Chương 92: Bị đá xuống giường

Thành Nam ồn ào náo nhiệt, mọi người đều đang chất vấn thành quả mà nàng đã dốc hết tâm sức ra làm!

Phượng Vô Tà dừng tay lại.

Thời khắc này, dường như không có gam màu nào chói mắt hơn bộ y phục màu đỏ rực lửa kia nữa.

Phượng Vô Tà chỉ cảm thấy mỗi khi Đế Thiên Tà xuất hiện trước mặt nàng, dường như mọi thứ xung quanh đều sẽ tự động biến thành một đám mây xám xịt, chỉ có hắn là màu sắc duy nhất tồn tại.

Sắc mặt của Đế Thiên Tà u ám, ánh mắt lạnh lẽo đến mức gần như có thể đóng băng mọi thứ!

Khí tức trên người hắn mạnh mẽ đến mức khiến đám đông vốn dĩ đang nhốn nháo lập tức yên tĩnh trở lại.

Hôm nay, mái tóc màu đen của hắn được búi lên bằng một cây trâm huyết ngọc, chiếc áo choàng màu đỏ thẫm vẫn lộng lẫy và tinh tế như mọi khi. Mỗi khi hắn đi ngang qua một người, mùi trà thoang thoảng thoảng sượt qua chóp mũi, khiến người ta sảng khoái dễ chịu.

Đôi lông mày tinh xảo như được cọ vẽ hết lòng ưu ái, đường nét khuôn mặt như được thợ thủ công chạm khắc tỷ mỹ, tư thế kiêu ngạo tà mị, khí chất lẫm liệt vô song.....

Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt của mình vào thiếu niên mặt lạnh tà tứ không biết từ đâu chui ra này.

Nam tử nhìn thấy thì chấn kinh, muốn cúi đầu quy phục!

Nữ tử nhìn thấy thì trong lòng rung động, nhưng lại sợ khí thế mạnh mẽ đó mà không dám nhìn thẳng vào hắn!

Đế Thiên Tà nhìn xung quanh những đại thần đã lảm nhảm lúc nãy, ánh mắt sắc bén, dường như có thể lập tức chém những người đó hàng ngàn hàng vạn lần!

Các đại thần bị ánh mắt của hắn làm cho kinh hoảng, cúi đầu run rẩy.

Hắn lạnh lùng phun ra bốn chữ: "Một lũ hỗn tạp!"

Biểu cảm trên mặt của các đại thần vô cùng khó coi!

Nam tử ngông cuồng này từ đâu đến, dám mắng bọn họ là hỗn tạp?!

Bọn họ đều là những trọng thần của Ma La quốc đó!

Sau đó, cho dù trong bất mãn nhưng không ai dám phản bác.

Không hiểu tại sao mà bọn họ đều cảm thấy khí tức của nam tử mặc đồ đỏ này quá mạnh mẽ, một khi họ phản bác, rất có khả năng... Sẽ chết rất khó coi!

Đế Thiên Tà bước đến trước mặt Phượng Vô Tà.

Hắn thấy nàng sử dụng toàn bộ hồn lực của bản thân để thanh lọc nguồn nước, sắc mặt đã tái nhợt, hắn liền tức giận đến mức muốn gϊếŧ người!

Hai ngày, hai đêm!

Nữ nhân ngu xuẩn này khiến bản thân bận rộn như đi đánh trận, chẳng những không nhắm mắt nghỉ ngơi mà còn tiêu hao toàn bộ hồn lực!

Đến cuối cùng, những người mà nàng ấy giúp đỡ không những không cảm kích, mà ai nấy đều nhảy dựng lên nghi ngờ khả năng của nàng ấy?

Đôi mắt của Đế Thiên Tà như chứa đựng hoả diệm sắp sửa bùng lên!

"Đồ ngốc, những kẻ hỗn tạp này căn bản sẽ không biết ơn nàng! Nàng liều mạng như vậy là vì chê mạng mình quá dài sao?" Trong giọng nói có một chút tức giận đang cố ý kìm nén.

Phượng Vô Tà cố gắng chống đỡ đứng ở nơi đó, hồn lực đã cạn kiệt, thân thể vốn đã hơi suy yếu, nhưng ở trước mặt Đế Thiên Tà, vẫn ngoan cố đáp trả: "Ha, ngươi yên tâm, mạng của ta chắc chắn là dài hơn ngươi!"

Phượng Vô Tà bưng một bát nước trong veo múc lên từ hồ chứa vừa được thanh tẩy, chuẩn bị đưa nó lên miệng.

Đế Thiên Tà giật lấy nó!

