Chương 3: Mười lăm năm sau

Buổi tối mùa xuân, ánh trăng như nước, hương hoa phủ bốn phía.

Hồng y Thiếu nữ tuyệt mỹ tùy ý tựa vào gốc cây hoa bác hợp, khuôn mặt mang theo vài phần tùy tiện.

Ánh trăng lạnh lẽo, một cây hoa dạ hợp nở bung ra, trắng trong như tuyết,

hương hoa trong bóng đêm lại càng thêm nồng đậm, lại có chút hương rượu, gọi mời người ta bất tri bất giác sa vào.

Lúc này, đóa hoa dạ

hợp không một tiếng động rơi xuống, đóa hoa đáp lên một thân váy trắng

như tuyết của nàng. Một con bướm màu bạc theo gió bay lên bên cạnh tà

váy, giống như muốn đuổi theo đóa hoa.

Cô gái xoay người, ánh trăng chiếu rọi trên dung mạo tuyệt thế.

Hàng mi như vầng trăng mùa thu, từng thớ thịt như ngọc bầu bạn với gió mát,

lấy hoa làm hoa làm dung mạo, lấy tiếng chim làm âm thanh, lấy trăng làm thần sắc, lấy ngọc làm cốt, lấy băng tuyết làm da, lấy nước mùa thu làm đôi mắt sáng.

Di thế độc lập, tuyệt thế vô song (ý chỉ đẹp nhất trên đời)

Gió thổi qua, mái tóc dài màu mực của cô gái lay động như múa, rung rung phiêu diêu trong gió lạnh.

Tầm mắt của nàng dừng ở phía sau thân cây bách hợp, khiêu mi nói: “Tiểu tử, còn không leo xuống khỏi cây?”

Dứt lời, một đứa bé xinh đẹp phấn điêu ngọc mài nhe hàm răng trắng cười hắc hắc bổ nhào vào ngực nàng.

“Dạ Nhiễm, ngày mai mang ta đi Hắc Chỉ thành với được không? Bổn đại gia đã lâu không được ăn gà nướng của Mãn Hương Lâu.” Âm thanh mang theoý muốn lấy lòng từ cái miệng nhỏ nhỏ hồng nhuận của cậu bé mà đi ra.

Dạ Nhiễm nhìn cậu bé tóc trắng ở trong lòng mình, đôi mắt đen như mực mang theo một tia sủng nịnh: “Biết rồi, Tạp Tạp, ngươi tìm ta chỉ vì việc

này sao?”

“A! Thiếu chút nữa là quên mất, hồ ly thúc thúc tìm

ngươi đấy.”Tạp Tạp vỗ cái đầu của mình, vội vàng nói. Hắn cũng không

muốn chuyện này mà bị hồ ly đáng giận kia đánh.

Dạ Nhiễm gõ một cái lên đầu Tạp Tạp: “Tiểu tử, không cho phép nói cha như vậy.”

Tạp Tạp ủy khuất cong cong cái miệng nhỏ nhắn, cúi đầu nhỏ ở trong lòng Dạ Nhiễm, không hé răng nữa.

Dạ Nhiễm nhìn thấy bộ dáng này của Tạp Tạp liền bật cười, hai năm trước

Tạp Tạp cuối cùng cũng có thể tu luyện thành hình người, nhưng lại chỉ

có thể hóa thành bộ dạng cục cưng đáng yêu xinh đẹp ba tuổi, khuôn mặt

nhỏ nhắn đáng yêu, luôn khiến cho Dạ Nhiễm đừng không được mà yêu

thương,

Một cô gái một búp bê, ngoại giới coi nơi này là khu vực

chết ở sâu trong núi Hắc Chỉ, như nhập vào sau hoa viên nhf mình. Dạ

Nhiễm đi bộ trong núi, nhìn thấy mỗi cây cỏ, mỗi bông hoa, mỗi con thú

quen thuộc, đáy mắt lại mang vài phần cảm khái.

Mười lăm năm,

trong nháy mắt thời gian đã là quá khứ. Mười lăm năm trước, Tạp Tạp mang Ngân Vũ xuất hiện ở trước mặt nàng, Ngân Vũ ôm lấy nàng, nhận nàng làm

con nuôi.

