Phượng Nguyên Cực vừa nghe nói có người ở võ đường quấy phá, liền vội vội vàng vàng dẫn theo ba vị trưởng lão trong gia tộc đến võ đường đuổi đi.
Hai vị Phượng Tử Nhân và Phượng Tử Nghĩa, sau khi nghe có quan hệ tới nữ nhi của mình, cũng chạy đến võ đường!
Đế Thiên Tà không thể lộ diện, nấp trong bóng tối.
Phượng Vô Tà dẫn theo Phượng Minh Châu, ở tầng cuối cùng ẩn nấp chờ người tới.
Phượng Tử Nhân là người đầu tiên tới hiện trường, hắn xa xa thấy cỗ thi thể nằm rạp dưới đất, không còn chút hơi thở nào...
“Vô Tâm!!!” Phượng Tử Nhân cơ hồ là lảo đảo chạy qua, ôm Phượng Vô Tâm sớm không còn hơi thở vào trong ngực, nước mắt ở trên mặt chảy xiết!
Ngay sau đó, từng người tiếp theo cũng chạy tới hiện trường.
Phượng Tử Nhân nức nở một lúc lâu, trong lòng đã có căm phẫn ngập trời, hắn nhìn chằm chằm Phượng Vô Hà, mắt đỏ bừng:
“Phượng Vô Hà! Ngươi thật nhẫn tâm! Hôm nay ta sẽ liều mạng cũng nhất định phải để ngươi chôn cùng Vô Tâm!”
Nói xong, Phượng Tử Nhân dùng sức ở lòng bàn tay, giơ tay hướng về phía mặt Phượng Vô Hà mà đánh tới!
Phượng Tử Nghĩa vừa thấy, sao có thể đứng yên? Lập tức tiến lên ngăn cản, chính là hồn thuật của Phượng Tử Nhân đánh trật đi ba phần:
“Đại ca, sự tình còn chưa có rõ ràng, sao có thể tuỳ ý mà định tội?”
“Cái đồ nghiệt súc! Đồ vô tâm! Sự thật ở đây, nàng còn có gì để nói?” Phượng Tử Nhân không quan tâm, lại một lần nữa vận sức!
Nào ngờ, Phượng Vô Hà lại không hề né tránh, trong đôi mắt đẹp đã chứa đầy nước mắt, thậm chí còn hơi hơi ngửa đầu, vẻ mặt hối hận, phảng phất thấy chết không sợ:
“Dạ! Khẩn cầu đại thú đánh chết ta đi! Tuy rằng bệnh điên của đại tỷ phát tác, không màng lệnh cấm của gia chủ, trốn khỏi kinh hoa viên, thậm chí không biết đã ăn phải thuốc cấm gì, liền khôi phục hồn lực đã bị phá bỏ, lại chạy đến võ đường quậy phá, mốn phá hủy võ kỹ thư mà gia tộc sở hữu, thậm chí còn muốn gϊếŧ ta, nhưng vì để ngăn cản đại tỷ, đồng thời bảo vệ tính mạng của chính mình, lỡ tay gϊếŧ đại tỷ, thật sự là tội không thể tha thứ! Phụ thân! Người không cần ngăn cản đại thúc, để đền lại mạng cho đại tỷ, vì nàng mà chôn cùng!”
Sau một lúc lấy lý do thoái thác xong, Phượng Vô Hà khẽ cắn môi dưới, hai hàng nước mắt tuôn rơi, hai chân quỳ rạp xuống đất!
Cánh tay bị bỏng của nàng còn đang run rẩy!Nàng lại như đang thư thái đón nhận cái chết.
Phượng Vô Tà nghe lý do thoái thác của nàng, nghe được thiếu chút nữa cười ra tiếng…
Cái này Phượng Vô Hà dài dòng mà giải thích lằng nhằng cả nửa ngày!
Kỳ thật chính là muốn giải vây cho tội lỗi của chính mình, cuối cùng lại làm như hiên ngang lẫm liệt mà nhận lỗi.
