Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Y Cuồng Thê

Chương 82: Ngọc Ngân cầu người chữa bệnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rốt cục Đế Thiên Tà cũng đuổi theo tới gian phòng của Phượng Vô Tà.

Mà mười mấy người dưới tay hắn kia, ngoại trừ Mộc Lam Thấm muốn lấy kim truyền dịch của Đường Kỳ ra, những người khác đều không có nơi để đi. Vì thế bọn họ đi theo sau giáo chủ của bọn họ, nhóm người đông đảo đi vào phòng của Phượng Vô Tà.

"Được rồi, nói đi." Phượng Vô Tà đã quen thuộc với sự phô trương của Đế Thiên Tà từ sớm, không nói vòng vo, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.

Đế Thiên Tà lạnh lùng hừ một tiếng: "Phượng Vô Tà, ta muốn nàng nhanh chóng theo ta về Đế Linh Giáo."

Phượng Vô Tà nhướng mày: "Vì sao? Ta đã đồng ý sẽ gả cho ngươi sao, ngươi lại muốn ép buộc sao?"

Đế Thiên Tà ngồi trên ghế, áo đỏ như ngọn lửa bao trùm cả người của hắn. Gương mặt trắng nõn như ngọc thô chưa mài dũa, trong gương mặt tà mị lại có vẻ sắc sảo và lạnh lùng. Đôi mắt như Hắc Diệu Thạch hiện ra vẻ âm u, mà trong đôi mắt kia lại phản chiếu bóng dáng màu trắng của Phượng Vô Tà.

Hắn nâng cằm lên, vẻ mặt toát ra sự cao quý, đôi môi tuyệt mỹ có vẻ tao nhã và tinh xảo như có như không!

Hắn lạnh lùng mở miệng, vẫn như cũ lời ít mà ý nhiều: "Dùng sức mạnh thì thế nào?"

Lúc nói chuyện còn có vẻ khıêυ khí©h, đôi mày nhướng lên. Câu nói này có nghĩa là dù cho hắn dùng sức mạnh thì Phượng Vô Tà có thể chạy trốn tới đâu?

Khi đối mặt với nam nhân này, Phượng Vô Tà nàng luôn có cảm giác cả người như mất hết sinh lực!

"Rốt cuộc là vì cái gì? Vì sao ngươi lại muốn mang ta về giáo phái vội vàng như thế? Ta muốn nghe nguyên nhân." Phượng Vô Tà hạ quyết tâm, hỏi nghiêm túc.

Đế Thiên Tà hiếm khi trầm mặc.

Ánh mắt Phượng Vô Tà sáng ngời, không hề có chút giảm sút, cứ xem thường hắn như thế.

Đế Thiên Tà quay mặt qua chỗ khác, lạnh lùng nói: "Cũng không có gì, chỉ có vài người muốn gϊếŧ nàng. Bởi vì nàng rất quan trọng đối với ta, vì bọn chúng muốn đối phó ta nên nàng gặp nguy hiểm. Nhưng mà, đương nhiên ta sẽ không để bọn chúng được thuận lợi!"

Phượng Vô Tà khẽ thở ra, nàng còn tưởng có chuyện gì!

Có người muốn gϊếŧ nàng?

Nhưng có nhiều người muốn gϊếŧ nàng lắm, cho dù là ai thì cũng phải xếp hàng!

Kiếp trước hay kiếp này, nàng cũng đều là bác sĩ, chiến sĩ sống trên chiến trường. Không biết mưa bom bão đạn còn khủng bố hơn cái gọi là Hồn Thuật ở thế giới này bao nhiêu lần!

Nàng đã sớm quen thuộc từ lâu, không hề sợ hãi!

Đế Thiên Tà thấy vẻ xem thường của Phượng Vô Tà, tuy nói chắc chắn hắn có thể bảo vệ nàng an toàn, nhưng rốt cuộc vẫn phải chuẩn bị chu đáo:

"Tốt nhất là nàng có thể về Đế Linh Giáo cùng ta! Nếu nàng sống chết không chịu về, ta cũng sẽ không ép buộc nàng! Nhưng mà nàng phải cho những người này đi theo bên cạnh!"

Đế Thiên Tà nói xong, chỉ vào mấy Hồn Thuật Sư có nam có nữ vẫn luôn im lặng trong phòng.

