Chương 97: Tử Y Độc vương

Sau khi thẩm vấn Khương Dung Hoa xong, dường như lại có cảm giác phong ba sắp lắng xuống.

Sau khi tiễn hết mọi người rời đi, Phượng Vô Tà thầm nghĩ.

Đế Thiên Tà đã giải trừ Khống Hồn thuật trên người Khương Dung Hoa, hiện tại chỉ cần đợi Khương Dung Hoa nhớ lại mọi chuyện là được.

Nhưng Phượng Vô Tà lại lờ mờ có một dự cảm xấu.

Diễn biến này có phải quá thuận lợi rồi không?

Ngay từ khoảnh khắc quyết tâm cứu bách tính bị nhiễm độc ở Ma La thành, là đồng thời nàng đã tự hỏi, rốt cuộc là người như thế nào mà lại làm ra chuyện đầu độc như thế này?

Mục đích của việc đầu độc này là gì?

Hồ chứa Thành Nam là một nửa nguồn nước của Ma La thành!

Chỉ trong vòng một hai ngày đã có hàng nghìn người bị nhiễm độc, may mà phát hiện sớm, kịp thời phong toả nguồn nước, nếu không số người bị nhiễm độc có thể lên đến hàng chục nghìn người!

Rốt cuộc kẻ đứng sau âm mưu này đang nghĩ gì trong đầu vậy?

Để trả thù sao?

Nhưng người dân ở Ma La thành đều vô tội, hà cớ gì phải hy sinh nhiều mạng người vô tội như vậy?

Để nêu cao tên tuổi sao?

Không đúng, kẻ có thể chế ra loại độc như vậy, bất kể là dược sư hay là độc sư, chắc hẳn cũng đã đạt đến trình độ cực điểm rồi!

Một nhân vật lợi hại như vậy, tuỳ tiện tham gia vào một cuộc thi dược sư là có thể dương danh thiên hạ rồi, hà tất gì phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn vô nhân đạo như vậy chứ?

Mặc dù cuối cùng Phượng Vô Tà cũng giải được độc, nhưng là nhờ nàng dựa vào thiết bị y tế tân tiến nhất trong không gian, nếu như để nàng dùng thuật luyện đan chân chính của thế giới này để tham gia giải độc, vậy thì không biết còn phải nghiên cứu tới năm tháng nào nữa! Đến lúc đó e là tất cả mọi người đều chết toi rồi!

Chưa nói đến việc giải độc, ngay cả việc phân tích xem đó là loại độc gì cũng không thể làm xong trong ngày một ngày hai!

Nếu không phải là để trả thù, cũng không phải để nổi tiếng....

Vậy kẻ đứng sau rốt cuộc là có mục gì đây?

Chẳng lẽ chỉ đơn giản là hạ độc gϊếŧ người cho vui sao?

Thực sự biếи ŧɦái đến như vậy ư?

Phượng Vô Tà lắc đầu, không tới nổi như vậy đâu, vì nhất thời nổi hứng mà độc chết hàng ngàn mạng người, việc này đã không thể dùng từ điên cuồng mất trí để mô tả được nữa!

Giờ đây, tất cả manh mối đều tập trung vào một mình Khương Dung Hoa, Phượng Vô Tà không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ Khương Dung Hoa nhớ lại ký ức bị khống chế linh hồn ngày hôm đó, tất cả sẽ được sáng tỏ.

Cứ như vậy mà phí mất thời gian một ngày trôi qua.

Vất vả tìm ra manh mối, cuối cùng cũng có thể tạm thời yên tâm nghỉ ngơi một chút.

Một đêm không mộng mị.

Buổi sáng, mặt trời đã lên cao.

Mấy ngày nay Phượng Vô Tà luôn rất bận rộn, lúc này mới bình tĩnh lại, nàng chợt nhớ ra, hình như đã lâu không thấy Phượng Vô Hà lảng vảng trước mặt nàng.

