Edit: Bạch Miêu Tử
Beta: Nhã Vy
Trong phòng quan sát.
Quân Mặc Hoàng đáy mắt mang theo vui vẻ, nhất cử nhất động của Dạ Nhiễm trong mắt hắn, đều hấp dẫn người như vậy.
Thiên Tứ bà bà cùng Lưu Dược viện trưởng biểu lộ thiên soa địa biệt(khác nhau một trời một vực) cũng làm cho người khác cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà lúc này trong phòng rừng, Dạ Nhiễm cũng không biết nhất cử nhất động của nàng đã bị một thiếu nữ âm thầm ần núp thu hết vào mắt.
Dạ Nhiễm ôm Tạp Tạp tìm kiếm một cây đại thụ an ổn ngủ.
“Không biết Tập Diệt Nguyệt ra thế nào rồi…” Tạp Tạp uốn người, thoải mái cọ cọ trong lòng Dạ Nhiễm, bỗng nhiên không được tự nhiên nghĩ tới Diệt Nguyệt thiếu nữ.
Dạ Nhiễm cười cười, nhàn nhạt nói: ” Diệt Nguyệt kiêu ngạo như vậy, như thế nào sẽ cho phép chính mình gặp không may?”
Tạp Tạp nghe vậy dùng sức gật đầu, thiếu nữ Diệt Nguyệt kia quả thực rất rất kiêu ngạo, nàng cũng kiêu ngạo đến mức không cho phép mình gặp chuyện không may.
Bỗng dưng———-
Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp ánh mắt lập tức đông lạnh!
Dạ Nhiễm trong mắt đen lại nổi lên một tia âm lãnh cùng mỉa mai: ” Ngược lại không biết vị bạn học này đi theo bổn cô nương làm chi a?”
Thiếu nữ ẩn núp trong bóng tối nghe thấy lời Dạ Nhiễm, trong lòng biết mình đã bị phát hiện, từ chỗ tối đi ra, ánh mắt lãnh huyết như băng: “Đoạt lệnh bài!”
Dạ Nhiễm nâng mắt, xem người trước mặt, tướng mạo bình thường lại một thân hơi thở lạnh như băng, hắc y thiếu nữ à, đầu mày khẽ nhíu, thiếu nữ này khí trên người thế nào lại tanh mùi máu.
Dạ Nhiễm còn chưa mở miệng, Manh Tạp Tạp đại gia đã chịu không nổi: ” Đoạt lệnh bài của bổn đại gia? Ngươi nghĩ mình là ai?
Hắc y thiuế nữ đối với lời Tạp Tạp nói, không thèm để vào tai, chỉ là đôi mắt đen kịt, băng lãnh nhìn thẳng Dạ Nhiễm: ” Giao lệnh bài, nếu không, chết!”
Tạp Tạp tức giận muốn nói nhưng lại bị Dạ Nhiễm ngăn lại, Dạ Nhiễm cười tà nhìn hắc y thiếu nữ: “Ngươi cho mình là ai?”
Hắc y thiếu nữ hiển nhiên không có kiên nhẫn, thấy Dạ Nhiễm không phục tùng nàng trực tiếp ra tay với Dạ Nhiễm!
Đáy mắt Dạ Nhiễm tức giận lóe lên, lập tức tránh khỏi tất sát* của thiếu nữ!
(*)Tất sát: có nghĩa là dĩ nhiên phải chết. Ta không biết dùng từ nào để thay thế nên đành để vậy.
Cảm nhận được mũi kiếm sượt qua đôi má, Dạ Nhiễm nổi sát ý, đã từng đứng ở địa vị nhất đại tông sư, tôn uy của nàng có thể không bị khıêυ khí©h sao!
“Tạp Tạp, gϊếŧ người có phạm pháp không?” Dạ Nhiễm lần nữa tránh thoát một kích của thiếu nữ, lạnh lùng hỏi.
Tạp Tạp ánh mắt lạnh lùng tràn ngập sát ý, thật sự đáng giận, dám một lần lại một lần uy hϊếp tính mạng Nhiễm Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm của bổn đại gia muốn gϊếŧ người, ai dám quản?”
