngươi!”
Tập Diệt Nguyệt đối đầu với một Ngũ Giai Võ Giả, mặc dù Diệt Nguyệt có công pháp đặc biệt không bị cấp bậc áp chế, nhưng là vẫn có chút không chịu nổi.
Khúc Thừa Trạch giải quyết hai cái củ cải trắng của mình, nhanh chóng tiến lên trợ giúp Tập Diệt Nguyệt, Tập Diệt Nguyệt cùng Khúc Thừa Trạch đều là nhân vật khó đối phó, hai người này liên thủ, nhanh chóng chế trụ thiếu niên Ngũ Giai Võ Giả kia.
Đem năm tên bại tướng dưới tay trói lại một chỗ, Tập Diệt Nguyệt cùng Khúc Thừa Trạch đối với năm người giơ lên ngón giữa, trăm miệng một lời nói: “Vô Địch tiểu đội chờ các ngươi lần sau khiêu chiến!”
Câu nói vừa dứt, không để ý tới mấy thiếu niên thiếu nữ đã thanh tỉnh lại tức giận đến vẻ mặt như màu gan heo, thiếu nữ Diệt Nguyệt cùng thiếu niên Thừa Trạch phi thân nhảy lên Phi Thiên Bằng.
Dạ Nhiễm quay đầu lại nhìn thoáng qua Học Viện Hoàng Gia, khóe môi giương lên: “Đi thôi.”
Phi Thiên Bằng một tiếng kêu to, bay lên trời, dần dần biến mất trên không Nhạc Thành.
Trên Phi Thiên Bằng, năm người Dạ Nhiễm sóng vai nằm ở trên, Dạ Nhiễm mở miệng đầu tiên: “Hai tháng ở cùng, ta muốn tất cả mọi người đều hiểu được tính cách cùng năng lực của nhau, chúng ta một tiểu đội này, có lẽ đến khi tốt nghiệp, cũng có thể tương lai sẽ luôn tồn tại.”
“Trong đội ngũ, tối trọng yếu nhất chính là tin tưởng đồng đội của chính mình vô điều kiện. Càng phải hiểu rõ năng lực lẫn nhau.” Dạ Nhiễm nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Đúng vậy a. Giữa tiểu đội chúng ta kỳ thật cũng không cần cái gọi là bí mật kia.” Liễu Phi Tiếu nhẹ giọng tiếp lời Dạ Nhiễm.
Tư Mạt Tiêu đã tỉnh lại nhăn nhăn cái mũi, mở miệng nói: “….Đội trưởng, ngươi đến tột cùng là người nào chứ?”
Câu nói của Tư Mạt Tiêu cũng chính là tiếng lòng của mấy người Tập Diệt Nguyệt, Dạ Nhiễm trong mắt bọn họ thật sự quá mức thần bí rồi.
Dạ Nhiễm mỉm cười, trầm mặc phút chốc, nhàn nhạt mở miệng nói: “Ta là một đứa trẻ bị ném bỏ ở núi Hắc Chỉ, sau đó được Tạp Tạp cứu, được một ngân hồ sống sâu trong núi Hắc Chỉ thu dường làm con gái, từ nhỏ lớn lên ở núi Hắc Chỉ.”
Lời nói của Dạ Nhiễm, phảng phất như một ngọn núi lớn, hung hăng đè xuống ngực bọn Liễu Phi Tiếu, làm cho bọn hắn không thở nổi.
Đứa trẻ bị vứt bỏ.
Bị tàn nhẫn ném ở núi Hắc Chỉ khủng bổ, nếu như không có Tạp Tạp, nếu như không có ngân hồ thu dưỡng Dạ Nhiễm, thì…
Dạ Nhiễm chú ý tới ánh mắt của bọn họ, nhàn nhạt cười cười, tiếp tục nói: “Bá Quyền Chi Địa, các ngươi biết không?”
Bá Quyền Chi Địa?
Nghe được bốn chữ này, Liễu Phi Tiếu bỗng dưng ngồi dậy mở to hai mắt, mà ba người Tập Diệt Nguyệt thì có chút mê mang cùng nghi hoặc.
“Xem ra Phi Tiếu biết rõ Bá Quyền Chi Địa rồi, ta ở đó suốt một năm.” Dạ Nhiễm nhàn nhạt nói, nhớ tới mấy lão gia hỏa ở Bá Quyền Chi Địa, trong ánh mắt phát ra vài tia nhu hòa.
Tập Diệt Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Bá Quyền Chi Địa là ở đâu vậy?”