Chà, có vẻ như kể từ khi Đế Thiên Tà đến Đường gia, Phượng Vô Hà mới khác thường như vậy.

Cũng đúng, trước đây là Phượng Vô Hà đã tận mắt chứng kiến Đế Thiên Tà ở trước mặt toàn gia tộc giáo huấn Phượng Vô Tâm. Khi đó, Phượng Vô Tâm chẳng qua chỉ là ăn nói vô lễ với nàng mà thôi!

So với những việc mà Phượng Vô Tâm đã làm thì Phượng Vô Hà đúng là tội ác tày trời, nếu có thể thì nàng ta cũng chết mấy lần rồi!

Nàng ta làm gì dám tiếp tục xuất hiện trước mặt Đế Thiên Tà?

Đúng là nực cười!

Phượng Vô Tà không có hứng để ý đến những việc mà Phượng Vô Hà đang lén lút làm. Nàng đang ăn sáng thì Đường Tiểu Tra đến tìm, thuận miệng đề cập rằng:

“Vô Tà, tỷ tỷ kia của ngươi thật là kỳ quái. Gần đây vụ hồ chứa Thành Nam bị hạ độc, làm náo loạn kinh thành, nhưng nàng ta có vẻ như không coi trọng lắm, ngày nào cũng chạy đến Linh Vụ! Nàng ta cứ đến đó làm gì vậy?"

Phượng Vô Tà nghe xong chỉ cười lạnh: “Nàng ta? Chắc là động tình rồi chăng, ha.”

Phượng Vô Tà không chút thay đổi sắt mặt nói ra hai chữ “động tình”, Đường Tiểu Tra nghe thấy liền đỏ mặt: “Vô Tà, ngươi nói ra lời như thế cũng không mắc cỡ sao! Có điều, Linh Vụ toàn là yêu thú thì có liên quan gì đến động...động tình đâu?"

“Đương nhiên là có liên quan. Ta đã từng bắt gặp một nam tử anh tuấn, phong nhã ở sâu trong Linh Vụ.” Phượng Vô Tà khẽ mỉm cười, dừng lại một chút, nghĩ đến Phượng Vô Hà, nụ cười của nàng tăng thêm một chút châm chọc: “Người tỷ tỷ đó của ta tham lam, ghen tị ta có thể có được may mắn như vậy, vì vậy ngày nào nàng ta cũng chạy vào Rừng Linh. Ngươi nói xem, đây có phải là động tình hay không?"

Đường Tiểu Tra vỗ tay một cái: “Ta nhớ ra rồi, chính là cái vị lúc trước đã cứu ngươi từ trong Rừng Linh trở về! Ấy, lúc đó ta còn tưởng rằng ngươi và hắn là......."

“Là cái gì?” Đế Thiên Tà mở cửa bước vào, sắc mặt có chút lạnh lẽo.

Phượng Vô Tà đánh mắt với Đường Tiểu Tra.

Trải qua mấy ngày chung sống với nhau, Đường Tiểu Tra sớm đã hiểu được tính khí của Đế Thiên Tà, cộng thêm sự ra hiệu của Phượng Vô Tà, Đường Tiểu Tra lập tức thay đổi lời nói:

“À à, người mà ta đang nói đến, ta tưởng hắn ta và Vô Tà là bằng hữu, kết quả bọn họ thậm chí còn không quen biết đối phương, ha.” Cuối cùng, là một tiếng cười khan.

Đế Thiên Tà không hỏi thêm nữa.

Hắn phất tay với Đường Tiểu Tra: “Tránh ra.”

Vẻ mặt lãnh đạm, cao ngạo, hoàn toàn không có ý thức rằng mình là khách, dường như coi Đường Tiểu Tra là người hầu mà hắn gọi thì đến đuổi thì đi vậy. Đường Tiểu Tra đảo mắt, không cam tâm tình nguyện bị hắn ra lệnh nên ngồi yên bất động ở đó.

