Chương 12: Yêu nam trong biển hoa

Dạ Nhiễm trừng mắt, mang theo vài phần bất đắc dĩ mà thở dài, lại bất đắc dĩ nói: “Báo thúc thúc, ta mỗi lần đến ngài đều nói một câu này, không thể đổi hay

sao?”

“Tiểu Dạ Nhiễm, trở về đi, Tuyệt cốc không thể để ngươi đi

vào được.” Lại một thanh âm ôn nhu mang theo kiều mị, truyền vào trong

tai Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm đứng tại chỗ, cố chấp lắc đầu, “ Xà dì, ta phải lấy được tuyết lan.”

Dạ Nhiễm không phải là một người không biết tự lượng sức mình, nhưng Tuyết Lan nàng nhất định cần, độc của Quân Mặc Hoàng không thể kéo dài được

nữa.

Nếu là nam nhân của Dạ Nhiễm nàng, làm sao có thể bị độc tố tra tấn như vậy?

“Tiểu Dạ Nhiễm, trở về đi. Ngươi rất hiểu quy củ của núi Hắc Chỉ.” Âm thanh

ôn nhu của Xà dì, mang theo vài phần bất đắc dĩ, muốn có được Tuyết Lan

quả thật cực kì khó.

Bên trong Tuyệt cốc, nguy hiểm trùng trùng,

chỉ dựa vào thực lực bây giờ của Dạ Nhiễm, muốn lấy được Tuyết Lan trong Tuỵêt Cốc, tỷ lệ dường như chỉ có không.

“Xà dì, Báo thúc, nói

điều kiện đi.” Dạ Nhiễm lắc đầu, khóe môi mang theo vài tia cười khổ,

nàng đâng là tự đưa cơ hội đến cửa cho người ta mổ, cho tới bây giờ cơ

hội này cũng không có nhiều.

“Khặc khặc khặc……. Xem nha đầu ngươi có thành ý nhiều như vậy, vậy thì vào đi, về phần điều kiện, chờ ngươi

còn sống đi ra nói sau.” Âm thanh của báo thúc tiếp tục truyền đến từ

bốn phương tám hướng, lần này, cũng đồng ý.

Dạ hiễm híp mí, mặc dù không biết lần này vì sao báo thúc lại đồng ý, nhưng thời gian cũng không cho phép nàng lãng phí.

“Đa tạ báo thúc, đa tạ xà dì.” Dạ Nhiễm ôm quyền với hai người, dưới chân

điểm một cái, thi triển khinh công bay vào bên trong Tuyệt Cốc.

Ngoài Tuyệt cốc, ẩn ẩn nghe được giọng nói mang theo lo lắng của Xà dì: “Hy

vọng đứa nhỏ này có thể tìm được con đường của mình, thuận lợi đi

xuống.”

Núi Hắc chỉ, Linh Mẫn thú của thiên hạ, mười lăm năm

trước, Dạ Nhiễm là một con người đột nhiên xâm nhập vào thế giới của

chúng, không hề bài xích là không có khả năng. Nhưng nha đầu này chỉ cần dùng không đến thời gian ba năm, liền giương cao chân ngắn, mang theo

tươi cười tinh xảo đáng yêu đi khắp núi Hắc chỉ.

Làm cho hàng trăm linh thú sống trên ngàn năm bọn họ, đối với tiểu nha đầu này có một loại chiếu cố giống nhau.

“Nàng từ nhỏ chỉ biết mình muốn cái gì, không cần lo lắng.” Báo thúc mang

theo thanh âm chứa vài phần ý cười ở không trung từ từ vang lên.

Giờ khắc này, Dạ Nhiễm bên trong Tuyệt Cốc đang dây vào mộtdđám hoa ăn thịt người.

“Đáng chết!” Dạ Nhiễm thấp giọng mắng một câu, cổ tay cuốn một cái, móng tay

thật dài lọt vào trên cành một đóa hoa ăn thịt người, một tay vắt sau

lưng, trực tiếp đem một đóa hoa ăn thịt người tới gần chặt đứt cổ họng!

Chung quanh Dạ Nhiễm là vô số cây hoa ăn thịt người đỏ như máu cao gần hai

thước, chặt đứt một đóa, liền có vô số đóa theo sát mà lên, Dạ Nhiễm

nhất thời không kiểm tra, bị quấn quanh mắt cá chân phải.