Phượng Vô Tà cũng nhìn về bọn họ lần nữa!

Chỉ thấy những Hồn Thuật Sư này, nữ tử thì khí chất phi phàm, nam tử thì lạnh lùng trầm mặc.

Không cần phải nói, mỗi Hồn Thuật Sư này đều có sức mạnh thâm hậu, giấu đi không để lộ ra!

"Còn không mau vấn an?" Đế Thiên Tà lườm bọn họ, sau đó lạnh lùng nói.

Nhận được mệnh lệnh này, những Hồn Thuật Sư kia đều nghiêm chỉnh làm theo, quỳ gối dưới chân Phượng Vô Tà, dập đầu nói:

"Bái kiến giáo chủ phu nhân! Nhóm hạ thần nguyện vì giáo chủ phu nhân mà máu chảy đầu rơi, chết không hối tiếc!"

Phượng Vô Tà lạnh lùng nhìn những người này, không trả lời!

Nếu nàng dễ dàng thu nhận những người này, chẳng phải sẽ trở thành "Giáo chủ phu nhân" của Đế Thiên Tà như cách gọi kia sao?

"Đế Thiên Tà, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."

"Nói đi!"

Phượng Vô Tà giương mắt, bình tĩnh nhìn vào mắt Đế Thiên Tà: "Thái độ khác thường tất nhiên sẽ có yêu cầu. Ngươi đối xử với ta tốt như thế, thậm chí luôn mồm muốn cưới ta, nhất định là có mục đích, nói ra mục đích của ngươi đi!"

Đế Thiên Tà nghe xong lại cười: "Nàng muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"

"Ồ? Muốn nghe cả hai, nghe lời nói dối trước đi!"

Đế Thiên Tà nghiêng đầu một chút: "Lời nói dối chính là... Không có gì, ta chỉ coi trọng nàng!"

"Ồ." Phượng Vô Tà cười lạnh một tiếng: "Đúng là rất giả dối! Còn nói thật?"

"Nói thật chính là..." Bỗng nhiên Đế Thiên Tà gương mặt như có vẻ cười cợt kia lại thay đổi, ánh mắt trở nên nghiêm túc mà chăm chú. Những điều hắn nói ra lại làm kẻ khác nghi ngờ: "Nói thật thì nàng chính là mạng của ta! Nhất định nàng phải ở cùng ta, nếu không ta sẽ chết!"

Phượng Vô Tà nhìn chằm chằm vào Đế Thiên Tà hồi lâu, giống như nhìn quái vật: "Đây là nói thật sao? Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?"

Sau khi Đế Thiên Tà nói lời thật xong, cảm thấy thoải mái hơn nhiều: "Tin hay không thì tùy nàng."

"Tạm thời không bàn tới chuyện ngươi nói thật hay giả. Bây giờ ta muốn nói với ngươi về chuyện của ta." Phượng Vô Tà hít sâu một hơi, giọng nói thành khẩn thẳng thắn trước giờ chưa từng như thế: "Đế Thiên Tà, ta vẫn luôn tìm mục tiêu để sinh tồn ở thế giới này. Có lẽ ngươi không hiểu, thật ra ở thế giới này ta vốn không có người thân nào. Mọi thứ ở nơi này đều xa lạ đối với ta, ngoại trừ y thuật!"

Dừng một chút, Phượng Vô Tà nói tiếp: "Chỉ có y thuật mới làm ta thấy thân thiết! Ta từng lập lời thề, cả đời này sẽ hành nghề y cứu người làm nhiệm vụ của mình! Y thuật là điều ta thích, là lý tưởng của ta! Cũng là sự nghiệp duy nhất của ta! Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy cách thức ta dùng để chữa bệnh rất kỳ lạ, nhưng ta vẫn hi vọng, ngươi có thể đứng ở góc độ của ta mà cân nhắc! Ngươi không thể nào ngăn cản được ta!"

Nàng nói xong, đôi mắt lóe sáng lên như bảo thạch, ánh mắt áp đảo người khác.

Đế Thiên Tà nhìn nàng, ngoại trừ vì lý do mệnh cách thiếu thốn, thì đây là lần đầu tiên hắn đặc biệt chú ý đến nữ nhân này!

Lúc nàng nói làm nghề y cứu người giống như là một Phượng Vô Tà hoàn toàn mới!