Đôi mắt của Đế Thiên Tà trở nên dữ tợn.

Phượng Vô Tà nhìn ra chắc là Đế Thiên Tà thực sự có chuyện nghiêm túc muốn nói nên vội nói với Đường Tiểu Tra: “Ta xin lỗi, Tiểu Tra, hay là trước tiên ngươi đi tìm Mộc Lam Thấm chơi một lát đi?”

Đường Tiểu Tra thở dài: “Được, được, ta đi đây.”

Nói xong, nàng ấy rời đi, và đóng cửa dùm Phượng Vô Tà và Đế Thiên Tà.

Sau khi Đường Tiểu Tra rời đi, Phượng Vô Tà đưa mắt nhìn về phía Đế Thiên Tà rồi hỏi: “Có phải đã phát hiện ra điều gì mới không?”

Trước đây, dù là chuyện hạ độc hay là thanh lọc nguồn nước, Phượng Vô Tà đều không để cho Đế Thiên Tà can thiệp, nhưng nàng biết hai ngày qua, Đế Thiên Tà đã bí mật phái người đi điều tra.

Mà những ám vệ của hắn ai nấy đều thần thông quảng đại, làm việc hiệu quả hơn nhiều so với một mình nàng âm thầm điều tra!

Quả nhiên, Đế Thiên Tà không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:

“Người của ta đã điều tra ra Tử Y Độc Vương——Tiêu Tử, đã từng xuất hiện ở Ma La thành. Loại độc dược nặng đô này rất giống với phong cách của hắn.”

“Tử Y Độc Vương? Tiêu Tử?” Phượng Vô Tà nghi ngờ hỏi: “Có lai lịch thế nào?”

Trong mắt Đế Thiên Tà hiện lên một tia khinh thường: “Nàng cứ coi hắn ta như một tên biếи ŧɦái là được rồi.”

"........." Những lời này khơi dậy lòng hiếu kỳ của Phượng Vô Tà: “Thế nào gọi là biếи ŧɦái, ngươi nói thử ta nghe?”

“Gϊếŧ người vì đam mê, hơn nữa hắn ta đặc biệt thích gϊếŧ dược sư.” Ngón tay của Đế Thiên Tà gõ nhịp nhàng trên bàn, ánh mắt uể oải: “Không chỉ vậy, việc hắn ta thích nhất chính là bỏ tiền ra mua một loạt nữ nô ɭệ, nuôi ở trong nhà, mỗi ngày khi không có việc gì làm thì gϊếŧ một người, nàng nói xem, hắn có biếи ŧɦái hay không?”

Phượng Vô Tà thực sự cạn lời sau khi nghe xong.

Nam nhân biếи ŧɦái như vậy mà vẫn chưa bị kẻ thù của mình gϊếŧ chết sao?

Đế Thiên Tà vừa nhìn là có thể đoán ra suy nghĩ của nàng, khẽ khịt mũi nói: “Hành tung của hắn quỷ dị, song tu linh lực và hồn lực, hồn lực cực mạnh, lại là kẻ dùng độc đầu tiên ở Thiên Kỳ đại lục. Vì vậy, kẻ thù của hắn, không động nổi vào hắn. Bây giờ, ngay cả thuật luyện độc của sư phụ hắn cũng không bằng hắn, tên biếи ŧɦái này cũng có thể được coi là một thiên tài."

Đây là lần đầu tiên Phượng Vô Tà nghe Đế Thiên Tà khen ngợi một người.

Vậy mà hắn đang khen một tên sát nhân biếи ŧɦái.

Ha ha, quả nhiên, biếи ŧɦái với biếи ŧɦái cũng xem như tâm linh tương thông chứ gì?

Phượng Vô Tà tự nghĩ, tính khí xấu xa của Đế Thiên Tà cũng có thể tính là một kẻ biếи ŧɦái, đúng không?