“Chết đi!” Hắc y thiếu nữ công kích lần nữa lại đánh úp, trường kiếm thẳng đến tim Dạ Nhiễm!
Dạ Nhiễm đem Tạp Tạp quăng ra không trung, thân thể một khắc tránh khỏi trường kiếm bên cạnh, sau đó đưa tay phải lập tức đem trường kiếm của thiếu nữ kia cầm chặt.
Móng tay phải hãm sâu vào thân kiếm, Dạ Nhiễm cười lạnh một tiếng, trường kiếm của hắc y thiếu nữ trong nháy mắt gãy làm hai!
Dạ Nhiễm cầm nửa kia thân kiếm, cười đến xinh đẹp mà đẫm máu: ” nữ nhân kia, chẳng lẽ ngươi không hiểu võ giả tầm đó muốn vượt cấp chiến đấu, cơ hồ là không thể hay sao?”
Đồng tử đen lãnh của hắc y thiếu nữ cơ hồ đã co rút thậy sâu, không thể tin được: “Tứ giai Võ giả, không có vượt cấp.”
Hắc y thiếu nữ không hiểu, rõ ràng hổng y thiều nữ trước mắt nàng cũngđều là Tứ giai võ giả không phải sao? Thế nào lại vượt cấp?
Dạ Nhiễm khinh thường đem nửa cái thân kiếm kia ném xuống đất, cười tà mị: ” Ngại quá, bổn cô nương vừa hay hơn ngươi một bậc.”
Hắc y thiếu nữ trừng to mắt, Ngũ Giai võ giả? Thiếu nữ mãnh liết lắc đầu, không có khả năng, rõ ràng nàng cảm nhận được là Tứ Giai võ giả mà!
Bộ dáng cười tà mị của Dạ Nhiễm có chút lạnh lạnh, quay người tựa như phải đi, hít sâu một hơi đem sát ý đè xuống, nàng bây giờ bị trói buộc bởi thế giới quyền thế ngập trời, không có thực lực cùng thế lực, không thể tư bản mà ngang ngược gϊếŧ người.
Hắc y thiếu nữ cũng tại một khắc Dạ Nhiễm quay người này, tiếp theo hướng sau lưng Dạ Nhiễm xuất ra chiêu công kích trí mạng!
Dạ Nhiễm tâm tư chùng xuống, thân hình nhẹ nhàng linh hoạt lắc một cái, một cước đem hắc y thiếu nữ đạp mạnh, hắc y thiếu nữ văng thẳng vào cây đại thụ, khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi.
Dạ Nhiễm ổn định bộ pháp, con ngươi màu đen ẩn ẩn sát ý, xoay người nhấc cổ áo thiếu nữ lên, thanh âm băng lãnh, mỉa mai: “Nhớ kỹ, chọc giận ta phải trả một cái giá rất lớn, ngươi trả không nổi!”
Dạ Nhiễm có thể vì đại cuộc mà nhẫn nại, nhưng không có nghĩa là có thể để mặc người khác khıêυ khí©h lòng kiên nhẫn của nàng.
Ném hắc y thiếu nữ, Dạ Nhiễm lạnh lùng liếc mắt về phía tây rừng cây, quay người rời khỏi, mà Tạp Tạp cũng thuân thế nhảy lên bờ vai Dạ Nhiễm
Hắc y thiếu nữ tựa ở trên cành cây, một đôi mắt âm lãnh phảng phất như một loại độc xà nhìn chằm chằm vào bóng lưng Dạ Nhiễm, sau đó liền như vậy mà nở nụ cười.
Dung nhan bình thường, ánh mắt âm lãnh, tươi cười tàn nhẫn, huyết tinh tiên diễm, hắc y thiếu nữ đến từ Cửu U quốc, độc nữ, Tỉnh U Tuyền.
“Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia đói bụng!” Tạp Tạp chớp chớp mắt ngọc nhìn Dạ Nhiễm, ý đồ làm Dạ Nhiễm quên đi sát ý cùng khó chịu lúc nãy.