Con gái của Thú Vương, mặc dù là con người nhưng cũng

được tiếp nhận triều bái của bác thú, ngũ độc thất quái cùng nhau hiến

độc, Ngân Vũ dùng một chén máu tươi của hắn, hòa lại cùng nhau giải độc

cho nàng.

Cha mẹ nàng kiếp trước trong mắt chỉ có gia tộc của bọn họ, chỉ có địa vị gia chủ trong đáy mắt của bọn họ, không tiếc hi sinh

hôn nhân của nàng cùng em gái nàng, mà năm đó nàng chỉ mới mười tuổi, đã dứt khoát mang theo em gái đi theo sư phụ, rời khỏi cái nhà lạnh giá

như băng kia.

Mười lăm năm qua, Ngân Vũ dùng tình yêu đặc biệt

của hắn nói với Dạ Nhiễm, trên thế giới có một loại tình yêu, đó là tình yêu thương của cha.

Mười lăm năm trước, Dạ Nhiễm đã đáp ứng trong mười lăm năm này sẽ không ra khỏi núi Hắc Chỉ.

Hiện giờ, thời gian mười lăm năm đảo mắt đã qua. Trong nháy mắt, Dạ Nhiễm đã đi tới cái cây ngoài động.

“Ồ, tiểu Dạ Nhiễm tới rồi? So với dự đoán của bổn tọa thì chậm hơn một khắc đồng hồ.” Một giọng nam trầm tấp hơi ngả ngớn theo trên cây truyền đến.

Dạ Nhiễm cười ngẩng đầu nhìn lên phía nhanh cây mà nam nhân áo bạc ngồi.

Thời gian mười lăm năm, không có dấu vết gì lưu lại trên người nam nhân này.

Quần áo màu bạc, một đầu tóc trắng, một đôi mắt tím, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn trẻ mãi không đổi, khóe môi khẽ giương mị hoặc, tầm mắt của nam

nhân nọ quét về phía đứa bé bên tay phải Dạ Nhiễm, khóe miệng khẽ khiêu

lên: “Tạp Tạp, chậm mất một khắc, làm thê nào bây giờ? Ừm, ngươi đi

luyện Ngục Thượng Bồi Sâm Báo mười canh giờ cũng được lắm.”

Lúc Ngân Vũ nói xong còn gật gật đầu, tỏ vẻ làm như vậy rất tốt, liền vung tay lên, Tạp Tạp u oán liền biến mất.

Dạ Nhiễm phi thân một cái, ngồi bên người Ngân Vũ.

“Chậm, tiểu Dạ Nhiễm, phụ thân cho phép con bây giờ rời khỏi núi Hắc Chỉ.”

Ngân Vũ chuyển đầu qua, không để cho Dạ Nhiễm nhìn đôi mắt màu tìm của

hắn không rời.

Dạ Nhiễm nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Không phải còn nửa năm nữa sao?”

Ngân Vũ cười vỗ vỗ đầu Dạ Nhiễm, “Đứa nhỏ đã lớn luôn muốn bay đi.”

“Được, cha, tái kiến.” Dạ Nhiễm nhảy xuống khỏi cành cây, đưa lưng về phía Ngân Vũ phất phất tay.

Gọi Tạp Tạp quay về, một cô gái cùng một đứa bé, từng bước đi ra từ chỗ sâu bên trong núi Hắc Chỉ, hướng ra đại thế giới mà đi.

Ngân Vũ giương giương khóe môi mị hoặc, tiểu Dạ Nhiễm, đứa nhỏ này, chưa

từng rời khỏi núi Hắc Chỉ lấy một lần, đối với nàng mà nói, rời đi hay

không rời đi cũng không có gì khác nhau, muốn trở về chỉ cần một đoạn lộ trình mà thôi.

Tạp tạp gắt gao nắm lấy tay Dạ Nhiễm, hưng phấn

giơ giơ chân ngắn: “A a a, bổn đại gia cuối cùng cũng có thể đi ra khỏi

rừng rậm nguyên thủy này.”

Dạ Nhiễm cười không nói, chỉ là con ngươi màu đen lại biến thành một màu đỏ yêu một màu bạc ma.

Chùa hành tinh, biển xanh đất liền, nàng —- Dạ Nhiễm tới đây!

