Trời chiều hoa mỹ mà thê lương, dòng nước nhuốm đầy những máu, cả thế giới như chìm vào hương rượu ngon ngọt, khiến cho lòng người mê say, khiến cho lòng người bi thương.
Khắp trời giống như tấm nhung lụa màu xanh dính đầy máu, có một mỹ nhân xinh đẹp đang tràn đầy tuyệt vọng.
Trung Hoa, hà tỉnh, đoạn thiên nhai.
Lúc bấy giờ, mặt trời đã ngả về phía tây, bị cắt ngang ở phía chân trời, đằng đằng sát khí, mùi máu tanh theo gió rải khắp nơi.
“Dạ Nhiễm, giao ra vật báu quốc gia Thương Khung Bảo Tháp, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Dạ Nhiễm, mười lăm năm trước ngươi lấy cắp Thương Khung Bảo Tháp, nếu như bây giờ chịu giao ra, ta còn có thể cho ngươi chết toàn thây!”
“Dạ Nhiễm, cao thủ Trung Hoa đều ở đây, chỉ dựa vào một thân trọng thương của ngươi bây giờ, xem ra không cần thiết phải phản kháng làm gì!”
………….. Từng đợt âm thanh ồn ào náo động, xuất lời trào phúng.
Đột nhiên, một điệu cười điên cuồng châm chọc mang theo đầy tùy ý vang vọng vào không trung: “Ha ha ha, muốn lấy Thương Khung Bảo Tháp của ta, việc gì phải lấy mấy cái cớ này! Muốn lấy thì nhào vào đi!”
Một thân người dính đầy máu, giống như nét mực bay múa, đứng một cách ngạo nghễ!
Nàng để lộ ra khuôn mặt tuyệt trần, xinh đẹp phóng khoáng, đôi con ngươi đen nhánh đầy châm chọc khinh miệt.
Dưới chân nàng, bốn phía bao quanh nàng là vô số hài cốt, mắt lạnh cao ngạo, muốn bảo bối của Dạ Nhiễm nàng? Được, cứ việc tự mình tới đây mà lấy! Những hài cốt dưới chân bọn họ chính là tấm gương!
Bảo bối quốc gia? Bảo vật của môn phái? XX nhà các ngươi! Nàng làm sao có thể không biết chí bảo quốc gia này là do sư phụ của nàng dùng chính tính mạng của người mà luyện chế?
Mọi người vây quanh Dạ Nhiễm nhìn thấy đống hài cốt cùng máu tươi chất đầy đất, ánh mắt không khỏi nhìn về phía bốn vị bậc thầy cổ võ.
Tứ Đại Tông Sư liếc nhau, nhìn thấy được trong mắt những người còn lại một tia e ngại. Đúng vậy, e ngại, mặc dù có tứ đại tông sư bọn họ cùng ra tay, họ vẫn rất engại. Dạ Nhiễm, bậc thầy Trung Hoa đứng đầu mấy năm liền, với thực lực của nàng, cho dù bốn người họ liên thủ cũng không có khả năng thắng.
Trong bốn người, một lão giả áo xám lớn tuổi tiến lên từng bước, ánh mắt híp lại có chút khàn khàn, nhìn về phía dáng người cao ngạo phía trước: “Dạ Nhiễm, hôm nay ta thay mặt tứ đại tông sư, mục đích chính là chủ trì công đạo, giao ra Thương Khung Bảo Tháp, bốn người chúng ta sẽ đảm bảo tính mạng cho ngươi, như thế nào?
Lời lão giả áo xám này vừa nói ra, đáy mắt ba người còn lại liền hiện lên sát khí, nhưng lại không thể không cười nói với Dạ Nhiễm:
“Đúng vậy, Dạ Nhiễm, bốn người chúng ta bảo toàn tính mạng cho ngươi là chuyện rất đơn giản, ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
“Dạ Nhiễm, mặc dù ngươi là bậc thầy đứng đầu năm người chúng ta, nhưng hiện giờ bản thân ngươi trọng thương, bốn người chúng ta liên thủ lại gϊếŧ ngươi dễ như trở bàn tay!”
“Dạ Nhiễm, người thông minh không nên chọn đường đi của kẻ ngốc.”
Tứ đại tông sư ngươi một lời ta một lời, khẩu khí không nhỏ, lo lắng cũng không nhiều.
