Chương 150: Quay về Dạ gia, Dạ Nhiễm đột phá!

Sách sử, vĩnh viễn đều viết lên từ kẻ chiến thắng. Những lời này giống như nước đổ vào bình làm trong lòng Linh Vệ Thiên khơi dậy gợn sóng điên cuồng.

Thắng lợi, chỉ cần hắn nắm chắc phần thắng, chỉ cần hắn đi lên cái vị

trí kia, trên đời này, còn có ai dám nhiều lời với Linh Vệ Thiên hắn ?

Chỉ là, dường như Linh Vệ Thiên quên đi , tuy thực lực của Minh vực

quốc mạnh, nhưng cũng chỉ là một trong mười ba thế lực lớn ở đại lục,

muốn xưng bá thiên hạ, đối với Linh Vệ Thiên mà nói, có lẽ ngay cả nghĩ

thôi cũng đã là xa xỉ.

“Ba ngày để chuẩn

bị, ba ngày sau, ta muốn làm cho Minh vực quốc từ nay về sau mang họ

Linh!” Đại tướng quân Linh Vệ Thiên nói ra từng chữ từng câu với huyết

mâu nam tử kia.

Cẩn Vương Phủ.

Dạ Nhiễm ngồi ở trên nóc nhà, đáy mắt hiện ra một tia lãnh ý, cuối cùng hạ một quyết định.

Dạ Nhiễm đi vào phòng ngủ của Quân Mặc Hoàng, nhìn Quân Mặc Hoàng đang

miệt mài làm việc, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười, “Mặc Hoàng.”

Quân Mặc Hoàng ngẩng đầu, dựa lưng vào ghế , con mắt đen giương lên, “Phải rời đi?”

Dạ Nhiễm gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Ta muốn đi tìm Linh Phong.”

Chuyện của bán Thú Nhân, có Linh Phong sẽ xử lí thuận lợi một tí.

Nếu như mục tiêu của bán Thú Nhân là toàn bộ tam tộc trên đại lục, như

vậy đương nhiên thế lực của bọn họ đã tích lũy đủ lớn mạnh để giao chiến cùng tam tộc.

Cho nên, đối với bán Thú Nhân, Dạ Nhiễm tuyệt không thể lơ là.

“Khi nào thì đi?” ánh mắt Quân Mặc Hoàng lưu chuyển tỏ vẻ không muốn,

đại hôn sắp tới, từng giây từng phút hắn cũng không muốn tách ra Dạ

Nhiễm.

“Buổi sáng ngày mai.” Dạ Nhiễm cười tủm tỉm nhìn Quân Mặc Hoàng nháy mắt mấy cái.

Sáng ngày thứ hai, thời điểm Dạ Nhiễm sắp rời đi, lại bị vài tin tức làm cho khϊếp sợ tại chỗ.

Mười ba thế lực lớn trên đại lục, đều bị người bên trong gia tộc phản bội nhận lấy tổn thất rất lớn!

Thậm chí mười ba thế lực lớn cũng bao gồm tam đại học viện!

Dạ Nhiễm kinh hãi! Quân Mặc Hoàng kinh hãi! Toàn bộ đại lục đều kinh hãi!

Không biết người nào, dường như bọn họ cũng không biết gì .

Nhưng bọn họ hiểu rõ, tập kích lúc này nhất định là do bán Thú Nhân làm.

Bán Thú Nhân, bọn chúng đang lên giọng, kiêu ngạo, nói cho tam tộc biết cường thế của bọn họ.

Quân Mặc Hoàng nghe tin tức như thế, trước tiên cáo biệt cùng Dạ Nhiễm, mang theo một đội ngũ thuộc loại tinh anh đến hoàng cung, hơn nữa còn

phái ra một bộ phận thế lực theo dõi động tĩnh của toàn bộ tướng quân

phủ, một khi Đại tướng quân phủ có động tĩnh gì, trước tiên sẽ truyền

đến Dạ Nhiễm.

Sau khi Quân Mặc Hoàng đi Dạ

Nhiễm cũng không chần chừ, triệu hồi Tạp Tạp, sau đó nhanh chóng đi tới

Học viện Hoàng Gia

Không đến nửa canh giờ, Dạ Nhiễm đã xuất hiện ở Học viện Hoàng Gia.

Dạ Nhiễm nhìn cảnh tượng hoang tàng hiện giờ của Học viện Hoàng Gia,

trong lòng hơi hơi thương xót, sau khi cảm giác được hơi thở của Linh

Phong, liền bay đi đến đó.

Bắc Thần Linh bị tập kích bất thình lình khiến cho sứt đầu mẻ trán, sau khi cảm giác

được một luồng hơi thở quen thuộc, con mắt màu vàng sáng ngời, nhìn lên

trên không trung, quả nhiên thấy thân ảnh Hồng Y ngạo nghễ.

“Tiểu công chúa!” Bắc Thần Linh kích động đứng lên, không biết rốt cuộc tiểu công chúa có phát hiện ra đầu mối gì hay không.

Bên người Bắc Thần Linh còn có đội ngũ của hắn, Dạ Nhiễm muốn nói

chuyện cùng Linh Phong cũng phải làm cho bọn họ tránh đi, liền gật đầu

với Bắc Thần Linh cùng vài đội viên gật, “Ta tìm Linh Phong có việc muốn nói.”

là một công chúa, mặc dù là một công chúa có dã tâm rất lớn, cho nên Quân Mặc Ca bởi vì một chút nguyên

nhân, lại bởi vì chuyện mẫu hậu và ngoại công rất bất mãn và không thích với vị chị dâu này, nhưng vì lòng của nàng cũng ở Minh vực quốc, nàng

cũng sẽ không quên chính mình họ Quân.

