Chương 78: Cánh cửa thứ hai.

Ba ngày sau, Phượng Vô Hà gần như chỉ lởn vởn xung quanh Phượng Vô Tà, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Phượng Vô Tà biết nàng ta muốn hỏi một chuyện nhưng lại không dám mở miệng với nàng. Cho nên Phượng Vô Tà cũng mặc kệ, cứ từ từ khıêυ khí©h nàng ta để xem ai nhìn được lâu hơn!

Cuối cùng, Phượng Vô Hà cũng không giả bộ được nữa.

Nàng ta bưng một chén trà lên cho Phượng Vô Tà, thái độ kính cẩn giống như hạ nhân, quấn lấy góc áo hỏi Phượng Vô Tà:

“Vô Tà, vị Bạch công tử cứu muội, đưa muội về Đường gia, muội biết hắn đi đâu không?”

Phượng Vô Tà đang ngồi trong phòng đọc sách Hồn Thuật, nghe vậy không khỏi liếc nhìn Phượng Vô Hà.

Phượng Vô Hà vốn luôn giỏi che giấu tâm tư, vậy mà lúc này gương mặt lại ửng đỏ cả lên, ánh mắt chờ mong!

Chỉ nhìn qua, Phượng Vô Tà cũng thấy rõ được tâm tư của nàng ta.

“Không phải ngươi nói ngày đó là ngươi tiễn Bạch Nhược Trần sao? Hắn đi đâu, chẳng lẽ ngươi lại không biết!”

Phượng Vô Tà lạnh lùng hỏi, giở giọng trêu tức.

Sau khi cô tỉnh dậy, cũng có nghe nói, mọi người trên dưới Đường gia truyền tai nhau, nói rằng quan hệ của Bạch Nhược Trần và Phượng Vô Tà là kiểu quan hệ mờ ám!

Mà những lời này, chắc chắn không phải Bạch Nhược Trần nói ra!

Chắc hẳn chính là tác phẩm của Phượng Vô Hà!

Phượng Vô Hà không ngờ Phượng Vô Tà lại chọc tức nàng ta, sắc mặt cứng đờ, nụ cười vô cùng khó coi, nhưng vẫn cố bình tĩnh:

“Vô Tà muội muội, muội nói gì vậy? Chẳng qua là ta thuận miệng nói một câu, muội không muốn nói thì thôi vậy!”

Phượng Vô Tà lại nhẹ nhàng lật trang sách:

“Ta không biết hắn đi đâu. Lúc đi vào trong Liệp Yêu Thú ở Linh Chi Sâm Lâm, ta đã vô tình gặp hắn. Nếu ngươi có lòng thì đến đó mà tìm. Có điều, tìm được hay không, ta cũng không dám chắc.”

Phượng Vô Hà cảm thấy căng thẳng, không khỏi vui vẻ hẳn lên! Hóa ra là Linh Vụ Sâm Lâm!

Hèn chi nàng đi khắp thành Ma La cũng không phát hiện tung tích của Bạch Nhược Trần, hóa ra là đi đến Linh Chi Sâm Lâm!

Phượng Vô Hà âm thầm nhớ kỹ nơi này, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ oán trách Phượng Vô Tà: “Vô Tà, muội nói đùa rồi. Ta chỉ tùy tiện nói thôi, chứ đâu có muốn đi tìm hắn!”

Phượng Vô Tà lười đối đáp với nàng ta, dứt khoát xua tay: “Được rồi, ngươi muốn tìm hay không muốn tìm cũng không liên quan đến ta, không cần giải thích với ta. Ngươi mau đi ra ngoài đi!”

Thời gian dài như vậy, dù Phượng Vô Tà nhẫn nại đến đâu, có đôi khi cũng không chịu nổi dáng vẻ giả tạo kia của Phượng Vô Hà.

Nếu không vì muốn bắt được kẻ đứng sau Phượng Vô Hà thì cô đã sớm đuổi thẳng cổ nàng ta đi rồi!

Lúc Phượng Vô Hà được cứu ra khỏi địa lao, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Chủ nhân của con Bích Nhãn Huyết Sư kia rốt cuộc là ai?

Người giật dây này, tại sao lại muốn đẩy mình vào chỗ chết?

Phượng Vô Tà hoài nghi. Cô cảm thấy chuyện này có thể có liên quan đến Đế Thiên Tà, nhưng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nàng cũng không biết, chỉ có thể từ từ đợi nó xuất hiện.