Thần thái của nàng làm hắn cảm thấy vô cùng thú vị.

Một lát sau, rốt cuộc Đế Thiên Tà cũng khẽ gật đầu.

"Những chuyện nàng nói đều có thể, nhưng vẫn phải mang ám vệ theo bên mình." Đế Thiên Tà nâng cằm: "Đây là Tiểu Duy, đây là Dạ Minh. Sau này hai người bọn họ sẽ đi theo nàng, những Hồn Thuật Sư còn lại, nàng có thể bảo bọn họ sắp xếp điều động. Có chuyện gì cứ dặn dò hai người bọn họ!"

Tiểu Duy là một cô nương nói năng lạnh lùng, chịu trách nhiệm chỉ huy những Hồn Thuật Sư nữ còn lại. Còn Dạ Minh là một nam tử oai hùng tuấn tú, nhưng cũng vô cùng ít nói, hắn chịu trách nhiệm chỉ huy những Hồn Thuật Sư nam.

Tiểu Duy và Dạ Minh cùng dập đầu:

"Toàn bộ đều nghe theo lệnh của giáo chủ phu nhân!"

Phượng Vô Tà vẫn luôn suy xét...

Thở dài, vẫn là thỏa hiệp:

"Được rồi, Tiểu Duy, Dạ Minh. Vậy sau này làm phiền các ngươi đi theo bên cạnh ta, trước tiên các ngươi dẫn những người khác đi nghỉ ngơi đi."

"Rõ!"

Hai người tuân lệnh dẫn đám người lui ra ngoài!

Khóe miệng Đế Thiên Tà cong lên nụ cười đắc ý!

...

Đến đêm khuya.

Trong Ma La thành có một con ma ốm chẳng biết tên đang tàn phá bừa bãi.

Đường gia nghênh đón một vị khách không mời mà đến!

Kim Ngọc Ngân khóc lóc thê thảm đến gõ cửa!

"Đường bá bá! Biểu ca! Nhanh mở cửa, cứu mạng đi!"

Trong phút chốc, Đường phủ gà bay chó chạy!

Chuyện là thế nào?

Lúc huynh muội Đường gia nhìn thấy Kim Ngọc Ngân đều giật nảy mình.

Chỉ thấy sắc mặt Kim Ngọc Ngân trắng bệch như tờ giấy, dường như không có chút máu.

Trong đôi mắt không còn nhìn thấy vẻ ngang ngược thường ngày, mà là vẻ hoảng sợ và bồn chồn lo sợ mà huynh muội Đường gia chưa hề thấy trên người Kim Ngọc Ngân.

Điều làm cho bọn họ không thể tin được là đồ trang sức trên người Kim Ngọc Ngân lại rối tung lên!

Phải biết rằng từ sau khi nàng ta được mười ba tuổi, bắt đầu học cách ăn mặc thì những đồ trang sức này chính là sinh mạng của nàng ta!

Thậm chí có một khoảng thời gian, Đường Tiểu Tra đều coi những món đồ trang sức này mới là bản thể của Kim Ngọc Ngân...

"Biểu muội, sao hôm nay lại đến đây? Xảy ra chuyện gì rồi sao?" Đường Kỳ kinh ngạc mà hỏi.

"Biểu ca... Ô ô ô ô..." Lúc nhìn thấy Đường Kỳ, Kim Ngọc Ngân bật khóc lên.

Trong lòng Đường Kỳ khẽ động, không phải là... "Biểu muội, trước hết muội hãy dừng khóc đã, rốt cuộc bị sao thế!"

Kim Ngọc Ngân nức nở, vừa lau nước mắt vừa nói: "Phụ thân ta... Phụ thân ta... Mắc phải bệnh lạ!"

"Cái gì!" Đường Kỳ và Đường Tiểu Tra vô cùng sợ hãi: "Đang yên lành sao đột nhiên mắc phải bệnh lạ thế?"

"Ta... Ta cũng không biết... Biểu ca, ta van xin ngươi hãy nghĩ cách cứu cha ta!" Kim Ngọc Ngân vừa nói vừa bắt đầu khóc lớn lên.

Lúc này, Đường lão gia nghe cuộc nói chuyện này, sắc mặt cũng thay đổi:

"Đây thật là "Mất đột ngột nước mắt như suối, vạn tiễn xuyên tâm đau nhức khó nhịn"! Kim huynh ơi Kim huynh... Ngươi là huynh đệ của ta nhiều năm, đừng vứt bỏ ta mà đi như thế!"