Tư Mạt Tiêu cùng Khúc Thừa Trạch cũng chưa từng nghe nói đến Bá Quyền Chi Địa, ánh mắt ba người đặt trên người Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu.
Dạ Nhiễm không nói gì, Bá Quyền Chi Địa ở nơi nào, nàng cũng không rõ ràng, chỗ đó thần bí đến chính nàng cũng không hiểu nhiều lắm.
Liễu Phi Tiếu nhìn ánh mắt khao khát của ba người Diệt Nguyệt, lấy lại tinh thần lắc đầu: “Diệt Nguyệt, Thừa Trạch, Mạt Tiêu, bây giờ không phải là lúc các ngươi tiếp xúc với Bá Quyền Chi Địa.”
Liễu Phi Tiếu lúc này vẫn như cũ không dám tin, không dám tin đội trưởng nhà mình lại là người đi ra từ Bá Quyền Chi Địa.
Đừng nói là ở Bá Quyền Chi Địa một năm, cho dù là chỉ dạo qua một giờ, ở Thương Minh đại lục cũng là chí cao vinh quang!
“Chờ các ngươi đi vào Tiên Thiên, ta có thể mang các ngươi đến Bá Quyền Chi Địa.” Dạ Nhiễm nhìn bốn người, ưng thuận hứa hẹn.
Ba người Tập Diệt Nguyệt không biết Bá Quyền Chi Địa đến tột cùng là ở đâu, cũng không biết đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại, nhưng nhìn đến thần sắc của Liễu Phi Tiếu, bọn hắn đã biết rõ nhất định là chỗ vô cùng lợi hại, ba người nhịn không được gật đầu.
Liễu Phi Tiếu hít một hơi sâu ổn định lại vui mừng ở trong lòng, buông nắm đấm đang nắm chặt ra, dù vậy, Liễu Phi Tiếu vẫn là nhịn không được cao hứng phá lên cười: “Ha ha, đội trưởng, ngươi nói nhất định phải giữ lời đấy!”
Bá Quyền Chi Địa! Đây chính là địa phương mà toàn bộ Tiên Thiên võ giả thậm chí là Mộng Cấp võ giả tha thiết ước mơ a.
Hắn được biết, sau khi đi vào Tiên Thiên võ giả, có thể tiến vào Bá Quyền Chi Địa, loại cảm giác này, dù trong trẻo nhưng lạnh lùng như Liễu Phi Tiếu, giờ khắc này vô luận như thế nào cũng bình tĩnh không được.
Đại gia Tạp Tạp không nói gì, chỉ là ở trong lòng Nhiễm Nhiễm trở mình, Bá Quyền Chi Địa có cái gì tốt, chỉ có mấy lão Ngoan Đồng ác liệt, còn có một đám yêu nghiệt cấp thiên tài của tam tộc Nhân, Ma, Thú hung hăng càn quấy mà thôi!
“Đội trưởng, Bắc Thần Linh trước đó có phải cũng là ở trong Bá Quyền Chi Địa đó không?” Khúc Thừa Trạch nghĩ đến vừa nãy đội trưởng nhà mình trò chuyện với thiếu niên tuấn mỹ rất vui vẻ, nháy mắt mấy cái hỏi.
“Đúng vậy.” Dạ Nhiễm gật gật đầu, Thanh Việt, Linh Phong còn có nàng, đúng là quen biết tại Bá Quyền Chi Địa.
“Vậy kế tiếp tới phiên ta, ta là Thiếu chủ của võ tu thế gia đã ở ẩn, đáng nhắc tới chính là mạng lưới tình báo của Liễu gia cũng không tệ lắm.” Bởi vì một câu của Dạ Nhiễm mà Liễu Phi Tiếu phấn khởi lên còn chưa lấy lại tinh thần, ngữ khí thập phần nhẹ nhàng.
“Không ngờ, Phi Tiếu ngươi lại là Thiếu chủ của Liễu gia đã ở ẩn. Ta là Nhị tiểu thư của Tập gia, chính là Tập gia ngự trị hoàng quyền kia.” Tập Diệt Nguyệt có chút kinh ngạc với thân phận của Liễu Phi Tiếu, nói tới gia tộc của mình không có kiêu ngạo cũng không có cảm giác đặc biệt gì.