Dạ Nhiễm mang theo Bắc Thần Linh trực tiếp đi vào bên trong Thiên Khung bảo tháp.

“Tiểu công chúa, ngươi có manh mối gì sao? Là ma tộc hay là Thú Tộc?”

Bắc Thần Linh vừa mới tiến vào đã nắm ống tay áo Dạ Nhiễm, liên tiếp mấy ngày nay không ngừng nhận được tin tức mười ba thế lực lớn nơi nơi bị

tập kích, hắn thực sự tìm không thấy một chút manh mối, nhìn thấy Dạ

Nhiễm, liền nhịn không được mà lên tiếng hỏi.

Tạp Tạp nghe lời nói của Bắc Thần Linh, liền trừng mắt đứng lên,Thú Tộc bọn họ sẽ không đi làm những chuyện như vậy.

Tiểu Khung lẳng lặng đứng ở một bên, một đôi con mắt yêu dị vẫn hiện ra vẻ lạnh lùng.

“Tỉnh táo lại, Linh Phong.” Giọng nói Dạ Nhiễm bình tĩnh giống như một

chậu nước lạnh dội lên đầu Bắc Thần Linh, làm cho nháy mắt tim của hắn

yên ổn.

“Bán Thú Nhân. Ta khẳng định đang

tập kích hiện giờ phần lớn là bán Thú Nhân làm ra!” Dạ Nhiễm ngồi dưới

đất, có chút buồn rầu gãi gãi cái ót, ngữ khí không tốt một chút nào.

Bán Thú Nhân có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, có thể nghĩ thế lực của bọn chúng đã thâm nhập trong khắp đại lục.

Tâm tình Bắc Thần Linh vừa mới tỉnh táo lại, chỉ trong nháy mắt liền

oanh động, một trận đau đớn, sắc mặt đã trong nháy mắt đã trắng bệch .

Bán Thú Nhân, hắn cũng là —-

“Bọn họ muốn làm cái gì?” Giọng nói Bắc Thần Linh đang run rẩy, không

biết làm sao, thân là bán Thú Nhân hắn biết rõ sự thống hận của bán Thú

Nhân đối với tam tộc, may mà hắn may mắn có được sự che chở ở Bá Quyền

Chi Đạo mà những bán Thú Nhân khác không có.

“Nhất thống tam tộc. Hẳn Ma tộc và Thú Tộc cũng đã bị công kích.” Dạ

Nhiễm nói xong có chút thở dài, có thể nói lần này bán Thú Nhân tập

kích tam tộc khiến cho trở tay không kịp.

“Thú Tộc có Ngân cha và Tử Liên thúc thúc ở đó, Ma tộc thì không biết

được như thế nào, mười ba thế lực lớn trên đại lục, lúc này đây đã bị –” Dạ Nhiễm không có nói thêm gì nữa, bởi vì không muốn nói tiếp.

Ai cũng biết, Thú Tộc là một tập thể cực kỳ đoàn kết, bọn họ chỉ phục

tùng cường giả, cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực, nhưng bọn họ

không dễ dàng tha thứ những thế lực nào dám xâm phạm lãnh địa và tôn

nghiêm của bọn họ.

Ma tộc, cũng là một tập

thể cấp thấp phục tùng cấp cao, cấp thấp hiểu biết không nhiều lắm, chỉ

số thông minh của cấp cao cũng không cao, nhưng bọn họ lại đoàn kết, bọn họ có thể cùng nhau chống lại địch nhân.

Mà nhân loại —

Dạ Nhiễm và Bắc Thần Linh đều rõ ràng, toàn bộ đại lục hay toàn bộ tam

tộc đều rõ ràng, thế giới nhân loại, số lần nhân loại cùng đoàn kết quả

thực là quá ít .

Cho nên theo như lời nói

mới vừa rồi Dạ Nhiễm nói ra tập kích hiện giờ là do phần lớn bán Thú

Nhân gây nên, cũng có một số ít thế lực của nhân loại thừa dịp loạn lạc

lúc này mà âm thầm ra tay.

“Nếu quả thật là do bán Thú Nhân gây nên, các thế lực của đại gia tộc, cũng nên có động

tĩnh.” Mắt vàng của Bắc Thần Linh nhìn về phía phương xa trở nên sâu

thẳm.

Dạ Nhiễm gật gật đầu, nếu bọn họ đã

biết được, thì đương nhiên các đại gia tộc cũng sẽ trong khoảng thời

gian ngắn điều tra ra được, hơn nữa còn tìm ra đáp án tốt nhất.

“Tóm lại, Linh Phong, ngươi phải kiên định.” Dạ Nhiễm vỗ vỗ bả vai Bắc Thần Linh.

Bắc Thần Linh gật gật đầu, mắt vàng hiện lên một chút tàn nhẫn, hắn

thực thích cuộc sống bây giờ, nếu như có người muốn phá hư nó, phải hỏi

trước Bắc Thần Linh hắn có đáp ứng hay không.

Rời khỏi Học viện Hoàng Gia, Dạ Nhiễm đứng trên không trung, đáy mắt hiện lên một tia ngưng trọng.