Bỗng dưng, một tiếng hổ rống rít đầy phẫn nộ vang vọng khắp núi non.

Ánh mắt của Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp đồng thời sắc bén lên. Là âm thanh của tử hổ(hổ tím)!

Mãnh thú linh thú trong núi non có lẽ Dạ Nhiễm sẽ không để trong lòng, nhưng đây là tử hổ, là mẫu nhũ tử hổ từng nuôi nấng Dạ Nhiễm.

Thân hình của Dạ Nhiễm và Tạp Tạp biến mất tại chỗ ngay lập tức, chạy vội về phía vị trí của tử hổ.

Một con người màu đỏ yêu dị của màu bạc ma quỷ lóe ra sát khí nồng đậm,

động vào loài thú cảm động nàng, không thể dễ dàng buông tha!

Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, Dạ Nhiễm cùng tạp tạp đã tới vị trí

của con tử hổ, đập vào mắt là một đống hỗn độn, tràn đầy dấu vết đánh

nhau.

Dạ Nhiễm ngẩng đầu, chỉ thấy hay gã nam tử mặc áo đen tay cẩm trường kiếm, phẫn nộ tấn công tử hổ.

Trong không trung còn có một nam nhân áo tím cùng với nam nhân áo trắng, hai

người đứng ngạo nghễ ở không trung, lạnh nhạt nhìn cảnh gϊếŧ choc trước

mắt.

Yêu đỏ Ma bạc, đôi mắt yêu dị dâng đầy sát khí! Phi thân một cái, Dạ Nhiễm chạy vội tới trước mặt tử hổ, một cước đá văng thanh kiếm sắp chém vào tử hổ!

“Tạp Tạp, chửa thương cho tử hổ!” Dạ Nhiễm nổi giận!

Tạp Tạp chạy vội tới bên người tử hổ, đem đan dược ngày thường vẫn giữ

trong người cho tử hổ nuốt xuống, sau đó lấy ra một lọ thuốc bột, đắp

vào mấy chỗ bị thương trên người tử hổ.

Tử hổ phẫn nộ phát cuồng, nhìn thấy người che trước mắt nó là tiểu Thiếu chủ, sát khí trong đáy

mắt màu tím vơi đi một nửa. Tử hổ mở to đôi con ngươi màu tím, nói với

Dạ Nhiễm ở trên không: “Tiểu Dạ Nhiễm…”

Dạ Nhiễm không quay đầu

lại, phất phất tay với tử hổ, đang lúc nhìn thật kĩ dung mạo của nam

nhân màu tím, hai con mắt yêu nghị đầy sát khí xẹt qua vài tia nghi

hoặc.

Nam nhân này, có chút quen mặt.

Tạp Tạp nhận ra dung mạo của nam nhân nọ, lại nhìn biểu tình của Dạ Nhiễm, bất đắc dĩ xoa

xoa đầu, Dạ Nhiễm nhất định là đã quên hai vị đại gia này rồi.

Mà hai nam nhân áo đen lúc này cũng kinh ngạc vì trước mắt đột nhin xuất

hiện một cô gái đầy sát khí, lúc hai người áo đen rat ay lần nữa,

“Hắc Ưng, Hắc Hổ, dừng lại!” Nam nhân áo trắng nhận được sự đồng ý của nam nhân áo tím, phất phất tay nói với hai người áo đen.

Hai người áo đen Hắc Ưng Hắc Hổ dừng tay, lui về phía sau nam nhân áo đen.

Khuôn mặt nam nhân áo trăng mang theo kinh ngạc, nhìn thấy hai trong mắt yêu

dị của Dạ Nhiễm đang đứng trong không trung. Nam nhân áo trắng tới phía

trước Dạ Nhiễm đang tỏa ra sát khí, ôn hòa hỏi: “Xin hỏi vị tiểu thư

này, vì sao ngăn chúng ta lại?”

Hai con mắt yêu dị híp lại, tầm

mắt Dạ Nhiễm quét qua nam nhân áo trắng, nhìn thằng về phía nam nhân áo

tím không chút thay đổi trước măts.

Dạ Nhiễm thần sắc lạnh lùng, giọng điệu cứng rắn: “Giải thích!”