“Ta là Thất hoàng tử của Lam Vân quốc.” Tư Mạt Tiêu sờ sờ cái mũi, tuy rằng trước khi đến đây muốn giữ bí mật thân phận, chỉ hiện tại Tư Mạt Tiêu đã đem bọn người Dạ Nhiễm coi như là người trong nhà rồi. Hơn nữa Tư Mạt Tiêu 囧囧 (Tiểu Linh: Ta nghĩ chỗ này nên để như vậy luôn :3) nhìn mấy người khác, cái thân phận hoàng tử này, có thể không thể so với bất luận một người cao quý nào ở đây.
Khúc Thừa Trạch cười hắc hắc: “Ta ở trong một tiểu đội quả nhiên không có một cái thân phận đơn giản nào, ta là Thiếu chủ của đại lục thứ hai Thương Đoàn, ân, hình như từ nhỏ bị Ám Thiên quốc phong cho một danh xưng Tiểu vương gia.”
Dạ Nhiễm ở một bên nghe được khóe mắt có chút co lại, cảm giác nàng giống như là mang theo một đảng thái tử đây mà.
Thương Minh đại lục, Minh Vực quốc, Lam Vân quốc, Ám Thiên quốc ngang hàng với tam đại quốc gia, chung quanh là vô số tiểu quốc cùng cường đại gia tộc.
Thương Minh đại lục, quyền lợi cùng thực lực vĩnh viễn đều có thứ tự ngang nhau.
Mọi người thẳng thắn nói ra thân phận, liếc nhau lắc đầu nở nụ cười, lúc này, cái gì mà thân phận đã không còn quan trọng.
Phi Thiên Bằng dùng tốc độ nhanh nhất, vẻn vẹn trong một đêm, năm đại anh hùng Dạ Nhiễm liền trở về Học Viện Quân Sự.
Cái này, năm người Dạ Nhiễm nhìn một ít thuộc hạ ở phía dưới, nhưng thân phận lại cực cao đứng ở cửa lớn Học Viện Quân Sự, khóe miệng giống như bất đắc dĩ giương lên.
“Ha ha ha, năm đại anh hùng của Học Viện Quân Sự chúng ta đã trở lại rồi đây!” Khuôn mặt Lưu Dược viện trưởng cười đến nở rộ như cây hoa cúc, nhìn năm người Dạ Nhiễm liền cao hứng hô lên một cái.
Vỗ vai mấy người Dạ Nhiễm, Lưu Dược viện trưởng kích động đến mức cái gì cũng đều không nói được, há to mồm: “Ha ha ha ha…”
Dạ Nhiễm mặt đầy hắc tuyến nhìn Lưu Dược viện trưởng vỗ vai nàng không ngừng cười ha ha.
“Viện trưởng, chú ý hình tượng.” Thiên Tứ bà bà ở một bên xem Lưu Dược viện trưởng điên cuồng cười to đã đủ, mới cười tủm tỉm mở miệng nói mấy chữ.
Tiếng cười của Lưu Dược viện trưởng im bặt dừng lại, nhìn mọi người xung quanh tràn đầy hắc tuyến, viện trưởng cố nén khục khục hai tiếng, bày ra một bộ mặt dày nghiêm túc, vỗ vỗ bả vai Dạ Nhiễm: “Các ngươi làm rất tốt, rất tốt. Đi thu thập một chút đồ đạc trực tiếp vào ở biệt thự số 37, mặt khác toàn bộ đồ vật cướp về từ Học Viện Hoàng Gia thuộc về các ngươi, kể cả bí kíp cùng đan dược đã mất đi của Học Viện Quân Sự ta. Rất tốt rất tốt, quả thật rất tốt…”
Lưu Dược viện trưởng đã nói năng lộn xộn rồi, chỉ hưng phấn đem tất cả đồ vật mình có thể cho đều cho năm người này.
Năm người Dạ Nhiễm mắt sáng rực lên, vốn đoán chừng lúc này trở về sẽ được ở khu lầu các rồi, viện trưởng mới mở miệng đã trực tiếp đem biệt thự cho bọn họ, thật đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn.
“Mặt khác, thả các ngươi năm ngày nghỉ, thỏa thích nghỉ ngơi đi.” Lưu Dược viện trưởng nói xong câu cuối cùng, trực tiếp cười ha hả xoay người đi khỏi.
Thiên Tứ bà bà cười tủm tỉm nhìn năm người Dạ Nhiễm: “Viện trưởng xác thực không có hình tượng gì đáng nói, nhưng mà lúc này các ngươi được ban thưởng như vậy quả thực rất tốt.”