Hiện tại toàn bộ dân chúng trên đại lục đều hoảng sợ, bọn họ tín nhiệm

nhất là mười ba thế lực lớn, mà hiện giờ đều bị uy hϊếp lớn như thế, vậy thì những người bình thường như bọn họ sẽ ra sao?

Dương như mọi người cũng cảm giác được sự yên lặng trước khi bão táp đến.

Dạ Nhiễm nắm máy truyền tin, đều liên hệ với mấy người Khúc Thừa Trạch , sau khi xác định bọn họ không có việc gì, Dạ Nhiễm nhẹ nhõm thở dài một hơi, tiện thể liên hệ Thiên Tứ bà bà, Thiên Tứ bà bà nói ra một chuyện

làm cho tâm tình Dạ Nhiễm chìm xuống.

Người phản bội Học viện quân sự, lại là đội ngũ thần bí ở tại Nhất Hào biệt thự.

Dặn dò vài câu với Thiên Tứ bà bà và Lưu Dược viện trưởng, Dạ Nhiễm

liền buồn bực cho máy truyền tin vào không gian giới chỉ.

Tiểu Khung và Tạp Tạp vẫn đứng ở bên người Dạ Nhiễm, hai người bọn họ

biết Dạ Nhiễm buồn bực, trong lòng cũng khó chịu.

“Quay về Dạ thị gia tộc.” Dạ Nhiễm ngồi trên lưng Tạp Tạp, ôm cổ Tạp

Tạp, trên tay ôm Tiểu Khung, một đường đi tới Dạ thị gia tộc

Tới Dạ thị gia tộc, Dạ Huyền Tự và Dạ Nhung với vẻ mặt ngưng trọng đang ngồi trong thư phòng thương nghị, hai người nghe được tiếng cửa bị đẩy

ra, vừa quay đầu, liền nhìn thấy người đang tiến vào là Dạ Nhiễm, hai

người cùng lúc ngẩn ra, đáy mắt lại rõ ràng có vẻ vui mừng.

Thần sắc Dạ Nhung có chút phức tạp, khế ước với Long thần đã được giải

trừ, mấy ngày nay hắn không ngừng nghĩ lại những chuyện chính mình đã

làm, vẫn cảm thấy hắn không xứng đáng còn sống trên đời này.

Chỉ là, không được nhìn thấy con cháu thật sự được bình an, hắn lại không thể an tâm mà xuống mồ.

Hiện tại Dạ Nhung chỉ là một lão giả bình thường mà thôi.

“Tiểu thúc thúc, người phản bội bên trong Dạ thị gia tộc là ai?” Dạ

Nhiễm không có nói gì vô nghĩa, trực tiếp vào chủ đề chính.

Dạ Huyền Tự nghe được câu hỏi của Dạ Nhiễm, không chút do dự liền mở miệng nói, ” Một nhà bảy người Dạ Thiên Mục.”

“Bọn họ đang ở đâu?” đáy mắt Dạ Nhiễm lóe ra hung ác, một nhà bảy người Dạ Thiên Mục.

“Trong mật thất.” Dạ Huyền Tự đứng lên, lắc lắc đầu với Dạ Nhung, xoay người mang theo Dạ Nhiễm đi tới mật thất .

Từ đầu đến cuối ánh mắt Dạ Nhiễm đều không có đặt trên người Dạ Nhung,

quan hệ huyết thống không thể thay đổi, hận ý trong lòng cũng dần dần

biến mất, chỉ là không muốn nhìn đến hắn..

Sau khi hai người rời khỏi thư phòng, ánh mắt Dạ Nhung tràn đầy thống

khổ, đôi bàn tay nhăn che ánh mắt dường như có cái gì đó từ khéo mắt

chảy ra

Trên đường đi, Dạ Nhiễm nói với Dạ Huyền Tự , “Tiểu thúc thúc, lần này đại lục gặp chuyện không may, là do bán Thú

Nhân giở trò quỷ.”

Dạ Huyền Tự cũng không

kinh ngạc, gật gật đầu, “Đã điều tra ra, chỉ là không hỏi ra được một

chút manh mối gì từ trong miệng bọn Dạ Thiên Mục.”

Quả nhiên không hổ là mười ba thế lực lớn trên đại lục, xem ra các thế lực lớn khác cũng đã điều tra ra .

“Mọi việc nên cẩn thận.” cuối cùng Dạ Huyền Tự nhịn không được, nhìn

Dạ Nhiễm nói ra mấy chữ này, xuất phát từ sự quan tâm của trưởng bối đối vãn bối.

Dạ Nhiễm nheo lại mắt nở nụ cười, ấm áp trong lòng, “Dạ, tiểu thúc thúc cũng vậy.”

Dạ Huyền Tự nhếch môi, dương như môi hơi giơ lên một chút.

Trong mật thất.

Hai lão nhân, một đôi vợ chồng trung niên và ba vị thiếu niên thiếu nữ.

“Dạ Thiên Mục?” Dạ Nhiễm đi đến bên người một gã lão giả, con mắt đen hiện ra lãnh ý.

“Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, chúng ta sẽ không nói gì!” tuy rằng Dạ Thiên Mục

đã già nhưng một thân thực lực cũng đã ngũ giai mộng cấp võ giả, mặc dù

hiện giờ một vị cao thủ đã bị phong bế gân mạch nhưng hơi thở cường giả

quanh thân lại không giảm chút nào.

Dạ Nhiễm không giận mà lại cười, cười nhạo một tiếng nhìn Dạ Thiên Mục “Không nói? Chúng ta liền thử xem như thế nào!”