Sau trận chiến với đám ác thú, Phượng Vô Tà cảm nhận được hồn lực có mình đang dần dần tăng tiến!

Cho nên nàng đã dùng rất nhiều linh lực vào việc tu luyện!

Nàng có thể cảm nhận được hồn lực đang tích tụ trong máu mình, dự trữ trong đan điền của mình. Mỗi ngày nàng đều vận chuyển hồn lực đi khắp cơ thể, khả năng đột phá giờ đã nằm trong tầm tay!

Tối nay, nàng có thể đột phá đến giai đoạn thứ ba của cấp bậc Huyền Thanh!

Không để ý, vậy mà ánh trăng đã chìm xuống, bóng đêm càng dày đặc.

Phượng Vô Tà vẫn nhắm mắt xếp bằng, tập trung tụ hồn!

Trán và mũi của nàng đều rỉ ra tầng tầng mồ hôi, bởi vì hồn lực trong người sôi trào nên dòng máu của Phượng Vô Tà nóng hổi hơn bình thường, quần áo cũng ướt đẫm!

Cuối cùng!

Lục phủ ngũ tạng truyền đến một trận đau đớn!

Dù là Phượng Vô Tà, cũng không nhịn được mà cắn răng, hừ nhẹ.

Cơn đau nhức qua đi, tiếp sau đó là cảm giác khoan khoái dễ chịu mà trước nay chưa từng có. Một đầu của hồn lực đã thành công được đả thông!

Phượng Vô Tà vô cùng vui mừng: nàng đã thành công thăng cấp!

Bây giờ, cô đã đạt Hồn Thuật sư cấp bậc Huyền Thanh!

Nha Sát và Tuyết Long Lân bên trong không gian cũng cảm nhận được sự thay đổi trong hồn lực của Phượng Vô Tà.

Tuyết Long Lân ló đầu ra: “Chủ nhân, hồn lực của người mạnh lên rồi! Vậy thì hồn lực sau này cho ta sẽ ngon lắm đấy!”

Phượng Vô Tà cũng vui vẻ, ý thức đi vào bên trong tháp cổ trong không gian, gõ lên vỏ trứng Tuyết Long Lân, than thở: “Ăn ăn ăn! Ngày nào ngươi cũng ăn nhiều như vậy, sao vẫn chưa phá xác chui ra hả? Hiện tại ta thật sự rất lo lắng, có khi nào đến lúc ta chết già rồi, ngươi vẫn chưa phá trứng ra không?”

Tuyết Long Lân vừa mới ăn no, ợ một cái, lăn qua lăn lại trong vỏ trứng, vô cùng tự tại:

“Chủ nhân, gần đây ta đều hút hồn lực của người, hồn lực của người thật sự rất ngon. Ta cảm thấy ta cũng sắp phá được vỏ trứng này rồi!”

Mắt Phượng Vô Tà sáng lên: “Thật chứ?”

“Đúng rồi đó! Chủ nhân, sau khi đi ra khỏi vỏ trứng, ta có thể hôn người được không?” Tuyết Long Lân nói bằng chất giọng nũng nịu, vô cùng dễ thương, còn làm cho vỏ trứng trở nên trong suốt để Phượng Vô Tà có thể thấy rõ đôi mắt ngập nước của nó.

“Nhóc con! Đợi đến khi ngươi chui ra rồi nói!” Phượng Vô Tà lại hung ác đập lên vỏ trứng một lần nữa.

“Vô Tà.” Lúc này, Nha Sát mới mở miệng. Có điều, Nha Sát không thích nói mấy chuyện tào lao giống như Tuyết Long Lân, hắn mà mở miệng, chắc chắn là chính sự: “Hồn lực của ngươi tăng lên rồi, có thể thử mở cánh cổng thứ hai trong không gian chứ.”

“Được.” Phượng Vô Tà gật đầu, sau lại xua tay: “Đúng rồi, Nha Sát, ta cảm thấy sức mạnh không gian trong cánh cổng thứ nhất có vẻ không ổn định, không biết có chuyện gì xảy ra. Ngươi có biết không?”

Mấy ngày nay, theo sự gia tăng của tu vi, ý thức của nàng và sự thay đổi năng lượng trong không gian cũng gắn kết với nhau. Cho nên, nàng có thể cảm giác được, cánh cổng thứ hai có thể mở ra, nhưng cánh cổng thứ nhất lại như là…

Sắp biến mất?