Năm người Dạ Nhiễm cũng rõ ràng, một đội ngũ tân sinh như bọn họ vào ở khu biệt thự quả thực là quá ngoại lệ rồi. Hơn nữa lúc này đây đều đem toàn bộ đồ vật gì đó của Học Viện Hoàng Gia cho bọn họ sở hữu tất cả, hai cái này, đúng là đã đủ để cho bất luận tân sinh nào đều hâm mộ ghen ghét.
Thiên Tứ bà bà ném cho Dạ Nhiễm một cái chìa khóa có ký hiệu số 37, cười tủm tỉm mang theo người sau lưng rời đi.
Lúc này, lưu lại tại chỗ chỉ còn Thanh Mị cùng năm người Dạ Nhiễm.
Thanh Mị nhìn năm người Dạ Nhiễm vũ mị cười cười: “Làm rất đẹp! Ta mang bọn ngươi đến khu biệt thự.”
Ở trong nhà trệt cực kì nhỏ đằng kia, cũng không có đồ gì của bọn người Dạ Nhiễm, có thể trực tiếp đi khu biệt thự ngủ một giấc thật ngon, hiện tại đã là tâm nguyện duy nhất của năm người họ rồi.
Học Viện Quân Sự không hề giống như Học Viện Hoàng Gia, khắp nơi đều có thể thấy đệ tử lui tới, Học Viện Quân Sự trên đường cơ bản là không có người, có nhiệm vụ thì toàn bộ đều ra ngoài làm nhiệm vụ, không có nhiệm vụ thì ở chỗ tu luyện của từng người, tham gia hàng loạt huấn luyện. Tương tự với tính quản lý của quân đội Trung Hoa kiếp trước.
Đi đến bên ngoài biệt thự số 37, Thanh Mị cười quyến rũ nói: “Các ngươi tự mình vào xem đi.”
Dạ Nhiễm đem chìa khóa ném cho Liễu Phi Tiếu, nói với bọn họ: “Các ngươi đi vào trước, ta tìm trợ lý Thanh Mị có một số việc.”
Bốn người Liễu Phi Tiếu gật gật đầu, mở cửa biệt thự đi vào.
Thanh Mị cười nhìn Dạ Nhiễm không nói.
Dạ Nhiễm thì nhíu mày: “Thanh Mị, ngươi biết Nguyên Linh Đan là ai luyện chế không?”
Thanh Mị cho rằng Dạ Nhiễm sẽ hỏi chuyện chủ tử của nàng, trái lại nghe thấy Dạ Nhiễm hỏi Nguyên Linh Đan thì giật mình chốc lát, nhưng lại rất nhanh khôi phục lại, suy nghĩ rồi nói: “Hẳn là một trưởng lão nào trong công hội luyện đan luyện chế, cụ thể ta cũng không rõ lắm.”
“Ừ, Thanh Mị, giúp ta nói cho Mặc Hoàng cùng viện trưởng, Nguyên Linh Đan này có vấn đề rất lớn.” Dạ Nhiễm nhíu mày ngưng giọng nói, hiện tại toàn bộ người trên đại lục đều cùng một loại dựa vào tính chất của Nguyên Linh Đan, lúc trước không hoàn toàn nắm chắc, Dạ Nhiễm nếu là tuyên cáo trên đại lục Nguyên Linh Đan có vấn đề, nàng đoán chừng là tìm đánh rồi.
“Không thể nào?” Thanh Mị trố mắt líu lưỡi nhìn Dạ Nhiễm, năng lực luyện đan của Dạ Nhiễm Thanh Mị biết rõ, nhưng Nguyên Linh Đan là loại đan dược rất có sức ảnh hưởng trên đại lục, lúc này Dạ Nhiễm nói nó có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn, cái này…
“Ngươi chiếu theo lời của ta nói cho bọn họ biết, hai ngày này ta sẽ đi công hội luyện đan xem. Khốn, Đan Dược Sư của Thương Minh đại lục này đều ngu xuẩn cả sao?!” Nghĩ tới không biết bao nhiêu thiếu niên thiếu nữ đời này tối đa chỉ có thể quanh quẩn ở vào khoảng Tiên Thiên tông sư, hỏa khí của Dạ Nhiễm liền bốc lên.
Nàng không phải thương xót vì không thể làm gì cho vận mệnh của những người đó, chỉ là với tư cách một Đan Dược sư đối với những người luyện chế đan dược này phẫn nộ!
“Tốt, ta đã biết.” Thanh Mị cũng không có hỏi nhiều, chỉ là gật đầu đáp ứng, đem tin tức này nói cho chủ tử, để cho chủ tử định đoạt.