Một nhà Dạ Thiên Mục đều nhắm mắt, dường như muốn nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng mà Dạ Nhiễm cũng chỉ cười lạnh một tiếng, đưa tay chỉ về một cô

gái, một cỗ nội lực xuất ra đem cô gái đi tới bên người.

Dạ Nhiễm ung dung nhìn cô gái đang ngồi trên mặt đất có bộ dáng xem

thường sống chết, rồi lại nhìn lướt qua những người còn lại đang ngồi

dưới đất, tay nâng kiếm lạc, máu tanh văng khắp nơi, một cánh tay máu

chảy đầm đìa rơi trên mặt đất!

“A a –” cô

gái mở to hai mắt, trong nháy mắt, nàng không cảm giác được đau đớn, chỉ thấy trước mắt hiện lên một trận máu me, sau đó đau nhức truyền đến,

cánh tay của nàng đã không còn.

“Tiểu muội!”

“Con gái!”

. . . . . .

Không mở mắt? Lúc này tất cả mọi người đều mở mắt, bọn họ rống giận, đáy mắt có tơ máu lan ra!

“Ngươi — ngươi quả thực là cái súc sinh, nàng còn là một đứa nhỏ, còn

là một đứa nhỏ!” lúc này dù thế nào cũng đôi mắt lão của Dạ Thiên Mục

đều yên ả.

“Các ngươi nói hay không?” Dạ Nhiễm chỉ thản nhiên hỏi một câu.

Lập tức, tất cả mọi người đều im lặng.

Bá!

Lại là một trận máu tanh văng khắp nơi, cánh tay còn lại của cô gái cũng đã bị chém đứt.

“Nói hay không? !” Dạ Nhiễm nắm trường kiếm để ở đùi phải cô gái đang thống khổ kêu thảm thiết, tiếp tục hỏi!

Im lặng, khóc to, rống giận, nhưng vẫn không ai nói.

Đáy mắt Dạ Nhiễm lóe ra lãnh ý, một kiếm đi xuống, chém đứt chân cô gái !

Tiếp tục hỏi, tiếp tục im lặng!

Đùi của cô gái bị chém rớt!

Sau đó, chân trái, đùi trái.

Toàn bộ người một nhà nhìn cô gái bị Dạ Nhiễm chém thành người tàn phế, đều không nói một câu, chỉ có tức giận mắng và khóc to.

Khóe môi Dạ Nhiễm giơ lên một chút độ cung xinh đẹp, xuất ra một viên

đan dược màu trắng cho vào miệng cô gái, “Ngoan, chuyện vui đùa hay như

vậy, tại sao có thể nhắm hai mắt ngủ đây?”

Cô gái ăn đan dược vào không đến ba giây đồng hồ liền từ từ tỉnh, cảm

giác đau đớn muốn xé rách thân thể truyền đến, nàng đau đến tê tâm liệt

phế muốn hô to, lại phát hiện mình phát không ra thanh âm, ánh mắt hiện

lên vẻ sợ hãi, là sự sợ hãi tột cùng.

Dạ Nhiễm lại đưa tay hút, đưa thiếu niên hơi lớn hơn một chút so với thiếu nữ này đến trước mặt nàng.

Dạ Nhiễm đưa trường kiếm để trên cánh tay của thiếu niên, cúi đầu nhìn

thiếu niên, khóe miệng giơ lên chút độ cong lạnh lẽo, “Tiểu tử, ngươi

không có gì muốn nói sao?”

“Tôi cây cỏ

ngươi tổ tông!” Thiếu niên hô to một tiếng, một đôi mắt tròn xoe trừng

Dạ Nhiễm, phun lên một ngụm đàm lên Dạ Nhiễm .

Dạ Nhiễm vung tay đưa một đạo nội lực chém ra, ngụm đàm kia bay một

đường rồi dừng ở trên mặt của gia gia hắn chính là Dạ Thiên Mục, Dạ

Nhiễm đưa tay túm lấy áo của thiếu niên, “Tiểu tử, ta thấy ngươi thuận

mắt, sẽ không chém tứ chi của ngươi.”

Trong lòng đám người Dạ Thiên Mục còn chưa có buông lỏng, ngay sau đó liền

nhìn thấy Dạ Nhiễm bỏ một viên đan dược vào miệng thiếu niên, sau đó

thiếu niên bắt đầu ra sức gãi lên thân thể của chính mình, và còn cười

lớn!

Dạ Nhiễm cười tủm tỉm nhìn thiếu niên, khóe môi khẽ nhếch, “Tiếu Nhị, Tạp Tạp luyện chế.”

Ngay sau đó, liền nhìn thấy thân thể thiếu niên kia bắt đầu xuất hiện

loại bọc mủ gì đó, càng gãi càng lợi hại, càng gãi càng vỡ, đã không còn nhìn ra, dường như thiếu niên đã thay đổi hoàn toàn .

“Không có người nào muốn nói gì sao?” Dạ Nhiễm nhìn lướt qua năm người Dạ Thiên Mục, cười tà ác.

Vẫn như cũ không ai nói ra, đối với câu hỏi của Dạ Nhiễm, chỉ có rống giận và chửi mắng.