“Nếu vụ hạ độc lần này thật sự là do hắn lên kế hoạch, vậy thì ngày chết của Tử Y Độc Vương không còn xa nữa đâu!” Ánh mắt của Phượng Vô Tà sắt bén, siết chặt bàn tay.

Nàng ấy không hề phản cảm với việc luyện độc. Thành thật mà nói, nàng ấy cũng rất hứng thú với việc luyện độc.

Tuy nhiên, nếu đã hạ độc vào địa giới của nàng, hại nàng bận tối mắt tối mũi, trầy trật nhiều ngày như vậy, còn muốn đem bát nước bẩn trị bệnh chết người đổ lên đầu nàng! Nàng tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!

“Phượng Vô Tà, Tử Y Độc Vương đó, tạm thời nàng đừng quan tâm tới hắn.” Đế Thiên Tà nhàn nhạt nói.

“Làm sao?” Phượng Vô Tà liếc hắn một cái, chế nhạo: “Ha, đường đường là đại giáo chủ Linh giáo của chúng ta, chẳng lẽ lại sợ sao?

Khi Đế Thiên Tà nghe những lời này của Phượng Vô Tà, giống như đang nghe một câu chuyện cười: “Ha, Phượng Vô Tà, ta nói cho nhàng biết, nam nhân của nàng một khi tức giận thì có thể san bằng toàn bộ Thiên Kỳ đại lục cho nàng, thân là nữ nhân của ta, nàng phải có loại giác ngộ này."

Phượng Vô Tà trợn tròn đôi mắt: “Chém gió thì chẳng nói được”

Đế Thiên Tà không giải thích thêm gì nữa mà tiếp tục uống trà: “Ừ, nàng cứ coi như là ta chém gió đi.”

Sau một vài câu bông đùa....

Phượng Vô Tà thu mặt lại, nghiêm túc hỏi Đế Thiên Tà: “Ngươi còn chưa nói tại sao không để cho ta đi quản chuyện của tên Tử Y Độc Vương đó?”

“Nàng không chống lại thế lực đằng sau hắn đâu.” Đế Thiên Tà dừng lại, rồi bổ sung thêm một câu: “Còn ta, cũng không tiện xen vào.”

Lần này Phượng Vô Tà thực sự ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên Đế Thiên Tà thẳng thắn trung thực nói chuyện với nàng, có kẻ thù nào mà nàng không thể chống lại chứ.

Tên Tiêu Tử này rốt cuộc có lai lịch thế nào vậy?

Ngay lúc Phượng Vô Tà đang tò mò.

Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa.

“Phượng cô nương, Hình Ngục Ti phái người đến gặp ngươi!”

Phượng Vô Tà lập tức đứng dậy mở cửa mời vị khách đến từ Hình Ngục Ti vào.

Người đến là người hầu thϊếp thân của Lục Tuyệt Khiêm. Lúc này, vẻ mặt của hắn vừa nghiêm túc vừa kinh sợ, ngay khi gặp Phượng Vô Tà thì thốt ra một câu nghe như sét đánh ngang tai:

“Phượng cô nương, Khương Dung Hoa.....chết rồi.”

Sao cơ?!

Lông mày của Phượng Vô Tà nhíu lại thật chặt!

Cho dù biết người đứng sau rất có thể chính là Tử Y Độc Vương Tiêu Tử, nhưng trong Tinh Hoa viện nhất định còn có nội gián khác!

Kẻ phản bội này, đã thay thế huyết thanh kháng độc của nàng bằng Long Lan Hương!

Có người nhắm vào huyết thanh kháng độc và thuốc giải độc trong tay nàng, để lấy được những thứ này, hắn không ngại gϊếŧ một mạng người!

Kẻ phản bội này chỉ có thể được tìm ra thông qua Khương Dung Hoa!

Nhưng bây giờ, Khương Dung Hoa đã chết rồi sao?!