Chương 75: Nhất niệm thành sát.

Trong lúc nhất thời, Phượng Vô Tà thực sự cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

Nếu nàng đi lên trước thì chỉ sợ sẽ quấy rầy nam tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc đàn kia, nhưng nếu nàng cứ vậy mà rời đi thì lộ ra như đang cố ý…

Đúng lúc này, Bạch Nhược Trần mở mắt.

Một đôi mắt sâu thẳm, đen tối và tĩnh mịch, không nhìn ra được chút cảm xúc nào, giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện đời, lại giống như một vị tiên gia nhìn thấu nhân gian.

Hắn cứ vậy mà lạnh lùng nhìn Phượng Vô Tà, không nói lời nào, cũng không lộ vẻ gì.

Phượng Vô Tà suy nghĩ.

Cũng là do nàng theo tiếng đàn mà đến đây cho nên đành bắt chuyện trước!

“Quấy rầy rồi. Ta bị hấp dẫn bởi tiếng đàn của ngươi trong Linh Vụ Sâm Lâm, cho nên muốn thấy được dáng vẻ của nhạc công. Tại hạ là Phượng Vô Tà!”

Phượng Vô Tà mỉm cười với Bạch Nhược Trần.

Bạch Nhược Trần đưa tay ra, huyền âm phát ra từ ngón tay.

Lại là một âm thanh thanh thiên vang lên.

Hắn không để ý đến Phượng Vô Tà, chỉ thản nhiên nói với đám yêu thú đang vây quanh hắn nghe đàn:

“Được rồi, giải tán đi, ngày mai lại đến nghe tiếp.”

Những con yêu thú kia vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn rời đi. Những trước khi đi, bọn chúng liên tục quay đầu lại nhìn Bạch Nhược Trần, giống như lưu luyến không rời.

Lúc này, Bạch Nhược Trần mới nhìn sang Phượng Vô Tà, nói ra ba chữ: “Bạch Nhược Trần.”

Câu này chính là đáp lại lời nói khi nãy của Phượng Vô Tà!

Phượng Vô Tà hơi kinh ngạc. Hắn vừa nói cái gì?

Hắn bảo những con yêu thú kia ngày mai đến nghe đàn sao?

Hóa ra hắn đàn hay như vậy là để cho đám yêu thú kia nghe sao?

Phượng Vô Tà hỏi: “Nơi này có rất nhiều ác linh, tại sao Bạch công tử lại chọn nơi đây để đánh đàn? Chỉ vì muốn đàn cho những con yêu thú kia nghe sao?”

Bạch Nhược Trần mỉm cười, nụ cười như tuyết rơi, hơi lạnh lẽo nhưng lại rất tinh xảo:

“Ta chỉ mới tới thành Ma La, rất thích làm bạn cùng đám yêu thú, rảnh rỗi làm mấy trò tiêu khiến, nhưng không ngờ lại đυ.ng phải ngươi, Phượng Vô Tà.”

Lời nói này của hắn nghe qua thì khá bình thường, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ thì Phượng Vô Tà lại cảm thấy có điểm hơi lạ!

Giống như hắn đã quen biết nàng từ lâu!

Phượng Vô Tà chợt cảnh giác, ánh mắt bỗng lạnh lẽo!

Bạch Nhược Trần như đã nhìn ra suy nghĩ của nàng, đôi mắt đen như mực hơi nheo lại, lộ ra vẻ bình thản, không hề có sát khí:

“Phượng cô nương đến Linh Vụ Sâm Lâm cũng là để săn yêu thú giống những người ngoài kia sao?”

Phượng Vô Tà gật đầu:

“Đương nhiên, có điều thứ ta muốn săn là ác thú huyễn hóa ác linh. Ngươi yên tâm, ta sẽ không động vào đám yêu thú vừa nghe đàn của ngươi đâu.”

Bạch Nhược Trần mỉm cười gật đầu: “Ừ, ta đã đặt kết giới ở đây nên ác thú không vào được. Ngươi chỉ cần đi thêm một trăm bước nữa sẽ nhìn thấy đại bản doanh của ác thú. Ngươi cứ gϊếŧ ác thú của ngươi, ta lại tiếp tục chơi với đàn của ta.”

Phượng Vô Tà cảm thấy lời nói của tên này cũng khá thú vị!

Hồn lực của hắn cũng sâu không đoán được!

Không ngờ hắn đã đặt kết giới, vậy mà cô lại không nhận được ra.

Hơn nữa là loại kết giới nào lại chỉ chặn mỗi ác thú, nhưng có thể tiếp nhận những yêu thú khác và nhân loại?

Nàng thực sự không hiểu cách để làm ra loại kết giới như vậy!