Dạ Nhiễm đứng ngạo nghễ, mặt tràn đầy miệt thị, lạnh lùng châm chọc nói: “Tứ đại tông sư, tính cách của ta thế nào, người khác không hiểu, các ngươi lại còn không rõ sao? Một cước năm năm trước, hình như các ngươi không còn nhớ rõ? Các ngươi nghe rõ ràng cho ta, Năm năm trước bản cô nương có thể đá bay các ngươi, năm năm sau ta cũng có thể gϊếŧ chết các ngươi.”
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ chính là ý cười tùy tiện. Mặc dù nàng bị thương trí mạng, mặc dù nội lực của nàng đã khô cạn từ lâu, mặc dù áo trắng của nàng đã thành bộ đồ dính máu, mặc dù sinh mạng của nàng sắp bị tuyên án tử.
Nàng vẫn đứng thẳng như cũ, ngạo nghễ như cũ, miệt thị quần hùng!
Tứ đại tông tư nghe thấy vậy, sắc mặt liền biến thành màu gan heo. Trận chiến năm năm trước, bốn người bọn họ cả đời đều không thể lau sạch vết nhơ này. Năm năm trước, Dạ Nhiễm giơ chân đạp bọn họ trước mặt những cổ võ tông sư, bốn người bọn họ liền cùng động thủ, để cho Dạ Nhiễm biết quy tắc trong giới cổ võ tông sư.
Chỉ là nghĩ không không nghĩ tới, tính tình Dạ Nhiễm táo bạo, một câu xất ra, lập tức động thủ. Bốn người bọn họ liên thủ nhưng lại bị tiểu mao đầu Dạ Nhiẽm lúc đó mới mười bảy tuổi đạp cho giống như chó ăn phân.
Chuyện này đã sớm trở thành vết thương không thể chữa của bốn người bọn họ từ năm năm trước. hôm nay miệng vết thương lại bị cao thủ Đại Lục Dạ Nhiễm kia đem ra làm trò cười.
Diệp Thịnh tông sư tính tình bạo ngược, đạp nổ tung tảng đá dưới chân, lớn tiếng quát tam đại tông sư còn lại: “Chết tiệt, Tề Lão, Mỗ Mỗ, Sơn Cơ, chúng ta cùng tiến lên! Tứ đại tông sư cùng ra tay, lão tử không tin không gϊếŧ được tiểu nha đầu hai mươi hai tuổi này!”
Tứ đại tông sư liếc nhau, gật đầu đồng ý, khí thế nhằm vào Dạ Nhiễm, cùng nhau xông lên!
Dạ Nhiễm di chuyển thân mình, một kiếm múa may, chỉ nhìn thấy mũi kiếm như bay, ra tay với tứ đại tông sư, chiêu nào cũng đều ngoan độc!
Trong tiếng gió còn mang theo một một hai tiếng đao kiếm va chạm, Dạ Nhiễm bay lên không trung, tứ đại tông sư cũng như quỷ mà đuổi theo sau, năm dáng người ở trong không trung, giống như tiếng sấm, đao quang kiếm ảnh, không nhìn rõ ai lại ai.
Lá rụng tứ tung, trong không khí tràn ngập mùi đao kiếm, từng nhánh cây phiến lá nhỏ bắn ra tứ phía, nhìn quá giống như trời đang mưa!
Một dòng chất lỏng nóng ấm bắn lên mặt Dạ Nhiễm, không rõ là máu của ai, mà thân thể của Dạ Nhiễm cũng đã tới cực hạn từ lâu, một thanh đao xẹt qua cổ Dạ Nhiễm, máu tươi theo làn da trắng nõn của nàng chảy xuống.
Thân thể Dạ Nhiễm khựng lại, rơi xuống đất, lăn trên gò đất, từng đạo kiếm lại lạnh lùng bức sát nàng, Dạ Nhiễm miễn cưỡng lắm mới có thể né tránh, bất chấp thương tích trên người.
Vị máu tươi khiến cho Dạ Nhiễm điên cuồng, nàng tấn công như điên, tứ đại tông sư không thể không lui về phía sau, trên mặt mang theo vài phần e ngại.
Thân thể của Dạ Nhiễm đã sớm tới cực hạn, toàn thân là máu, bóng lưng lại vẫn đứng thẳng như cũ, đắt mắt kia vẫn còn ngạo nghê châm chọc.