Không nói lời nào, đưa bát nước sạch lên miệng, không hề do dự mà uống sạch!

Sau đó, ném chiếc bát sứ xuống đất như ném một đống rác, bát sứ vỡ thành từng mảnh, thanh âm của hắn lạnh lùng như băng:

"Ta đã nói, ta sẽ thử bát nước này! Nàng giành cái gì?"

Trái tim vốn cứng như đá của Phượng Vô Tà đã bị lời trách móc lạnh lùng này của Đế Thiên Tà làm cho cảm động.

Nàng không ngốc, đương nhiên là biết nam nhân này tuy miệng mồm độc địa, tính tình hơi xấu, luôn mồm mắng nàng, nhưng thật chất là đang bảo vệ nàng.

Trong phút chốc, Phượng Vô Tà chỉ cảm thấy... Khó quá đi mà.

Đối mặt với một nam tử như Đế Thiên Tà——

Toàn thiên hạ coi hắn là độc tôn, nhưng hắn chỉ bảo vệ một mình nàng, trong khoảng thời gian dài, nếu nàng còn không động lòng với hắn thì quả là quá khó đi mà!

Hồn lực đã cạn kiệt, Phượng Vô Tà cầm cự không bao lâu cũng đã cạn kiệt sức lực, thân thể như bị rút hết xương máu, vô cùng khó chịu!

Đế Thiên Tà khẽ liếc nhìn nàng, liền nhận ra nàng đang dựa vào chút khí lực cuối cùng để chống đỡ thân thể, không chịu lộ ra vẻ yếu đuối!

Hắn vòng tay ôm Phượng Vô Tà vào lòng, sau đó bế bổng cả người nàng lên.

"Đế Thiên Tà, đừng..." Phượng Vô Tà giật mình, vội vã vùng vẫy.

Nàng biết ý định của Đế Thiên Tà, nhưng có quá nhiều người ở đây, hơn nữa họ đều là trọng thần Ma La Quốc, và cả những bách tính đang hóng chuyện, còn có những dược sư.....

"Im lặng!" Dĩ nhiên Đế Thiên Tà biết suy nghĩ của nàng, nhưng hắn không cho phép sự cự tuyệt của nữ nhân này: "Nàng còn vùng vẫy nữa ta sẽ hôn nàng."

"..." Phượng Vô Tà ngậm miệng.

Đế Thiên Tà, tên khốn nạn này!

Phượng Vô Tà cũng cạn lời.

Bỏ đi! Tuỳ hắn vậy!

Bây giờ nàng không thể sử dụng chút hồn lực nào, trước mặt Đế Thiên Tà, nàng không nên đổ thêm dầu vào lửa nữa...

Hơn nữa, quả thực là nàng đã rất mệt.

Đế Thiên Tà lúc này mới khẽ khịt mũi với vẻ hài lòng. Quả nhiên, chiêu này mới có tác dụng với nữ nhân này!

Bằng cách này, Đế Thiên Tà đã bế Phượng Vô Tà lướt qua đám đông, bất cứ nơi nào hắn đi qua, mọi người đều tự động mở đường!

Ngay cả quốc vương tôn kính của Ma La Quốc - Lận Dạ Quân cũng bị khí thế của hắn áp đảo, không nói một lời, ngoan ngoãn nhường đường cho Đế Thiên Tà!

Sau khi rời khỏi hồ chứa Thành Nam.

Thân pháp của Đế Thiên Tà như đang bay, nhưng vòng tay lại vững vàng, thoải mái, Phượng Vô Tà nằm trong vòng tay của hắn, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Đế Thiên Tà nhìn dáng vẻ đang say ngủ của nữ nhân trong vòng tay mình, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng ngần và lông mi dài và cong như cánh bướm——

Nàng rất đẹp, hắn luôn biết điều đó.

Nhưng điểm thu hút hắn trước giờ không phải là khuôn mặt của nàng.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy thông qua ảo cảnh, lúc ấy dường như nàng vừa mới đến thế giới này, đối với cái gì cũng mù tịt.

Nàng ấy ở trong chuồng lợn, toàn thân bẩn thỉu, khuôn mặt đẫm máu vì vết roi và xấu xí vô cùng. Nhưng đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một chính là ánh mắt của nàng!

Đó là một đôi mắt vừa tò mò vừa cảnh giác, vô cùng sắc bén, thậm chí có chút hung ác!

Qua ảo cảnh, hắn nhìn thấy một thi thể tươi mới nằm bên cạnh nàng, lúc đó Đế Thiên Tà liền hiểu rằng nữ nhân này vừa gϊếŧ người!

