Chương 35: Tiểu đội tạo thành!

Edit:Bạch Miêu Tử

Beta: Nhã Vy

Người thanh niên kia biểu lộ không tệ, giọng điệu cũng rất cởi mở, chỉ là những lời được nói ra, lại suýt làm cho mọi người thổ huyết.

Cái gì gọi là chim non mới nở? Gọi bọn họ là tân sinh được rồi, là tân sinh! Chỉ là từ những kinh nghiệm của kết cục những người phản bác trước kia, bọn họ cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

“Đã gọi tân sinh chúng ta là chim non mới nở, vậy các lão sinh như các ngươi chắc là chim lão luyện hả?” một đạo âm thanh thiếu niên ôn hòa ẩn chứa rét lạnh trong đám người đang yên tĩnh vang lên.

Lông mày Dạ Nhiễm nhướng lên, hướng về phía người vừa nói, đập vào mắt chính là thiếu niên mặc bạch y ôn nhuận kia, khóe môi có chút cong cong, đúng là thiếu niên trong cặp long phượng song sinh ngày đó nhìn thấy.

“Đúng vậy, chúng ta đích thực là chim lão luyện, bầy gà con, hiên tại bắt đầu phân chia.” Thanh niên uy vũ cười cười, mở ra một quyển trụ trong tay.

“50 người, phân thành mười tiểu đội, năm người moột đội, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đội này sẽ tổ hợp đến ngày tốt nghiệp.”

“Vì cần tiếp xúc kết hợp giữa các thành viên, năm người đều phải ở cùng một chỗ, hiện tại ta công bố phân phối đội cho các ngươi.”

Thanh niên giọng điệu cứng rắn muốn tiếp tục công bố phân đội, trong đám người có một thiếu nữ mở miệng nghi vấn: “Chúng ta phải chăng có thể tự hợp đội?”

Thanh Mị ở một bận tươi cười xinh đẹp, nói khẽ: “Không thể, toàn bộ đội viên đều phải do học viện phân phối.”

Thanh niên uy vũ kia nhìn thoáng qua mọi người, xác định không có người nào mở miệng nữa, cao giọng tuyên bố:

“Tiểu đội thứ nhất: Lâm Vũ, Mạnh Phàm Thần, Dạ Tư Lãnh, Tỉnh U Tuyền, Mặc Hàm”

“Tiểu đội thứ hai: Lưu Mạt, Lận Ngọc Huy, Liễu Tự Yên, Triển Phong, Nam Cung Nhạc”





“Tiểu đội thứ mười: Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt, Dạ Nhiễm, Liễu Phi Tiếu, Tư Mạt Tiêu.”

Thanh niên khép lại quyển trục trong tay, khiêu mi nhìn mọi người: “Nghe rõ hết chưa?”

“Đã rõ!” Âm thanh không đồng đều một tiếng lại một tiếng rơi xuống.

Không ngờ, mọi người hữu khí vô lực trả lời không đều như vậy, Thanh Mị cùng thanh niên kia đều không nói thêm gì, hai người đáy mắt thậm chí có vài phần dí dỏm. Thanh Mị cười nhạt phất phất tay: “Các người đi theo ta.”

Mọi người theo sau Thanh Mị vào học viện quân sự, quẹo phải, bản hiệu phía trên ghi túc xá (ký túc xá), tất cả đi tới, con mắt thoáng một phát nhìn thẳng.

Trước mắt một tòa các lâu ba tầng vô cùng xa xỉ, chính là nơi bọn họ sắp vào ở sao? Nếu như là thật, cái kia quả thực quá sung sướиɠ nha!

Nhưng mà Thanh Mị cùng thanh niên kia lại dẫn bọn hắn từng bước một lướt qua tả hữu hai bên nhiều đến 100 tòa lầu các khác.

Mọi người đã hiểu, cái lầu các này có lẽ hẳn là chỗ ở của giáo quan lão sư.

Ngay sau sau đó lọt vào tầm mắt chính là từng khu tiểu viện hai tầng, bề ngoài không bằng cái lầu xa xỉ phía trước, thực sự làm cho người cảm thấy thoải mái dễ chịu, đây là chỗ bọn hắn ở à?

Nhưng mà, cả bọn lại lần nữa trơ mắt rời xa tiểu viện hai tầng, đi tới mấy gian nhà trệt trên đường.

Trong tâm cả bọn, tại thời khắc này, có thể nói là tuột dốc không phanh, không cho bọn hắn ở lầu các, không cho bọn hắn ở tiểu viện, lại cho bọn họ ờ trong một cái nhà trệt bình thường đến nỗi bên trong không có gì này.