Mày ca

lại, mâu trung(điểm giữa con mắt) Dạ Nhiễm lóe ra sáng bóng yêu tà, chân phải bỗng nhiên xoay tròn, chỉ bằng một cái chớp mắt, Hoa ăn thịt người kia liền bị Dạ Nhiễm vặn gãy chết tươi.

Dạ Nhiễm nghiến răng

nghiến lợi nhìn liếc một cái không thấy điểm cuối của hoa ăn thịt người, thậm chí nàng hiện giờ ngay cả khinh công cũng thi triển không ra, chết tiệt, nàng làm sao chưa bao giờ nghe nói qua Tuyệt Cốc có nhiều hoa ăn

thịt người như vậy!

Ngay tại thời điểm Dạ Nhiễm phẫn hận, thủy

chung không thể thoát ra khỏi phiến hoa ăn thịt người này, bỗng dung,

một trận tiếng cười trầm thấp từ bên trong hoa truyền ra.

Mà cây

hoa ăn thịt vốn đang giương nanh múa vuốt kia, nghe đến tiếng cười, nhất loạt buông Dạ Nhiễm ra, đóa hoa lớn hướng tới trung tâm biển hoa cung

kính cúi đầu.

Dạ Nhiễm nheo ánh mắt mang theo vài phần nguy hiểm

hòa hảo hiếm thấy, dưới chân khởi động khinh công đứng thẳng trong không trung, nhìn về phía trung tâm biển hoa.

Vừa nhìn thấy, mặc dù là chính Dạ Nhiễm, tại lúc này, bị con người xinh đẹp cực hạn kia đập vào

mắt cũng kinh diễm đến phát ngốc.

Trung tâm biển hoa, có một gốc

cây Bạch Liên thanh nhã đường kính ước chừng ba thước. trung tâm của

Bạch liên, một nam nhân xinh đẹp cực hạn lười biếng nằm nghiêng.

Quần áo lụa mỏng màu tím nhạt choàng ở trên người, tóc dàii ím nhạt tùy ý

vương trước ngực, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện khiến kẻ khác mơ

màng, lại nhìn lên trên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân xuất hiện

trong mắt Dạ Nhiễm.

Trên trán trắng nõn của nam nhân có một dấu

hiệu đỏ sẫm đẹp đẽ, yêu mi theo ánh mắt khẽ nhắm, lông mi khẽ rung động

dưới ánh mặt trời, dưới cái mũi tinh xảo, khóe môi hơi mỏng khe khẽ

giương lên, mang theo chút ý cười vô ý, cằm nhọn đã có chút gầy, lại

càng lộ thêm xinh đẹp.

Bỗng nhiên, nam nhân mở mắt, mang theo ánh mắt có ba phần say mê lòng người, bắn thẳng đến Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm lúc này chớp mắt một cái, lại kinh diễm một lần nữa, nam nhân

nhắm mắt đã là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, sau khi mở mắt ra, một đôi

con ngươi màu lục thông suốt, yêu dị mà xinh đẹp, đẫm máu mà hờ hững.

“Ha hả… tiểu tử kia lá gan rất lớn.” Ngón tay trắng nõn của nam nhân kia

nhẹ điểm vào dấu hiệu hoa sen máu trên trán, khóe môi mang theo ý cười

say lòng người, thanh âm trầm thấp yêu mị gõ vào lòng Dạ Nhiễm, ngưa

ngứa.

Con ngươi hẹp dài màu lục, thản nhiê nnhìn Dạ Nhiễm như

vậy, giống như mang theo vài phần ý cười ôn hòa, rồi lại giống như mang

theo vài phần sát ý cùng khát máu.

Dạ Nhiễm hoàn hồn, khóe môi

giơ lên, thản nhiên hiện lên một độ cong yêu tà: “Có người nói qua, đích xác không có chuyện gì ta không dám làm.”

Hiện giờ Dạ Nhiễm, thực lực không đủ mạnh, nhưng không làm mất đi việc không có linh thú nào dám coi nhẹ nàng.

Núi Hắc Chỉ, mạnh làm vua, Dạ Nhiễm có thể ở trong này nhận được sự tán

thành của tất cả các linh thú, cũng không phải dựa vào uy hϊếp của Ngân

Vũ cùng thân phận của Tạp Tạp.