Dạ Nhiễm quay đầu lại, nhìn cô gái và thiếu niên đang ra sức gãi trên

mặt đất, khóe môi tràn ra một nụ cười ôn nhu “Ngoan, nếu như hai người

các ngươi có nhớ tới gì, có thể sẽ không để cho ca ca tỷ tỷ cha mẹ các

ngươi bị thương”

Trong phút chuốc con mắt

của thiếu niên và cô gái liền buông lỏng, nhất là cô gái kia, đau đớn

trên thân thể truyền đến đều rõ ràng, nàng đã không thể động đậy, không

thể ngất đi, không thể chết, cũng không thể mở miệng, còn muốn nàng tận

mắt nhìn thấy người nhà của nàng bị tra tấn như vậy, nàng chỉ là một đứa nhỏ mười bốn tuổi mà thôi.

“Ta nghĩ ra

rồi!” Cô gái khϊếp sợ phát hiện thế nhưng mình có thể nói chuyện , lập

tức lớn tiếng khóc to, “Buông tha cho bọn họ, gϊếŧ ta đi, năm ngày sau

bán Thú Nhân sẽ chính thức bắt đầu tấn công mười ba thế lực lớn trên đại lục! Oa a a. . . . . . Oa a. . . . . .”

Cô gái khóc đến tê tâm liệt phế, Dạ Nhiễm nhìn lướt qua vẻ mặt của những

người kia, liền biết lời nói cô gái không giả dối, lập tức vài đạo nội

lực bắn ra, mấy ngụm máu tươi phun ra, mấy người Dạ Thiên Mục liền mở to ánh mắt thù hận, tử vong.

Một đôi con mắt

oán độc nhìn chằm chằm Dạ Nhiễm, giống như muốn đâm thủng nàng mấy lỗ,

“Ngươi đã nói ngươi sẽ buông tha cho bọn họ ! Ngươi đã nói như thế !”

Dạ Nhiễm nghe vậy cũng chỉ nhún vai nở nụ cười, “Thật sự là khờ dại đến ngu ngốc, ta nói có lẽ sẽ bỏ qua cho bọn họ, chỉ là có lẽ mà thôi.”

“Ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế, nhất định sẽ không được –”

lời vẫn chưa nói xong, đã bị bạch quang chém đứt đầu.

“Đáng chết, dám nguyền rủa Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia sẽ chém đứt đầu của ngươi !” Tạp Tạp đứng trên không trung phẫn nộ, vừa rồi trong lúc nhất

thời, hắn cảm giác được Nhiễm Nhiễm có gì đó bất thường, cho nên chưa

nghĩ gì đã vọt lên, chặn lời nói của nữ tử kia.

Dạ Nhiễm giật mình một chút, sau đó cũng chỉ cười khổ, không được chết

tử tế, dường như lúc trước Hoàng hậu nương nương cũng đã dùng ánh mắt

oán độc như vậy nói ra bốn chữ như thế.

“Trên thế giới Nhiễm Nhiễm của bổn đại gia này là tốt nhất trong những

người tốt, hơn nữa, Chết? Không có khả năng!” Tạp Tạp không biết an ủi

Dạ Nhiễm như thế nào, chỉ có thể dùng giọng điệu kiêu ngạo của nó hy

vọng có thể làm cho tâm tình của Dạ Nhiễm tốt lên.

Dạ Nhiễm mỉm cười, vươn tay ôm Tạp Tạp và Tiểu Khung ở bên người vào

trong ngực, “Mệnh của bổn cô nương và hai người ở cùng một chỗ, dù thế

nào cũng không thể chết.”

Dạ Huyền Tự thủy

chung vẫn đứng ở một bên, nhìn nhất cử nhất động của Dạ Nhiễm từ lúc

tiến vào, vẻ mặt lạnh như băng vẫn như trước, nhìn thấy sự tàn nhẫn của

Dạ Nhiễm, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi một chút nào.

“Chúng ta có thời gian năm ngày để chuẩn bị, tiểu thúc thúc, thực lực

của Dạ thị gia tộc có thể chống đỡ bao lâu?” Dạ Nhiễm nghiêng đầu nhìn

Dạ Huyền Tự, dung nhan tuyệt mỹ mang theo tươi cười, giống như mới vừa

rồi người tàn nhẫn kia không phải là nàng.

“Nếu như Vũ Thánh trưởng lão trở về, thì không cần lo lắng .” Giongh

noid Dạ Huyền Tự lạnh như băng mang theo vài phần thở dài, nếu như vị

trưởng lão áo trắng thần bí kia có thể xuất hiện —

“Ta đã trở lại.” Kèm theo một mùi thơm ngát, nam tử quần áo trắng che

mặt nhợt nhạt thản nhiên đứng tại chỗ, con mắt màu xanh da trời xa cách

lạnh nhạt, ánh mắt xinh đẹp vẫn như cũ mang theo đau thương nhợt nhạt.

Cặp con ngươi xinh đẹp màu xanh dương kia, lúc nhìn về hướng Dạ Nhiễm mới có thể mang theo một ít ôn nhu.

“Trưởng lão.” Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Tự cùng nhau cung kính hành lễ với vị trưởng lão này.

Tính từ trước tới nay, đây là lần thứ hai Dạ Nhiễm gặp mặt Vũ Thánh .

Chẳng biết vì sao, thời điểm Dạ Nhiễm nhìn thấy Vũ Thánh trưởng lão,

nội tâm luôn có e ngại và né tránh, rôtd cuộc là vì sao, nàng cũng không biết. Có lẽ, chỉ là đơn thuần không thích ánh mắt hắn có chút đau

thương khi nãy.

“Dạ Nhiễm.” thanh âm rõ ràng gọi tên Dạ Nhiễm, cực kì dễ nghe.