Đủ ác độc, đủ tàn nhẫn!

Trên người nàng ấy có một nghị lực kiên cường muốn chống đối số phận, điểm này rất giống với hắn!

Sau đó, hắn chính thức gặp được nàng và tận mắt chứng kiến nàng từng bước từng bước trưởng thành, chỉ trong vỏn vẹn vài tháng, từ một phế thải chịu đủ sự mỉa mai trở thành niềm tự hào của gia tộc.

Giờ đây, với bản lĩnh của chính mình, nàng ấy đã cứu giúp gần như toàn bộ đô thành của Ma La Quốc!

Mỗi lần như vậy, nàng ấy đều khiến hắn ngạc nhiên!

Đế Thiên Tà không khỏi trông đợi vào tương lai của nàng ấy!

Giờ phút này, nàng ấy ngủ thϊếp đi trong vòng tay hắn, hồn lực đã cạn kiệt, thể lực cũng cạn kiệt, hiếm khi lộ ra bộ dạng ngoan ngoãn như vậy, Đế Thiên Tà không nhịn được nở ra một nụ cười.

Để nàng hô mưa gọi gió ở bên ngoài, như sói như hổ.

Ở chỗ hắn, không phải chỉ là một chú mèo con chỉ biết nhe răng và múa vuốt thôi sao?

Thậm chí Đế Thiên Tà còn không tự nhận ra được, đã lâu rồi hắn không cười dịu dàng như vậy.

Sau khi trở về Đường gia, Phượng Vô Tà đã ngủ cả một ngày trời!

Ngày thứ hai, Phượng Vô Tà nhàn nhã thức dậy...

Nắng ấm, gió mát bên ngoài thổi qua ô cửa sổ len vào phòng ngủ.

Rèm cửa lay động.

Phượng Vô Tà dụi dụi đôi mắt, cảm thấy có chút kỳ quái, tựa hồ như có người đang nằm bên cạnh, nàng quay đầu lại nhìn...

"Đệch!" Phượng Vô Tà hét lên một tiếng, sau đó nhấc chân đá một phát!

Vυ"t bịch bịch.

Một tràng âm thanh!

Đế Thiên Tà quấn một nửa chiếc chăn mỏng, bị Phượng Vô Tà đá rớt xuống đất!

Đế Thiên Tà chỉ mặc một chiếc áo ngủ phong phanh, ngay cả tóc cũng buông thả tự do, gương mặt vốn còn ngái ngủ, lại bị Phượng Vô Tà đá xuống giường, đầu tiên là choáng váng, sau đó mới hoàn hồn, giận đến xanh mặt!

"Phượng! Vô! Tà!" Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi tên nàng: "Nàng ăn gan hùm sao?”

Phượng Vô Tà chỉ đá một phát theo bản năng, nàng cho rằng với khả năng của Đế Thiên Tà sẽ không thực sự bị nàng...

Ngựa chiến cũng có lúc thất thế!

Ngay cả giáo chủ cũng có lúc thất thủ...

"Ha ha ha ha ha!" Phượng Vô Tà nhìn Đế Thiên Tà từ dưới đất đứng lên, phản ứng đầu tiên của nàng vậy mà là ôm bụng cười lớn!

Sắc mặt của Đế Thiên Tà tối sầm lại, định dạy dỗ Phượng Vô Tà một chút.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra dữ dội, Mặc Vinh dẫn theo Tiểu Duy và Dạ Minh hùng hổ xông vào!

"Giáo chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mặc Vinh hỏi.

Bọn họ nghe thấy trong phòng có tiếng động bất thường, lo lắng nên mới vội vàng xông vào.

Nhưng mà…

Khi Mặc Vinh nhìn thấy Đế Thiên Tà quấn một nửa chiếc chăn bông, đứng chân trần trên mặt đất, quần áo xộc xệch, hắn đột nhiên ý thức được gì đó...

"E hèm." Mặc Vinh có chút xấu hổ, sau đó đưa tay lên che mắt: "Thực xin lỗi giáo chủ, ta tuyệt đối chưa nhìn thấy ngài bị đá ra khỏi giường."

Trên mặt Đế Thiên Tà tràn đầy sát khí: "..."

Phượng Vô Tà che miệng cố nhịn cười: "..."

Tiểu Duy và Dạ Minh cùng xông vào với Mặc Vinh thì đưa mắt nhìn nhau, và sau đó…

Khóe miệng của Tiểu Duy giật giật, giả vờ như không nhìn thấy gì, nàng ta chỉ vào để ngắm phong cảnh... Ừm, trong phòng cái gì cũng có thể coi là phong cảnh.