“Dạ Nhiễm, giao ra Thương Khung bảo tháp! Nếu không, hôm nay bốn người chúng ta khiến cho ngươi sống không bằng chết!” Tề Lão tông sư phun ra một ngụm máu tươi, buông thõng cánh tay bị Dạ Nhiễm chém đứt trong lúc giao chiến, ngoan độc quát.
Ba tưởng lão còn lại cũng thừa dịp này vội vàng vận công cầm máu.
Thật đáng sợ, Dạ Nhiễm trong người bị thương nặng, nội lực khô cạn, lấy một chọi bốn mà lại vẫn có thể khiến bọn họ trọng thương tàn phế.
Tầm mắt Dạ Nhiễm dừng lại ở chân trời bên kia, xuyên qua tầng mây, nàng nở nụ cười nhu hòa.
Đây… Là cực hạn rồi sao?
Tiểu Vũ, chị phải đi rồi…
Phía trước đường đi, chị sẽ thay em, bình định tất cả…
Liếc mắt, tầm mắt của Dạ Nhiễm hướng về đám người kia, âm lãnh(âm u lạnh lẽo) mà thị huyết(thèm máu), ngửa mặt lên trời cười như điên ba tiếng, khí thế đột nhiên bừng lên, Dạ Nhiễm ngạo nghễ nhìn đám người kia chăm chú, vẻ mặt tràn đầy khinh thường: “Thương Khung Bảo Tháp… hôm nay ta cho các ngươi biết cái gì gọi là “Thương Khung Bảo Tháp xuất ra, trời đất đều phải cúi đầu!”
Oanh… Một âm thanh gần như bạo khởi phá vỡ vạn vật! Cuồng phong bay múa, cát bụi đầy trời.
Mặc dù là tứ đại Thiên Tôn giờ phút này cũng đều phải nhắm chặt mắt trước bão táp.
Tiếng gió khiếu tẫn, Vương giả trở về! Dạ Nhiễm, quần áo dính máu, ngạo nghễ đứng ở trong không trung!
Nhưng mà cái mọi người hoảng sợ chính là, con ngươi vốn dĩ là màu đen như mực, lúc này… Lúc này đột nhiên phát ra máu, hai con ngươi một bên màu đỏ một bên màu bạc!
Quần áo dính máu, đột nhiên toàn thân nàng bắn ra tia máu, một đôi con ngươi yêu nghiệt, đôi môi đỏ thắm giương lên, tùy tiện cười, cười như khát máu, lại lạnh như băng, trong âm thanh hỗn loạn lại thêm vài phần điên cuồng: “Thương Khung bảo tháp nghe lệnh Dạ Nhiễm, lệnh cho tại đất đai này: Phá!”
Một tiếng vang long trời lở đất….. gần như theo ngay sau câu nói của Dạ Nhiễm, đất dưới chân nàng, trong phạm vi tram dặm, bắt đầu văng tung tóe, vỡ tan tành.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên vô tận, đám người cổ võ tông sư bay lên không trung,, những người khác lại tuyệt nhiên không thể làm như vậy.
Đất dưới chân vỡ tung tóe, tất cả bọn họ đều rơi xuống, giãy dụa .
“Ha ha, mới có như thế đã không chịu nổi sao? Không phải các ngươi muốn Thương Khung bảo tháp hay sao?” Con ngươi màu đỏ cùng màu bạc tràn đầy khinh miệt nhìn về phía bốn vị thiên tôn đang kinh hãi trên không trung, cười đến mức xinh đẹp: “Thương Khung bảo tháp nghe lện Dạ Nhiễm, lệnh cho tại không trung này: Cấm!”
Ngay tứ khắc, tư vị hít thở không thông liền quanh quẩn mỗi người. Ngăn chặn không trung, ngăn chặn luôn cả không khí. Bọn họ không thể hét, không thể cử động, cũng không thể hô hấp.
Đất dưới chân vẫn còn văng tung tóe, mọi người vẫn còn đang giãy dụa, ở trên không lại hoàn toàn yên lặng, tứ đại tông sư ở trong không trung không thể động đậy, không thể thở.
Quần áo dính máu, toàn thân chảy máu, Dạ Nhiễm đứng ở trong không trung, cả người tản ra ánh hào quang màu máu, quan sát trời sụp đất nứt:
“Đã thấy hay chưa? Đây chính là uy lực của Thương Khung bảo tháp!”