Dạ Nhiễm giương mắt nhìn về phía Vũ Thánh, lại giống như ngã vào một hố sâu màu xanh dương, làm cho tâm nàng, vào lúc này, không hiểu đau

thương hiện lên, “Trưởng lão.”

“Dạ Nhiễm,

trong thời gian hai ngày, mời chủ nhân của mười ba đại gia tộc đến Dạ

thị gia tộc.” Con mắt màu xanh dương lóe ra một tia ôn nhu, nhưng mà lời nói của Vũ Thánh trưởng lão lại làm cho Dạ Nhiễm đi ra khỏi hố sâu vừa

bị ngã vào khi nãy.

Dạ Nhiễm bày ra khuôn

mặt đau khổ, nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Thánh trưởng lão, “Trưởng lão,

ngài xác định chuyện này có thể giao cho ta?”

Mặc dù Dạ Nhiễm có rất nhiều thân phận, là người xã giao khắp nơi,

nhưng chủ nhân của mười ba thế lực lớn — , dựa vào cái gì sẽ nghe theo

lời của một tiểu bối như nàng? Hơn nữa lại là lúc mới bị tập kích.

“Ngươi làm không được?” Vũ Thánh trưởng lão nhìn thấy Dạ Nhiễm bày ra

vẻ mặt đau khổ, khóe môi dưới lụa trắng hiện lên một chút ý cười, lúc

này con mắt màu xanh dương cũng hơi giương lên, dường nhưánh mắt đau

thương giảm đi vài phần.

Dạ Nhiễm nghe thế liền nổi giận.

Không được? Tuy rằng nam nhân không thể nói không được, nhưng nữ nhân

cũng không thể nói không được ! Bất luận là trên phương diện nào!

“Thời gian hai ngày, nếu như phải trói bọn họ lại ta cũng phải mời bọn

họ tới đây!” Dạ Nhiễm hừ một tiếng, âm thầm nắm chặt tay, nàng cũng biết nhất định phải tập hợp mười ba thế lực lớn!

“Ta đây sẽ chờ tin tức tốt.” Vũ Thánh trưởng lão mỉm cười, mắt lam

chuyển hướng Dạ Huyền Tự “Dạ Huyền Tự, ngươi đi theo ta.”

Sau đó, Vũ Thánh trưởng lão và Dạ Huyền Tự lặng yên ở tại chỗ biến mất không một tiếng động.

Dạ Nhiễm nheo mắt đứng tại chỗ, nếu đã đáp ứng, hiện tại nên bắt đầu chuẩn bị .

“Nhiễm Nhiễm, hắn rất mạnh.” ánh mắt Tạp Tạp đen bóng lóe ra vài phần

ngưng trọng, hiện nay đại lục như thế nào lại đột nhiên xuất hiện nhiều cường giả như vậy.

Một đôi con mắt xinh

đẹp của Tiểu Khung lóe lóe, đưa tay lôi kéo ống tay áo Dạ Nhiễm, “Nữ

nhân, không được làm cho sư phụ mất mặt.”

Dạ Nhiễm ngẩn ra, sau đó cười lớn kéo kéo hai má Tiểu Khung, “Bổn cô nương sẽ không làm cho sư phụ mất mặt!”

Tiểu Khung giận mà không dám nói gì, chỉ có thể dùng một đôi con mắt trừng mắt Dạ Nhiễm đang làm trò trên mặt nó.

Bên trong Thiên Khung bảo tháp.

Dạ Nhiễm ngồi dưới đất, xuất ra thông tấn khí, đưa vào một tia nội lực, tiếp nhận tin tức của Mặc Hoàng.

“Nhiễm Nhi, hiện tại thế nào?” Giọng nói của Quân Mặc Hoàng trầm thấp

truyền vào tai Dạ Nhiễm, lúc này, tâm tình Dạ Nhiễm vẫn chưa có sự yên

bình

“Mặc Hoàng, năm ngày sau Thú Nhân sẽ

tiến hành xâm nhập vào mười ba thế lực lớn, tin tức chuẩn xác tám phần,

chàng phải cẩn thận.” Dạ Nhiễm nắm thông tấn khí trên tay, con mắt đen

mang theo vài phần nặng nề.

“Ừ, ta sẽ chú ý.” Giọng nói Quân Mặc Hoàng cũng trở nên ngưng trọng.

“Đúng rồi, ngày mai ta sẽ phát thư mời đến mười ba thế lực lớn tập hợp

lại.” Dạ Nhiễm xoa xoa mi tâm có chút bất đắc dĩ, Vũ Thánh trưởng lão

thật sự cho nàng một vấn đề khó khăn không nhỏ.

“Ta sẽ đi.” Quân Mặc Hoàng nghe được khẩu khí có vài phần oán giận của

Dạ Nhiễm, môi mỏng khẽ nhếch, có lẽ Nhiễm Nhi vẫn chưa rõ ràng lắm uy

vọng của nàng ở trên đại lục.

Thương minh

đại lục, là một thế giới mà thế lực và thực lực tồn tại song song, mặc

dù không ai hi vọng chỉ dựa vào thân phận của mình sẽ khiến người khác

thay đổi sắc mặt với mình.

Nhưng mà, tuyệt đối không thể bỏ qua một người có thực lực sau lưng lại có thế lực.

Sau khi trò chuyện xong với Mặc Hoàng , Dạ Nhiễm nhìn Tiểu Khung vì

nàng chuẩn bị mười ba phong thiệp mời, vừa muốn nói gì, đột nhiên cảm

giác được nội lực trong cơ thể nổi lên cuồn cuộn!