“Các người không phải cho rằng cái này chính là chỗ ở của các ngươi chứ?” Thanh niên giọng điệu thực vui vẻ lại có vài phần trêu chọc vang lên.

Không có ai trả lời, nhưng mọi ánh mắt đều biểu đạt: đã đến căn nhà trệt rách nát nhất, chẳng lẽ còn không phải nữa à?

“Ha ha, đây mới là chỗ ở của các người” Thanh niên cười lớn một tiếng, duỗi ngón tay chỉ hai bên trái phải con đường phía trước

Dạ Nhiễm theo tầm mắt mọi người nhìn sang, lập tức, cùng cả bọn nổi giận!

Đó là cái gì? Bọn hắn nhìn thấy gì?

Là thạch động gồ ghề? Để bọn hắn ở trong thạch động? Nói đùa gì vậy!

“Cái này là chỗ ở của các người, vừa đúng mười thạch động, dựa theo từng số thứ tự đội, hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu chính thức huấn luyện!” Thanh Mị nhì thoáng qua mọi người, lưu lại một câu liên cùng thanh niên kia thong thả đi ra.

50 con chim non mới nở được lưu lại đứng bên ngoài thạch động, gió thổi hiu hiu.

Dạ Nhiễm ôm Tạp Tạp, nhìn lướt qua số thạch động, lại nhìn Tập Diệt Nguyệt cùng Khúc Thừa Trạch, sau đó trực tiếp hướng phía thạch động số mười đi đến.

Khúc Thừa Trạch cùng Tập Diệt Nguyệt theo sát lấy Dạ Nhiễm đến thạch động, mặc dù ở trong hoàn cảnh như vậy bọn họ đều ghét bỏ không dứt, nhưng đi đến bước này, nói bọn hắn buông tay là tuyệt đối không có khả năng.

Những người khác cũng đồng đạng ôm tâm tư như thế, đi về thạch động từng người.

Dạ Nhiễm, Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt ba người vừa mới bước vào thạch động số mười, một thiếu niên áo trắng tuấn tú cùng tùy tiện theo vào, đúng là thiếu niên trong cặp song sinh long phượng ấy.

Còn chưa kịp tực giới thiệu, lại một gã thiếu niên áo đen đi đến, lúc này, năm người tiểu đội thứ mười tập họp đầy đủ.

Năm người ngồi trong thanh động vừa vặn năm cái ghế đá, bắt đầu mở hội nghị nội bộ.

Dạ Nhiễm đầu tiên cười nhạt, mở miệng: ” Các vị tự giới thiệu đi nha. Dạ Nhiễm mười lăm tuổi, Ngũ Giai võ giả”

“Khúc Thừa Trạch, mười lăm tuổi, Tứ Giai võ giả”

“Tập Diệt Nguyệt, mười lăm tuổi, Tứ Giai võ giả”

“Liễu Phi Tiếu, mười lăm tuổi, Ngũ Giai võ giả”

Liễu Phi Tiếu lớn lên rất tuấn tú, nhu hòa trên khuôn mặt tổng quan mang theo một nét cười nhẹ nhàng, hai đầu lông mày lộ ra một vòng giữ khoảng cách nhàn nhạt, phối hợp với bộ áo trắng, thiếu niên thanh tú, như một đóa bạch liên thanh nhã, di thế độc lập.

“Tư Mạt Tiêu, mười bốn tuổi, Tứ Giai võ giả.”

Ánh mắt bốn người đều tề tụ trên người Tư Mạt Tiêu, vậy mà mới mười bốn tuổi?

Tư Mạt Tiêu, một đường viền trên khuôn mặt vẫn còn hơi non nớt, làn da màu bánh mật khỏe mạnh, trên trán có một vết sẹo nhạt, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tư Mạt Tiêu nhìn bốn ánh mắt kia, nhún vai: “Tứ Giai võ giả thì có thể tham gia khảo thí nhập học”

“Hiện tại chúng là một đội, tương lai xin được chỉ giáo nhiểu hơn” Dạ Nhiễm một tay nhẹ vỗ về tiểu bạch cầu Tạp Tạp, vừa cười vừa nói.

“Đúng đúng, chúng về sau chính là một đội rồi, về sau mọi người có túng thiếu cứ tìm ta mượn” Khúc Thừa Trạch vỗ bộ ngực mình, tươi cười trong sáng, hắn cái gì đều thiếu, duy có tiền là không thiếu.