Thật là buồn cười. Trông lời nói của Phượng Vô Hà có điều ẩn ý, rất nhiều người sau khi nghe xong, đều không khỏi tò mò!
Vậy là có ý gì? Phượng Vô Tâm nổi điên, mới chạy đến đây quậy phá?
Phượng Vô Hà cả thân người bị bỏng, là vì ngăn cản Phượng Vô Tâm đốt võ đường?
Lúc này, các gia chủ đi theo Phượng Nguyên Cực đã đến rồi, khuynh võ trưởng lão đi lên trước, hướng Phượng Vô Hà hỏi:
“Nhị tiểu thư, theo như lời ngươi nói, võ đường này đều là do Phượng Vô Tâm hủy hoại?”
Phượng Vô Hà gật gật đầu:
“Nhị trưởng lão, ở đây mỗi nơi đều có dấu vết bị đốt cháy, người có thể kiểm chứng.”
Khuynh võ trưởng lão cùng Phượng Nguyên Cực liếc nhau, gật đầu:
Phượng Nguyên Cực mắt thấy võ đường cất giữ nhiều năm bị phá thành như vậy, tức giận đến nỗi suýt ho ra máu!
Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên!
Phượng Vô Tâm lại bị cắt đứt yết hầu, chết cực kỳ thê thảm, mắt người không nỡ nhìn thẳng, càng hận không thể ngay tại chỗ gϊếŧ chết Phượng Vô Hà!
“Không quan trọng, ngươi cùng đại tỷ ngươi đánh nhau, vì sao không dẫn nàng ra võ đường? Cuối cùng vì sao lại cắt đứt yết hầu của nàng? Làm nàng chết không nhắm mắt?!”
Phượng Vô Hà cúi thấp mặt, biểu tình vô cùng bi ai:
“Thực sự ta cũng muốn đem chiến trường ra dẫn ra võ đường, mà bất đắc dĩ chung quanh thiết thượng kết giới! Cuối cùng không màng đau đớn mà gϊếŧ chết đại tỷ , là bởi vì… đại tỷ bị điên rồi! Hoàn toàn không nghe lời khuyên nhủ, thực sự không còn cách nào khác!
Rõ ràng là nói dối! Nhưng Phượng Vô Hà diễn một vẻ mặt bất đắc dĩ, ủy khuất, cực kì bi ai, thoạt nhìn lời nói của nàng có vẻ đúng sự thật.
Đến đây, không khí có chút bế tắc. Phượng Nguyên Cực cau mày suy tư!
Phượng Tử Nhân còn ồn ào muốn gϊếŧ hết Phượng Vô Hà, báo thù cho Phượng Vô Tâm.
Phượng Tử Nghĩa một bên cản trở Phượng Tử Nhân, bảo vệ Phượng Nguyên Hà, một bên khuyên nhủ Phượng Vô Cực:
“Gia chủ, nàng cũng thực sự là giữ cho võ đường! Cũng chính là vì giữ cho tính mạng của chính mình! Bình thường luôn đối đãi với mọi người khiêm tốn, lương thiện, nếu không vì đường cùng, lại như thế nào đối với chính tỷ tỷ của mình mà động thủ!”
Lời này rõ ràng đang thuyết phục Phượng Nguyên Cực!
Ở trong trí nhớ Phượng Nguyên Cực, Phượng Vô Hà vốn là con riêng, mẫu thân nàng xuất thân tương đối thấp kém, nhưng cũng may vì nàng vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, những năm gần đây cũng hiếu kính với hắn, ngược lại còn xem như là đứa trẻ ngoan…
Nàng hẳn là không đến mức gϊếŧ chết đại tỷ của mình đi…
Mắt thấy, Phượng Nguyên Cực liền dao động…
Phượng Vô Tâm đã không cứu được, đứa cháu gái con vợ lẽ Phượng Vô Hà này cũng chỉ còn một người, hắn vẫn không đành lòng phạt.
Đúng lúc này, người luôn đứng từ nơi xa xem Phượng Vô Hà diễn, chậm rãi đi tới bên cạnh người Phượng Nguyên Cực;
“Gia gia, nơi này có chuyện gì sao? Vì cái gì Vô Tà không cảm thấy dấu vết?”