Dạ Nhiễm ngẩn ra, dấu hiệu đột phá !

Tiên Thiên tiến giai mộng cấp, yêu cầu không chỉ tích lũy nội lực, mà

cần phải cần có một thời cơ, Dạ Nhiễm không biết được thời cơ gì đã làm

cho nàng tiếp nhận được lần tiến giai này, nhưng dấu hiệu đột phá cũng

đến rất đúng lúc !

“Tiểu Khung, Tạp Tạp hai người giúp ta suy nghĩ nội dung thiệp mời, ta hết phải đột phá trước.”

Dạ Nhiễm cười hắc hắc nháy nháy mắt với Tạp Tạp và Tiểu Khung, đó là lý do tốt nhất để trốn tránh việc phải viết ngôn ngữ nho nhã.

Tạp Tạp và Tiểu Khung cảm thấy vui vẻ vì Dạ Nhiễm sắp đột phá, lại mang theo vài phần bất đắc dĩ vì Dạ Nhiễm trốn tránh trách nhiệm

Dạ Nhiễm khoanh chân ngồi xuống bên trong Thiên Khung bảo tháp , bắt

đầu tu luyện Cửu Thiên Diệt Thần Quyết, chuẩn bị đột phá.

Tạp Tạp và Tiểu Khung hai mắt liếc nhau, đáy mắt hai người đều lóe ra

vài tia xấu xa, lập tức đầu đối đầu bắt đầu thương nghị.

Lần đột phá này, cũng không gian nan như Dạ Nhiễm tưởng tượng, nhưng

cũng không đơn giản, dường như Cửu Thiên Diệt Thần Quyết chuyển động

một vòng là chuyển hướng xấu đi, nhưng cuối cùng lại đột phá đến tầng

thứ nhất !

Mà thực lực của Dạ Nhiễm, cũng đã lên đến tam giai mộng cấp võ giả!

Sau khi hoàn thành đột phá, bạch quang tiêu tán, Dạ Nhiễm nhìn hai tay

của chính mình, nội lực hiện trong lòng bàn tay, cuối cùng lại lên đến

tam giai mộng cấp võ giả!

Cửu thiên diệt thần quyết, không phải là quá. . . . . . khủng bố đi?

Không chỉ có Dạ Nhiễm trợn tròn mắt, Tạp Tạp cũng sửng sờ ở tại chỗ,

trên thương minh đại lục mọi người tu luyện đều từng cấp từng cấp mà

luyện lên, thế mà lần này Dạ Nhiễm đột phá lại tiến lên tận ba cấp !

Không ngờ là tam giai mộng cấp võ giả.

Này, không phải là quá biếи ŧɦái đi?

Tiểu Khung nháy mắt mấy cái, con mắt yêu dị nhìn lướt qua hai người, rõ ràng có vài phần ý cười hàm chứa trêu tức, “Cửu Thiên Diệt Thần Quyết,

tu luyện tới đẳng cấp cao nhất, ngay cả thần cũng có thể diệt.”

“Thế giới này thật sự có thần sao?” kiếp trước Dạ Nhiễm không tin vào

thế giới này tồn tại thần, thế nhưng từ việc nàng trọng sinh tới dị thế, rồi nhìn toàn bộ mọi việc ở dị thế, được gặp lại sư phụ và sư nương,

Dạ Nhiễm cảm giác rõ ràng được thế giới này rất rộng lớn.

“Có.” Tiểu Khung gật gật đầu, “Sư phụ và sư nương chính là thần.”

Tiểu Khung được sư phụ Dạ Nhiễm chế tạo, cho nên hiểu biết sư phụ sư

nương nhiều hơn Dạ Nhiễm, mặc dù khi đó nó vẫn chưa tu luyện thành hình

người.

Dạ Nhiễm không còn lời nào để nói,

nếu như suy đoán của nàng không sai, sư phụ và sư nương ít nhất đã sống

năm nghìn năm, đã trải qua thời đại Trung Hoa năm nghìn năm luân phiên

thay đổi, bọn họ như thế nào sẽ không phải thần.

Dạ Nhiễm không khỏi có chút ngạc nhiên, nếu sư phụ và sư nương còn tại

thế, như vậy Viêm Hoàng hai đế lại là không phải cũng còn sống chứ?

“Tạp Tạp, Tiểu Khung, thiệp mời hai người đã nghĩ ra chưa?” Dạ Nhiễm

nghĩ tới tương lai còn có thể nhìn thấy sư phụ và sư nương, không chừng

còn có thể gặp lại muội muội của mình, hơn nữa lại còn đột phá thành tam giai mộng cấp võ giả, tâm tình vốn Dạ Nhiễm nặng nề lúc này đây giống

như xua tan mây đen thấy được bầu trời.

“Đã nghĩ ra rồi.” Tạp Tạp và Tiểu Khung liếc nhau, đáy mắt lưu chuyển ý

cười, sau đó đưa thiệp mời đã chuẩn bị xong đến trước mặt Dạ Nhiễm.

Một phần thiệp mời này, là cho Minh vực quốc.

Sau khi Dạ Nhiễm đại khái nhìn lướt qua, khóe mắt kinh hoàng, quả nhiên nàng không nên giao chuyện này cho hai tiểu tử xấu xa này!

Thiệp mời rất đơn giản, chỉ có nói mấy câu.