Khúc Thừa Trạch vỗ vỗ Tư Mạt Tiêu ngồi bên cạnh, cười hắc hắc: “Về sau ca ca bảo kê ngươi, không có tiền cứ tìm ca ca mượn”

Tư Mạt Tiêu nhìn thoáng qua Khúc Thừa Trạch, khóe mặt kéo ra: ” Về sau béo ca phụ trách chi tiêu cả đội a”

Phốc….

Khúc thiều niên thổ huyết, bọn Dạ Nhiễm không kiêng dè mà hướng hắn phun ra tiếng cười, Tư Mạt Tiêu đứa nhỏ này thật sự là rất đáng yêu.

“Ai biết kế tiếp chúng ta sẽ bị huấn luyện cái gì không?” Khúc Thừa Trạch bĩu môi hỏi, hôm nay bọn họ là một đội,chắc chắn sẽ không như trước đều bị phân tán ra huấn luyện rồi.

Tập Diệt Nguyệt biểu tình có chút ngưng trọng, nhìn ánh mắt mọi người nói: “Ca ca ta là học viên năm thứ ba của học viện quân sự, chúng ta về sau hẳn là huấn luyện theo tổ đội, hơn nữa nghe ca ca nói, thường xuyên sẽ được phân một số nhiệm vụ có tính nguy hiểm cao.”

“Ta cho rằng hiện tại trọng yếu nhất hẳn là giữa chúng ta nên hiểu rõ, hợp tác tốt, dù sao không có gì bất ngờ xảy ra, tiểu đội năm người chúng ta đến khi tốt nghiệp mới giải tán.” Liễu Phi Tiếu nhàn nhạt tươi cười, hai đầu lông mày ý xa cách giảm bớt rất nhiều, hôm nay năm người bọn hắn, chỉ có thể đồng lòng cùng nhau, hiểu rõ lẫn nhau, tín nhiệm lẫn nhau.

“Ừ, ta cũng biết y thuật, có thể phụ trách vấn đề thương bệnh trong đội.” Dạ Nhiễm mở miệng trước.

“Ha ha, ta đây dường như phụ trách vấn đề tiền tài rồi.” Đây là thiếu niên hào phóng Khúc Thừa Trạch.

“Linh thú khế ước của ta là Cửu Nhãn phi ưng, có thể phụ trách canh gác an toàn cho đội.” Đây là Tư Mạt Tiêu đẹp trai dù mặt có chút đơ đơ.

“Ta có thể phụ trách hết thảy tin tức cần thiết cho đội.” Đây là tuấn tú thần bí Liễu Phi Tiếu.

Diệt Nguyệt thiếu nữ nhìn trái ngó phải, chỉ còn lại một mình nàng, vì vậy, Diệt Nguyệt cúi đầu mặt có chút nóng lên, phát nhiệt: “Ta, ta ngoại trừ đánh nhau còn có thể….nấu cơm.”

“Ha ha, ta vừa mới định hỏi ngươi cùng Dạ Nhiễm ai biết làm cơm, dù sao trong đội chỉ có hai ngươi là nữ nhân” Khúc Thừa Trạch nghe thấy lời Diệt Nguyệt nói, com mắt lóe sáng, hắn sợ cái gì? Hắn sợ nhất là ở rừng nhiệt đới hoang dã này không có cơm ngon a!

“Chúng ta cần một đội trưởng.” Tư Mạt Tiêu ánh mắt đặt trên người Dạ Nhiễm.

Tập Diệt Nguyệt cùng Khúc Thừa Trạch cũng nhìn Dạ Nhiễm, Liễu Phi Tiếu cũng đồng dạng tựa tiếu phi tiếu mà nhìn nàng

Dạ Nhiễm im lặng nhìn trời, mắt trợn trắng: “Tại sao là ta?”

Liễu Phi Tiếu cười yếu ớt trả lời vấn đề của Dạ Nhiễm: “Bởi vì Tập Diệt Nguyệt cùng Khúc Thừa Trạch hai người chỉ biết nghe theo ngươi chỉ huy, mà ta cùng Tư Mạt Tiêu cùng đồng dạng thừa nhận thực lực của ngươi, đội trưởng, về sau cần người chỉ giáo nhiều hơn.”

Dạ Nhiễm tà mị cười cười, con ngươi đen nhánh nổi lên một vòng tà khí: “Tốt, cái đội trưởng này ta đành phải làm.”