Bên này, Kim Ngọc Ngân quỳ "Cộp cộp" trước mặt Đường lão gia: "Đường bá bá, con van cầu người... Van cầu người nhất định phải mau cứu phụ thâncon đi. Nếu hắn có chuyện gì, con và mẫu thân con sống thế nào..."

Đường Minh Kính vội vàng đỡ nàng dậy: "Cháu gái đừng gấp gáp, ngươi yên tâm. Kim huynh và ta là "Tứ thập niên lai huynh đệ tình, cừ cừ thiên lý cảnh trung hành*". Dù cho phải mất hết vàng bạc, chỉ cần có cao nhân giúp đỡ, cứu Kim huynh trong cảnh đầu sôi lửa bỏng!"

*Tứ thập niên lai huynh đệ tình, cừ cừ thiên lý cảnh trung hành: trích thơ của Lưu Phất, đại thi hào thời Tống.

Mặt Đường Tiểu Tra đầy hắc tuyến: "Phụ thân... Đã đến lúc nào rồi cha còn vờ vịt... Muốn cầu cao nhân cần gì phải mất hết vàng bạc chứ, không phải nhà chúng ta có một người sao."

Ánh mắt Đường Minh Kính sáng lên: "Đúng đúng đúng, ôi chao, sao ta có thể quên Phượng cô nương được chứ, nhanh đi mời Phượng cô nương!"

"Phượng cô nương?" Kim Ngọc Ngân sững sờ: "Không phải là Phượng Vô Tà chứ!"

"Ngoại trừ Vô Tà thì còn ai nữa!" Đường Tiểu Tra ưỡn bộ ngực nhỏ, nói với vẻ kiêu ngạo:

"Vô Tà rất lợi hại, có cô nương ấy, chắc chắn bệnh của Kim bá sẽ khỏi thôi!"

"Không được!" Kim Ngọc Ngân phản xạ nhanh chóng, hô lớn lên, làm Đường lão gia giật nảy mình. Hắn còn không biết chuyện của Kim Ngọc Ngân nữa.

"Cháu gái, con đây là..." Đường lão gia cảm thấy kì lạ mà hỏi.

"..." Kim Ngọc Ngân đỏ mặt: "Cái đồ tiểu tiện... Nữ nhân kia... Nàng ta... Sao có thể để nàng ta đâm tới đâm lui trên người phụ thân con chứ!"

Đường Tiểu Tra tức giận nói: "Cái gì mà đâm tới đâm lui! Vô Tà chữa bệnh đó! Ta nói cho ngươi biết, ngươi không biết bản lĩnh của Vô Tà đâu, nàng ấy đã chữa khỏi chân của ca ca ta rồi!"

"Cái gì? Chân của biểu ca được chữa khỏi thật rồi sao?" Kim Ngọc Ngân không thể tin được mà nói.

"Đúng thế biểu muội." Đường Kỳ khẳng định gật gật đầu: "Chỉ cần chữa thêm mấy ngày nữa, chuyện đi lại bình thường không thành vấn đề. Cho nên biểu muội à, muội phải tin tưởng vào y thuật của Phượng cô nương!"

Kim Ngọc Ngân thất thần nhìn chân của Đường Kỳ, miệng thì thào mà nói: "Chữa khỏi... Thật sự chữa khỏi... Chuyện này..."

Sau đó nàng ta giật mình lấy lại tinh thần: "Vậy... Vậy... Vậy mau để nàng ta tới đi! Ta... Chữa khỏi ta cho nàng ta tiền! Bao nhiêu cũng cho!"

"Cắt..." Đường Tiểu Tra nhìn nàng ta với vẻ xem thường: "Vô Tà không thèm tiền của ngươi đâu."

"Được rồi!" Đường Minh Kính khoát tay chặn lại: "Nữ nhi nghe lời không đấu võ mồm nữa, nhanh đi mời Phượng cô nương đi! Bệnh của Kim huynh là "Một tấc thời giờ một tấc vàng" đó."

Đường Tiểu Tra le lưỡi với Kim Ngọc Ngân, vội vàng chạy về phía gian phòng của Phượng Vô Tà.