Dạ Nhiễm áy náy tươi cười, xoa xoa đầu Tạp Tạp, nhìn chung quanh: ” chúng ta tìm xem có hoa quả trái cây gì không.”
Tạp Tạp nhu thuận gật đầu, bò từ từ lên mà Dạ Nhiễm, mắt to như vậy chớp cái đã ướŧ áŧ, Nhiễm Nhiễm chính là như vậy, cho tới bậy giờ cũng sẽ không đem ủy khuất cùng đau xót của mình lan sang người bên cạnh.
Núi Hắc Chỉ là thế giới linh thú, hơn nữa toàn bộ lại có cái tính bài trừ ngoại tộc, mà Nhiễm Nhiễm với tư cách là một nhân loại đột nhiên xuất hiện, linh thú bên trong Hắc Chỉ núi ngay từ đầu đã để cho Nhiễm Nhiễm nhận không ít ủy khuất.
Chúng nó e ngại Ngân Vũ sẽ không khi dễ Nhiễm Nhiễm, nhưng lại xem Nhiễm Nhiễm như là thứ không tồn tại, vờ như không thấy, bỏ mặc so với khi dễ càng làm người ủy khuất hơn.
Nhưng mà Nhiễm Nhiễm chưa bao giờ biểu hiện một chút ủy khuất nào ra trước mặt nó và Ngân Vũ.
Nhiễm Nhiễm vẫn là cười nhạt, cười sủng nịnh trước nó, kính yêu trước Ngân Vũ.
“Nghĩ lung tung cái gì đấy?” Dạ Nhiễm cảm nhận được tâm tình bỗng nhên bi thương của Tạp Tạp, khẽ cười một tiếng vỗ vỗ đầu Tạp Tạp: “Không phải người hay việc quan trọng, để ý làm gì?”
Tạp Tạp không biết lầm bầm lầu bầu cái gì , đem đầu đặt trong ngực Dạ Nhiễm, Tạp Tạp không muốn lại nhìn thấy Dạ Nhiễm đem hết thảy tất cả đơn bạc của nàng đeo trên lưng như vậy.
Nó hi vọng có thể cho Nhiễm Nhiễm dựa vào, nó trong mười năm nay đều dốc sức tu luyện, nguyên nhân lớn nhất chính là vì bảo hộ Nhiểm Nhiễm.
Cho nên, Nhiễm Nhiễm, có thể thỉnh thoảng dựa vào nó một chút không? Nó muốn nói nó đã có thực lực bảo vệ Dạ Nhiễm.
Tâm Dạ Nhiễm thời khắc này, bỗng nhiên lại đau. Cái mũi cũng tại thời khắc này, bỗng nhiên tựa xót xa.
“Đồ ngốc, ngươi là người lập khế ước cùng ta, không dựa vào Tạp Tạp thì dựa vào ai đây?” Dạ Nhiễm giờ phút này cười đến vô cùng xinh đẹp, vô cùng tuyệt diễm, ôm chặt Tạp Tạp.
Tạp Tạp vui vẻ nở nụ cười.
Trong phòng quan sát, khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Quân Mặc Hoàng lại ẩn ẩn vui vẻ.
Hắn thực cao hứng, Nhiễm Nhiễm cùng Manh Tạp Tạp có một khế ước như vậy, hắn thực sự rất ghen ghét tiểu gia hỏa này thời thời khắc khắc đều đứng bên Nhiễm Nhiễm, vẫn là một giống đực!
Tạp Tạp ngồi xổm trên bờ vai Dạ Nhiễm, một người một bạch cầu, thân ảnh dần dần biến mất tại chỗ.
Dạ Nhiễm tìm thấy một cây đại thụ, đang có ý định tiếp tục ngủ một giấc, một giọng nói truyền vào tai Dạ Nhiễm.
“Tập Diệt Nguyệt, ngươi không phải rất lợi hại sao? Hiện tại như thế nào không đứng lên nổi? Tính cách ngươi rõ ràng kiêu ngạo lắm mà, bây giờ không còn là Tập Diệt Nguyệt nữa sao?!”