Ít nhất Dạ Nhiễm nàng, chưa có chuyện gì nàng không dám làm, chưa bao giờ có địa phương nàng không dám xông vào.

Nam nhân nghe vậy, nhẹ giật mình một cái chớp mắt, lập tức triển khai một

nụ cười đẹp đẽ vô song, lông mày nhíu lại cũng mở ra, trong con mắt lục

mang theo ý cười mê người: “Tiểu tử kia, thật ngông cuồng mà.”

Dạ Nhiễm lạnh nhạt nhìn, thấp giọng cười khẽ: “Ngông cuồng hay không ngông cuồng, kiêu ngạo hay không kiêu ngạo, có quan hệ gì đâu chứ?”

Nàng kiêu ngạo, nàng cuồng vọng, có quan hệ gì với hắn đâu?

Lưu lại một câu này, Dạ Nhiễm chợt xoay người, bước nhanh về phía sâu bên

trong Tuyệt Cốc, nam nhân này quá mức nguy hiểm, trực giác mách bảo

nàng, không thể lại dừng lại trong này, không thể có liên lùy gì với nam nhân này.

Nhưng mà, Dạ Nhiễm bất quá chỉ mới bước ra một bước,

liền có vô số hoa ăn thịt người vây lấy nàng, hung ác giương nanh múa

vuốt với nàng, giống như chỉ cần Dạ Nhiễm lại bước ra một bước nữa,

chúng nó sẽ vang dội mà lên, đem Dạ Nhiễm xé thành nhiều mảnh nhỏ.

Dạ Nhiễm nhíu mày liễu, xoay người, con ngươi màu đen xinh đẹp nhìn nam nhân đang cười đến vân đạm phong khinh kia: “Có việc?”

Ngón tay nam nhân kia khẽ xoa vào môi bạc khêu gợi, mắt lục bắn ra ý cười

bốn phía, lại mang theo hàn ý khiến người ta hít thở không thông: “Hoa

nhi bảo bối của ta bị thương, còn muốn cứ như vậy mà chạy?”

Cám

giác được hơi thở nguy hiểm trí mạng xung quanh, hai tròng mắt của Dạ

Nhiễm nháy mắt hóa thành một yêu hồng một ma ngân, áo đỏ dưới bao vây

của hoa ăn thịt người, lộ vẻ xinh đẹp, cười lạnh nói: “A, bổn cô nương

làm sao có thể đứng yên cho bọn nó cắn nuốt?”

Con ngươi màu lục

của nam nhân kia tại một khắc này phát ra ánh sáng ngọc kinh diễm sáng

bóng, chỉ là một cái chớp mắt, thân hình của nam nhân liền xuất hiện

trước mặt Dạ Nhiễm, ngón tay trắng nõn xoa lên hai tròng mắt xinh đẹp

đẹp đẽ vô cùng của Dạ Nhiễm.

“Thật đẹp, huyết tinh đến tận cùng

yêu hồng, rầm rĩ mị hoặc đến tận cùng ma ngân, thật sự là ánh mắ xinh

đẹp khiến kẻ khác ghen tị.” Con ngươi màu lục của nam nhân mang theo vài phần mê luyến nhìn hai tròng mắt yêu dị của Dạ Nhiễm, thấp giọng nỉ

non.

Cổ tay Dạ Nhiễm cuốn một cái, chế trụ động mạch chủ ở cổ tay của nam nhân kia, đồng tử trong nháy mắt co rút lại!

Nam nhân này thế mà… không có mạch đập!

Nam nhân trầm giọng cười, tùy tay kéo cổ tay Dạ Nhiễm qua, đem Dạ Nhiễm ấn

vào l*иg ngực: “Thật sự là một tiểu mèo hoang không ngoan.”

Đúng

lúc này, bỗng dưng một đạo tử quang hiện lên, Dạ Nhiễm chỉ cảm thấy một

hơi thở quen thuộc xông vào mũi, giây tiếp theo, thân thể của nàng liền

rơi vào một l*иg ngực nóng như lửa tràn ngập tức giận.

Quân Mặc

Hoàng vung y bảo, trong đôi con ngươi đen thâm thúy tràn lên mưa rền gió dữ, thanh âm ám trầm như bốc hỏa: “Nữ nhân của bổn vương, ngoan hay

không ngoan có quan hệ gì với ngươi?”