Thêm cả, Phượng Vô Tà còn lờ mờ ngửi thấy trên áo bào của hắn có mùi dược thảo thơm ngát…

Chẳng lẽ hắn cũng là một dược sư?

Trong nội tâm của nàng bắt đầu nảy sinh sự tò mò mãnh liệt với Bạch Nhược Trần.

Nhưng mà…

Phượng Vô Tà nhìn thấy điệu bộ không nhiễm bụi trần, lạnh nhạt vô cùng của Nhược Trần liền biết được dường như hắn cũng không có ý muốn tiếp chuyện với cô nữa.

Thôi vậy, cũng không còn gì để nói, đi gϊếŧ ác thú thôi!

Phượng Vô Tà rời khỏi kết giới của Bạch Nhược Trần, đi ra bên ngoài một trăm bước, thật sự tiến vào đại bản doanh của ác thú.

Số lượng ác thú ở nơi đây rất nhiều, hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của Phượng Vô Tà!

Nhìn qua thôi cũng phải có gần mấy trăm con!!

Xà lang hổ sư! Hung ác dị thường!

Ánh mắt của con thú đều lóe ra hồng quang chói mắt!

Cô có thể cảm giác được, ở đây còn có rất nhiều ác thú khác ẩn núp. Hơn nữa sức mạnh của bọn chúng cũng khác biệt rất nhiều với những thứ mà nàng gặp trước kia.

Phượng Vô Tà bước vào vòng vây, cảm giác được sự nguy hiểm! Vốn định tạm thời lui ra ngoài nghĩ đối sách!

Nhưng mà! Nàng đã bị đám ác thú vây quanh! Gần như không thể lui!

Nàng nín thở tập trung suy nghĩ, không dám buông lỏng.

Sau tiếng sư tử hống vang trời, một con sư tử tỏa ra hắc khí hôi thối bỗng nhiên lao thẳng về phía Phượng Vô Tà!

Phượng Vô Tà lách mình, tránh né khỏi con ác sư, nhưng lại nghênh đón bảy tám con rắn độc, những con rắn kia đã gắt gao cuốn chặt lấy chân trái và tay trái của Phượng Vô Tà.

“Xì xì xì…”

Một con rắn thè lưỡi, nhe răng nanh, nhắm vào cánh tay Phượng Vô Tà chuẩn bị cắn một nhát.

Phượng Vô Tà nhất thời chủ quan bị dính đòn, bây giờ mới nhận ra, cánh tay đã trúng độc rắn, có máu đen rỉ ra!

“Đáng chết!” Ánh mắt nàng trở nên lạnh lùng, không thèm để ý vết độc trên cánh tay, hai ngón tay mạnh mẽ kẹp chặt đầu con rắn, dùng sức vặn mạnh!

Đầu rắn đã rơi xuống đất!

Nàng phát động hồn lực toàn thân, một tay biến ảo ra hỏa phượng, tay kia thì biến ra thiên hỏa!

Hỏa phượng phóng ra từ ngón tay nàng xuyên thẳng qua con ác thú! Bỗng chốc, đã có mười mấy con ác thú bị thiêu chết trong tro tàn!

Nha Sát nhanh chóng nuốt chửng những con ác linh!

“Vô Tà, vết độc trên tay ngươi không sao chứ?” Nha Sát lo lắng hỏi.

Phượng Vô Tà lắc đầu: “Việc nhỏ!”

Tuyết Long Lân nằm trong vỏ trứng, bĩu môi: “Điểu nhân ca ca, sao ngươi lại thích ăn linh lực thúi chứ? Ăn xong không sợ táo bón sao?”

Nha Sát: “…”

Có trời mới biết, mỗi lần Tuyết Long Lân nói chuyện với Nha Sát, Nha Sát đều muốn gϊếŧ chết nó!

Phượng Vô Tà vẫn chưa chiến đấu xong!

Sau khi hỏa phượng tắt, nàng lấy ra một con dao găm sắc bén vô cùng tinh xảo, phối hợp với thiên hỏa.

Ánh đao lóe lên, một loạt đầu ác thú rơi xuống đất!

Máu đen phun tung tóe!

Bộ y phục trắng noãn của Phượng Vô Tà đã hoàn toàn bị máu tươi vấy bẩn!

Nàng đã gϊếŧ chết hơn ba mươi lăm con!

Nhưng mà, Phượng Vô Tà càng gϊếŧ thì những con ác thú còn lại càng tức giận.

Khoảng gần một trăm con ác thú bắt đầu kết hợp với nhau, xông lên tấn công Phượng Vô Tà, dùng răng, dùng móng vuột, thậm chí là cả cái đuôi nọc độc đều lao về phía Phượng Vô Tà.