Phượng Vô Tà nói một câu, giống như tùy ý hỏi.
Phượng Vô Cực nghe xong lời này, liền cũng phóng xuất ra hồn lực, cảm giác một phen —— nhưng mà, võ kỹ các căn bản là không có kết giới dấu vết!
Phàm là nơi đây thi triển quá kết giới, liền tính lúc sau lại đem kết giới triệt rớt, cũng nhất định sẽ có còn sót lại hồn lực!
Nhưng mà nơi này sạch sẽ, không có cái gì!
Phượng Nguyên Cực gắt gao nhăn mi… cái nha đầu chết tiệt Phượng Vô Hà kia, lại dám lừa hắn?
Thật to gan!
Phượng Vô Tà nhìn ra biểu tình biến hóa của Phượng Nguyên Cực, tự nhiên liền đoán ra được tâm tư của hắn, hiểu ngay rằng trong lòng hắn đã sinh nghi.
Nàng hiện tại đã rõ, gia gia của nàng, tuy rằng yêu thương nàng, những đến thời khắc mấu chốt liền mềm lòng, sẽ bị lừa dối!
Hơn nữa, gia gia, không ngừng mềm lòng, đến nỗi tai hắn cũng mềm!
Nếu nàng không thúc đẩy một phen, hắn không biết còn bị gương mặt ngây thơ của Phương Vô Hà che dấu bao lâu!
Vì thế…
Nàng lại lắc đầu, nhìn Phượng Vô Hà như nhìn quái vật, sau đó nói một câu:
“Nhị tỷ tỷ, lúc ta mới tới, ta lại nhìn thấy, chân ngươi, dùng sức mà đạp lên đầu đại tỷ tỷ, lúc ấy máu đại tỷ tỷ chảy đầy đất, sợ là đã chết…Ngươi vì sao lại phải làm như vậy đối với người đã chết, huống chi người đó còn là tỷ muội của chúng ta! Dù cho quá khứ có ân oán gì, cũng không thể như thế mà gϊếŧ chết người nha!”
…còn không phải diễn kịch sao, không phải chỉ có mỗi Phượng Vô Hà biết diễn, Phượng Vô Tà nàng cũng biết diễn tự nhiên đến mức không nhận ra đó là diễn!
Phượng Vô Hà vừa nghe xong, mặt đều đen lại!
Phượng Vô Tà còn chưa nói xong…
Bỗng nhiên nàng chỉ phảng phất nhớ tới cái gì, chậm rì rì mà nhắc mãi: “Đúng rồi, hai ngày trước, Đại tỷ tỷ ở Thủy lâu đã bị trách phạt vì tội hạ độc, từng nói Nhị tỷ tỷ mới là người ở sau xúi giục, chẳng lẽ, ngươi là vì chuyện này, mới có ân oán sâu nặng với đại tỷ tỷ?”
Phượng Vô Hà nắm chặt tay!
Cái này tuyệt đối là Phượng Vô Tà cố ý!
Nàng cố ý đem chuyện này để châm ngòi, chủ yếu là hại chính mình!
Phượng Vô Hà cố nén tức giận, tiếp tục dùng sự đáng thương, nâng ánh mắt ủy khuất lên, nhìn về phía gia gia…
Nhưng mà vừa nhìn qua, tâm của Phượng Vô Hà lạnh đi một nửa…
Bởi vì lão gia chủ Phượng Nguyên Cực, đang dùng một ánh mắt vô cùng thất vọng, thậm chí tuyệt vọng mà nhìn nàng, loại ánh mắt này tựa như nhìn thấu tâm can nàng, phảng phất như tất cả ngụy trang của nàng, đều không thể che giấu!
Chỉ thấy bàn tay Phượng Nguyên Cực vung lên:
“Không cần nhiều lời! Trước tiên đem Phượng Vô Hà vào trong nhà lao, nhốt lại!”
…nhà lao, mỗi nơi đều kiên cố, chuyên dùng để giam giữ phạm nhân của gia tộc!