“Xuống địa ngục, các ngươi cũng có thể nhắm mắt rồi!”
“Thương Khung bảo tháp, nghe lệnh Dạ Nhiễm, lệnh cho tại đất trời này: Bạo!”
Oanh…Phanh… hàng loạt tiếng vang nổ ra, cuối cùng là tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng.
Thịt người mưa máu rơi xuống. Trời đất lại trở về yên tĩnh.
Phía dưới bầu trời đấy sao chỉ còn lại nữ tử tuyệt đẹp, quần áo dính đầy máu rơi vào trong thiên địa, quật khởi trời cao.
Sức mạnh mạnh mẽ, đánh bại trời cao, rơi vào trăng. Gió núi bay múa, hiu hiu thổi qua ống tay áo của nàng.
Thương Khung bảo tháp đứng đầu hiệu lệnh, mạnh đến mức khiến trời đấ cúi đầu, mà thứ đang thiêu đốt sinh mạng của nàng này cũng chính là Thương Khung bảo tháp.
Lấy xương để tế, lấy thịt để dẫn, lấy máu ra lệnh.
Lúc này, một bóng dáng màu đen đầy lo lắng đau buồn bỗng nhiên xuất hiện nơi chân trời. tầm mắt của nàng dừng ở trên người Dạ Nhiễm, nước mắt trong nháy mắt trào ra.
Bước chân lảo đảo, hai tay run rẩy, một tay ôm lấy dáng người lung lay đầy máu kia vào trong ngực.
“Đáng chết, đáng chết! Chị! Dạ Nhiễm! Chị không được chết! Không được chết mà!”
“Làm sao có thể! Làm sao có thể!”
“A…….Chị………!”
Tiếng kêu la như của bệnh nhân tâm thần, nữ tử tuyệt sắc toàn thân màu đen, những giọt lệ bất tri bất giác đã sớm che kín hết khuôn mặt của nàng. Nàng ôm Dạ Nhiễm trên vai, tê tâm liệt phế hô to, khóc lớn.
Dạ Nhiễm nằm ở trong lòng nữ tử đồ đen kia, khóe môi vẫn còn vương lại nụ cười tùy ý, đôi mắt yêu nghiệt, cười đến ôn nhu, suy yếu đến dùng hết chút sức lực cuối cùng, vỗ vỗ tóc nữ tử kia: “Chăm sóc… Chăm sóc tốt chính mình. Giới cổ võ Trung Hoa, giao lại cho em….”
Nữ tử mặc đồ đen gật gật đầu, lệ tuôn trào, nghẹn ngào không nói nên lời. Thiên ngôn vạn ngữ vào lúc này, một chữ cũng không nói ra được.
“Tiểu Vũ ngốc, không cần… khóc, xấu… xấu chết đi được…” Dạ Nhiễm dùng sức giơ tay lên, muốn thay nữ tử kia lau nước mắt, lại… sau một khắc, cánh tay rơi xuống.
Nụ cười của Dạ Nhiễm vĩnh viễn xinh đẹp như vậy, giờ phút này lại như đứng hình.
Khuôn mặt của Dạ Nhiễm, vĩnh viễn đều tùy ý như vậy, giờ phút này lại như đóng chặt.
“A a a….” Tiếng xé gió đầy bi thương, tuyệt vọng, xé rách tiếng gió.
Thân thể tuyệt đẹp kia ở trong lòng nữ tử kia dần dần tân theo hư không, dần dần tiêu tán.
Tiểu Vũ, chị, đi rồi.
Tiểu Vũ, chăm sóc bản thân thật tốt. Tiểu Vũ…
Vạn ngữ ngàn ngôn, còn có nhiều lời muốn nói như vậy, muốn nói với Tiểu Vũ, mà ông trời ngay cả cơ hội này cũng không cho nàng.
Đêm, bay lên. Tình, sâu nặng.
Cuối cùng trong trời đất chỉ còn lại nữ tử mặc đồ đen, quỳ trên mặt đất, ngửa mặt lên trời tuyệt vọng khóc.
Trong không gian có đôi mắt như ngậm hờn ông trời, mà trong tâm mắt, lại trong suốt như gương. Sau màn đêm, nhất định sẽ là sáng sớm.