Đây là điều mà nàng không thể lý giải!

Chẳng lẽ mỗi khi mở được cánh cổng mới, thì cánh cổng cũ đều phải đóng lại sao?

Phượng Vô Tà thực sự không nỡ! A a a a!

Bên trong cánh cổng thứ nhất vẫn còn một đống dược thảo hiếm có khó tìm, còn có dịch thái hồn trì có thể chữa trị vết thương.

Nếu như cánh cổng đó biến mất thì cô phải chịu tổn thất nhiều lắm.

Nha Sát lại vô cùng bình tĩnh: “Có thể phát hiện điểm này, ngươi cũng khá cẩn thận đấy!”

“Nghĩa là sao?” Phượng Vô Tà hỏi, cô thực sự rất quan tâm đến vấn đề này!

“Tòa không gian này của ngươi là di tích mà chủ nhân đời trước của ta lưu lại. Lúc mới đầu cánh cổng thứ nhất mở ra, toàn bộ hồn lực trong không gian đều dùng để chống đỡ cánh cổng đó. Cho nên hồn lực trong cánh cổng sẽ vô cùng lớn mạnh, thậm chí còn tạo ra Dịch Thái Trì hồn lực.

Nói xong, Nha Sát hơi dừng lại, giọng nói thay đổi: “Nhưng khi năng lực của ngươi tăng lên, cánh cổng mở ra sẽ ngày càng nhiều. Như vậy tòa bảo tháp không gian sẽ đem hồn lực đi cho các cánh cổng khác để hỗ trợ cho bảo vật trong cổng hiện thế!”

Phượng Vô Tà bỗng nhiên hiểu ra:

“Mang hồn lực đi truyền cho bảo vật trong các cánh cổng khác, cho nên hồn lực để chống đỡ cánh cổng thứ nhất sẽ giảm bớt. Vậy nên…vì tiết kiệm hồn lực nên cánh cổng thứ nhất sẽ đóng lại?”

Nha Sát nói: “Đúng vậy, cánh cổng thứ nhất là bảo vật trụ cột, bảo vật là gì cũng do người định ra. Giống như khi ngươi mở cánh cổng thứ nhất, là vào lúc ngươi đang rất cần dược liệu để chữa trị thân thể, cho nên cánh cổng thứ nhất mới cho ngươi dược liệu. Như vậy, hiện tại ngươi không cần những thứ này, nó sẽ tự đóng lại! Không gian sẽ không cho ngươi thứ gì vĩnh viễn, Dịch Thái trì hồn lực cũng sẽ không thể mãi không cạn, bởi vì nếu như ngươi muốn trở thành chủ nhân thật sự của vùng không gian này, ngươi phải có bản lĩnh thực sự, tuyệt đối không chỉ dựa vào sức mạnh mà không gian cho người. Đây chính là điều bất di bất dịch!”

“Vậy nếu sau này ta lại mở cánh cổng thứ ba, thì cánh cổng thứ hai sẽ đóng lại sao?” Phượng Vô Tà lại hỏi.

Nha Sát lắc đầu: “Chỉ có cánh cổng thứ nhất là ngoại lệ, sau này nếu có cảnh cổng khác mở ra, ngươi sẽ có thể tự do chi phối hồn lực trong không gian. Nói cách khác, ngươi có thể mở cánh cổng kia, cũng có thể đóng cánh cổng khác. Chỉ ngoại trừ cánh cổng thứ nhất, là ngươi không thể chi phối.”

Nha Sát giải thích vô cùng kĩ càng.

Phượng Vô Tà đã hiểu. Dịch Thái Trì hồn lực bên trong cánh cổng thứ nhất có uy lực vô cùng to lớn, là thần dược có thể cải tử hoàn sinh.

Nhưng nàng không thể chỉ dựa vào loại thần dược này cả đời, nếu không tự mình vươn lên thì sẽ không thể nào có được.

Cho nên, Phượng Vô Tà sẵn sàng buông bỏ cánh cổng thứ nhất!

Dịch Thái Hồn Trí, Thần Dược, bái bái nha!

Sau này, nàng nhất định sẽ dùng sức mạnh của mình, luyện chế ra một loại đan dược mạnh mẽ hơn.

Phượng Vô Tà đi vào cánh cổng thứ hai.

Sau này, cánh cổng này sẽ chứa thứ gì chứ?

Phượng Vô Tà không khỏi thấp thỏm, nhưng nhiều hơn cả là chờ mong.