“Gửi chủ nhân Minh vực quốc:

Lúc này bổn cô nương phát ra thư mời tơid các hạ, một ngày sau tụ họp tại Dạ thị gia tộc, nếu như không đến đúng giờ hoặc đưa người đến thay

thì tự gánh lấy hậu quả!

Dạ Nhiễm.”

“Đây chính là thiệp mời hai người viết?” đột nhiên giọng nói của Dạ

Nhiễm trở nên nguy hiểm, cười tủm tỉm nhìn hai người, giơ giơ thiệp mời

trong tay.

Tạp Tạp vã Tiểu Khung cùng lúc

co rụt đầu, nói lầm bầm một tiếng, thanh âm Tạp Tạp run rẩy, ngẩng đầu

lên, “Đây nhất định là thiệp mời tốt nhất! Hừ hừ! Bọn họ nhất định sẽ

đến!”

Tiểu Khung cũng ở một bên điểm ngẩng đầu lên, phải phải, đây là thiệp mời nó và Tạp Tạp thương lượng rất lâu mới đưa ra được một cái thiệp mời tốt nhất !

Xem đi xem đi, có thể thấy được cuồng vọng của Nhiễm Nhiễm, có chút

thần bí, có thể uy hϊếp bọn họ, còn có thể làm cho chủ sự của mười ba

thế lực lớn toàn bộ đều đến, đây chính là một phong thiệp mời quá hoàn

hảo!

Ít nhất nếu như bọn họ nhận được thiệp mời, nhất định sẽ chính mình đến hoặc là phái trợ thủ đắc lực đến.

“Như vậy thì phát ra đi. Tạp Tạp, tìm mấy con Phi Thiên bằng để cho

chúng nó tự mình đưa đến tận tay chủ sự cao nhất của mười ba thế lực lớn .” Dạ Nhiễm suy tính một chút, giao mười ba cái thiệp mời cho Tạp Tạp, khóe miệng giơ lên nụ cười tà mị.

“Được !” Tạp Tạp cười đắc ý về phía Tiểu Khung, xem đi xem đi đã nói Dạ Nhiễm nhất định sẽ dùng ta làm việc!

Nhưng nó còn không có đắc ý được bao lâu, đã bị câu nói của Dạ Nhiễm

đánh tan, “Nếu như bọn họ không đến, hai người liền tự mình đi bắt đến”

Dạ Nhiễm cười tủm tỉm nhìn hai tiểu tử kia, làm một cái mặt quỷ hù dọa người.

Khóe miệng Tiểu Khung và Tạp Tạp giật giật, nhanh chóng rời khỏi Thiên

Khung bảo tháp, gọi Phi Thiên Bằng đến dặn dò, giao thiệp mời tới người

cầm quyền cao nhất sau đó đưa bọn họ về đây, hai người bnj nó còn muốn

đi thêm một chuyến

Một lúc sau.

Tộc trưởng của mười ba đại gia tộc, các viện trưởng và gia chủ, nhìn

thiệp mời trong tay, nhất thời có chút dở khóc dở cười, phong thiệp mời

này, khẩu khí của tiểu tử kia thật lớn.

Minh vực quốc.

Hoàng đế bệ hạ nhìn thiệp mời trên tay, khóe miệng run rẩy, sau đó chợt nghe thấy Ẩn Vụ thực sự nhịn không được phun tiếng cười, khóe mắt hoàng đế bệ hạ nhảy dựng, “Này tiểu tử kia, đi nói cho hoàng nhi, lần này

trẫm sẽ tự mình đi! Để cho hắn ở lại Minh vực quốc.”

Ẩn Vụ đưa tay che hai mắt của mình, bệ hạ, Cẩn Vương đã chuẩn bị tốt để khởi hành .

Dạ thị gia tộc.

Dạ Huyền Diệp, Dạ Nhung, Vũ Thánh trưởng lão nhìn thiệp mời trên bàn,

nhất thời một trận dở khóc dở cười, cũng không ai nói cho bọn họ biết,

vì sao bọn họ cũng có? !

Học viện quân sự.

Lưu Dược viện trưởng và Thiên Tứ bà bà nhìn thiệp mời, khóe mắt Lưu

Dược viện trưởng giật giật, còn Thiên Tứ bà bà thì trực tiếp cười ha ha

nhìn thiệp mời này, bọn họ nhất định sẽ đi xem náo nhiệt.

Sau khi chủ sự gia tộc của mấy người Khúc Thừa Trạch nhận được thiệp

mời, trước tiên liền gọi mấy người Khúc Thừa Trạch tới thư phòng gia

chủ.

Mấy người Khúc Thừa Trạch, Liễu Phi

Tiếu, Tập Diệt Nguyệt cùng thời gian nhưng lại khác địa điểm nhìn thiệp

mời này, nhất tề lộ ra tươi cười, đội trưởng. . . . . .

Một lúc lâu sau.

Mười ba thế lực lớn ngoại trừ Dạ thị gia tộc, từng thế lực bắt đầu lên

đường đều là gia chủ, tộc trưởng và viện trưởng là những người đứng đầu

mười ba thế lực lớn.

Trong nháy mắt mười

hai con Phi Thiên Bằng ở trên bầu trời hạ xuống đất, dừng ở trước mặt

mười hai gia chủ, miệng phun tiếng người, “Tốc độ của các ngươi quá

chậm, lên đây đi.”

Lúc này nhóm gia chủ có

chút hoài nghi mà khiêu mi, có phải nếu bọn họ không có đi ra sẽ bị Phi

Thiên Bằng này trực tiếp bắt đi hay không?