“Ừ, Mặc Hoàng gần đây có tin tức gì không?” Trong ánh mắt Dạ Nhiễm mang theo một chút nhớ nhung, rõ ràng tách ra mới không lâu, nhớ nhung lại vô biên lan tràn.
“Chủ tử gửi thư, nhất định phải đem tất cả con ruồi bên người Vương phi hết thảy đập bay!” Thanh Mị trêu tức nhìn Dạ Nhiễm cười nói.
Dạ Nhiễm âm thầm trợn mắt trừng một cái, khóe miệng lại kìm không được giương lên: “Giúp ta nói với Mặc Hoàng, mọi chuyện đều tốt.”
Sau khi nói xong, Dạ Nhiễm phất phất tay đi vào biệt thự.
Thanh Mị ở sau lưng Dạ Nhiễm lắc đầu cười khẽ, càng tiếp xúc với Dạ Nhiễm, Thanh Mị càng ưa thích vị Vương phi này, phải nói, quả nhiên không hổ là nữ nhân chủ tử vừa ý?
Vừa đi vào biệt thự, Dạ Nhiễm không khỏi cảm thán một tiếng, đẳng cấp đãi ngộ của Học Viện Quân Sự không kém thì cũng quá lớn đi.
Ở qua thạch động đổ nát, chen chúc tấm giường bằng ván gỗ ở nhà trệt, mặc dù không có đi vào lầu các hai tầng, nhưng nghĩ cũng biết, so sánh với biệt thự tráng lệ trước mặt này, có bao nhiêu chênh lệch rồi.
“Đội trưởng! Chúng ta rốt cục cũng có một cái nhà ra dáng rồi!” Tập Diệt Nguyệt thấy Dạ Nhiễm đi đến, một tay nhào tới ôm lấy Dạ Nhiễm, cao hứng nước mắt đều chảy ra.
Nhà.
Diệt Nguyệt dưới sự kích động nói ra chữ này, làm cho đồng thời nội tâm mấy người Dạ Nhiễm khẽ động.
Đúng vậy, đây chính là nhà của bọn họ.
Là ngôi nhà một thời gian dài sau này bọn họ sẽ ở lại.
Mà bọn họ, chính là người một nhà thân thiết nhất.
Tiếp đó năm người cùng nhìn nhìn đại khái ngôi biệt thự, biệt thự tổng cộng ba lầu, lầu một là phòng khách cùng phòng ăn, lầu hai là năm gian phòng ngủ, lầu ba thì là năm gian phòng để tĩnh tọa tu luyện.
Đại khái sau khi xem xong, năm người từng người ở lầu hai chọn lấy một gian phòng, nhìn giường lớn mềm mại thoái mái dễ chịu trong phòng ngủ, không nói hai lời, trước ngủ trọn vẹn rồi tính sau.
Dạ Nhiễm ngã xuống giường lớn, ôm lấy cái gối nghiêng người nhìn về phía Tạp Tạp: “Tạp Tạp, ngươi nói ta nếu tìm được người nhà thì làm sao bây giờ?”
Dạ Nhiễm nhắm mắt lại, đem mặt chôn vào bên trong gối, nàng chưa bao giờ là một người trốn tránh, nhưng nếu là người nhẫn tâm cho một hài nhi đầy tháng ăn nhiều loại độc dược, là người nhà của kiếp này, Dạ Nhiễm thật sự không biết mình nên làm như thế nào.
“Mẫu thân của Nhiễm Nhiễm, nhất định là một mẫu thân tốt.” Tạp Tạp thoáng hôn nhẹ lên gương mặt Nhiễm Nhiễm, khẽ cười nói.
Dạ Nhiễm gật gật đầu, những năm này, nếu như không phải mẫu độc một mực ức chế tử độc trong cơ thể nàng, lúc trước có lẽ nàng đã sớm chống không nổi.
Bỗng dưng, ánh mắt Tạp Tạp cùng Dạ Nhiễm bắt đầu đông lạnh!
Dạ Nhiễm ngồi dậy, nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: “Đi ra!”
Dạ Nhiễm có thế nào cũng không nghĩ ra đúng lúc này lại có một cỗ khí tức lạ lẫm xuất hiện trong phòng.
Dạ Nhiễm lời vừa hạ xuống, chỉ nghe một đạo thanh âm trêu tức tại cửa sổ vang lên: “Ôi!!! Tiểu Dạ Nhiễm vẫn là cảnh giác như vậy a…”