Dạ Minh im lặng lui ra ngoài.

"Cút ra!" Đế Thiên Tà quát lớn.

"Vâng." Tiểu Duy cũng không muốn lưu lại thêm, nhanh chóng rời đi.

Mặc Vinh do dự, hắn thuyết phục nói: "Ôi, giáo chủ, trước đây ngài vì giúp Phượng cô nương... À không, là giúp giáo chủ phu nhân hồi phục thân thể mà đã tiêu hao rất nhiều hồn lực. Thần hạ khuyên ngài nếu như thể lực yếu thì đừng nên... Khụ khụ, đừng nên cùng với phu nhân... Làm chuyện đó..... "

"Cút! Ra! Ngoài!" Đế Thiên Tà giơ lên một quả cầu ngục hoả trên tay!

Mặc Vinh nhìn thấy quả cầu ngục hoả màu đen bay ra khỏi lòng bàn tay của Đế Thiên Tà, và lao thẳng về phía hắn! Hắn biết Đế Thiên Tà đang tức giận thực sự, tới đây hắn không nên nấn ná thêm nữa...

Mặc Dùng vừa né tránh ngục hoả vừa đào tẩu ra ngoài!

Đế Thiên Tà nắm chặt tay, đứng chân trần trên mặt đất, lửa giận rõ ràng vẫn chưa nguôi ngoai.

Phượng Vô Tà bị những lời của Mặc Vinh làm băn khoăn.

Mặc Vinh vừa nói gì nhỉ? Đế Thiên Tà vì giúp nàng hồi phục thân thể mà đã tiêu hao rất nhiều hồn lực sao?

Chẳng trách, nàng tỉnh lại, cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, ngay cả hồn lực trong cơ thể cũng khôi phục lại, hơn nữa còn rất dồi dào!

Hóa ra là Đế Thiên Tà đã giúp nàng...

Phượng Vô Tà ngước mắt lên nhìn Đế Thiên Tà.

Chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Đế Thiên Tà quả thật đã bớt đi chút sắc máu so với lúc trước, chỉ có điều bởi vì hắn vốn dĩ đã trắng trẻo cho nên nhất thời nàng không nhìn ra...

Phượng Vô Tà thẩn thờ!

Hóa ra là vì hắn đã hao tổn rất nhiều hồn lực nên mới kiệt sức mà ngủ gục trên giường của nàng.

Trước giờ hắn luôn phản ứng rất nhanh, không cho nàng cơ hội đánh lén, lần này bị đá xuống giường, có lẽ là do quá mệt mỏi nên mới để nàng đắc thủ...

"Đế Thiên Tà, đa tạ ngươi." Phượng Vô Tà mỉm cười với hắn, giọng điệu dịu dàng hiếm có.

Đế Thiên Tà hừ lạnh một tiếng, nhăn nhó quay mặt lại: "Chẳng qua là ta thấy hồn lực của nàng cạn kiệt đến mức đáng thương! Cứ bệnh tật yếu đuối, thật mất mặt!"

Nói xong lời này, vị Đế đại giáo chủ mặt lạnh như diêm vương, trên mặt lại lộ ra vẻ ửng hồng hiếm thấy.

Chẳng mấy chốc, vành tai cũng đỏ lên...

Sự thay đổi này của hắn tất nhiên là không qua khỏi tầm mắt của Phượng Vô Tà.

"Đúng là nam nhân vừa cao ngạo vừa vụng về, cứ bày đặt giả bộ lạnh lùng." Phượng Vô Tà tự lẩm bẩm một mình.

"Nàng đang nói gì đấy?!" Đế Thiên Tà lại bày ra vẻ mặt dữ tợn đó.

Phượng Vô Tà mỉm cười và bước đến bên cạnh hắn, tinh nghịch dùng ngón tay khảy vào vành tai đỏ bừng của hắn, cười tít mắt nói:

"Ta nói là, vâng vâng vâng, đều là do ta quá mất mặt đi~~sau này nhất định sẽ không để cho đế đại giáo chủ của chúng ta mất mặt nữa, được không nào?"

Đế Thiên Tà nhìn chằm chằm vào hàng lông mi cong và cánh môi mọng của nữ nhân trước mặt.

Hắn đột nhiên cảm thấy, sở dĩ sinh mệnh của hắn kéo dài cho tới hôm nay chính là để hắn chứng kiến phong cảnh đẹp nhất thiên hạ.

Còn phong cảnh đẹp nhất mà hắn từng thấy chính là vào thời khắc này.

Ngay trước mắt hắn.

Đó là khuôn mặt tươi cười của nữ nhân này.