Bản thế của những con ác thú này đã vô cùng hung bạo, khát máu, sau khi ngấm dần linh lực thì càng trở nên nóng nảy!

Mặc dù kiếp trước Phượng Vô Tà là một bác sĩ trong đội quân lính đặc chủng. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ có kinh nghiệm tác chiến với con người, chứ chưa từng có kinh nghiệm công kích đàn thú cuồng bạo.

Cho nên trong lúc nhất thời, áp lực gia tăng lên rất nhiều, khi tung đao ra không khỏi có một lần sơ hở.

“Vù.” Khi ánh đao của Phượng Vô Tà ngừng lại thì nhanh như chớp, có một con sói xám khí tức không rõ phun ra từ trong miệng một mũi tên.

Ánh mắt Phượng Vô Tà ngưng lại, thanh dao găm quay ngoắt lại, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã ngăn được mũi tên!

Nhưng nàng không chú ý đến, bởi vì khi nàng đỡ mũi tên, có một con gấu đen to lớn đã vung ra một nắm đấm bằng nửa người nàng mạnh mẽ đập lên lưng cô.

“Phụt!” Phượng Vô Tà phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ra ngoài!

Lúc rơi xuống đất, lại phun ra máu đen. Chính là bởi vì thương nặng nên không kiềm nén được độc rắn bộc phát trong người.

“Chết tiệt…Ta bất cẩn quá…” Phượng Vô Tà cảm nhận được cơn đau tê tâm liệt phế truyền đến.

Nàng muốn lấy dược vật trị liệu từ trong túi càn khôn ra, nhưng vì thương thế quá nặng nên không thể rút ra được.

Chẳng lẽ phải chết như vậy sao?

Thực sự là sỉ nhục!

Thực sự không cam tâm. Đế Thiên Tà, nhất định sẽ cười nhạo mình…

Phượng Vô Tà nhìn đàn thú đang tới gần mình, ý thức dần dần mơ hồ, trước mắt tối sầm lại, nhưng dường như trong lúc đó nàng lại nhìn thấy một cái bóng trắng…

Bên tai hình như còn nghe thấy tiếng đàn vang trời…

Là ai vậy?

Là Bạch Nhược Trần à…

Vào giây phút cuối cùng, nàng đã nghĩ như vậy.

Nhưng không thể biết được sự thật nữa, nàngchỉ đành bất lực nhắm mắt lại…

Bạch Nhược Trần không có lý do vì mà can thiệp vào trận đấu của nàng.

Trong mắt hắn, loại chiến trường chém gϊếŧ ác thú này chỉ là một thứ hỗn loạn, không đáng để hắn quan tâm.

Cho nên, hắn vẫn tiếp tục đánh đàn, mặc cho có hàng loạt vết máu bắn ra bên ngoài kết giới, hồn hỏa bay tán loạn, hắn vẫn chẳng muốn đi xem. Chỉ là tiếng đàn của hắn bắt đầu trở nên loạn nhịp.

Bởi vì lòng của hắn đang rối loạn…Khi tình cờ gặp được Phượng Vô Tà ở đây, hắn nên gϊếŧ nàng ta ngay hay là phải lên kế hoạch rồi mới gϊếŧ nàng ta?

Tóm lại là bất kể như thế nào, nàng ta cũng nên bị gϊếŧ.

Gϊếŧ nàng ta xong, hắn sẽ gϊếŧ Đế Thiên Tà, như vậy thì mối thù gϊếŧ gia tộc cũng sẽ hoàn thành dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng Bạch Nhược Trần phát hiện…

Chuyện này vốn dĩ không cần hắn ra tay!

Phượng Vô Tà bị mấy trăm con ác thú tấn công, không quá nửa canh giờ đã bị trọng thương, hôn mê nằm giữa đống máu hôi tanh…

Rất nhanh sau đó, đám gấu và sư tử vây lại, chuẩn bị cắn xé thân thể nàng!

Bạch Nhược Trần nhướn mày, gần như không kịp suy nghĩ gì nữa. Ngón tay truyền ra ba tầng hồn lực, nặng nề đánh đàn!

Giống như âm thanh từ hồng hoang!

Sức mạnh hồn lực to lớn từ sợi dây nháy mắt đã đánh văng mấy chục con hung thần ác thú cách xa mấy trăm bước.

Đám ác thú bị đòn công kích này làm cho giật nảy mình, tất cả đều quên đi Phượng Vô Tà, ngược lại cảnh giác nhìn về phía kết giới.

Bạch Nhược Trần thì lại giật mình nhìn ngón tay mình…

Mày nhíu chặt!

Hắn đang làm gì vậy?

Không ngờ, hắn…

Hắn muốn cứu Phượng Vô Tà…

Tại sao lại thế?