Chương 44: mặt nạ giả nhân giả nghĩa

Vân Thủy lâu sớm đã có một đám người mênh mông vây quanh.

Phượng Minh Châu nằm ở trong phòng, còn đang chảy máu không ngừng.

Nhóm người hầu Lâm thành Phượng gia, Phượng Vô Tâm, Phượng Vô Hà, còn có Phượng Nguyên Trí, Phượng Nguyên Cực tất cả đều bên ngoài phòng, vẻ mặt nôn nóng mà chờ dược sư khai thuốc.

Nhưng mà dược sư kia lại liên tục lắc đầu, nói thẳng là cứu không được.

Đây đã là dược sư thứ ba Phượng gia mời tới.

Hai dược sư trước hoàn toàn không khám ra bệnh, mà dược sư thứ ba này lại mặt ủ mày ê mà nói không biết nên trị liệu như thế nào.

Phượng Vô Tà tới, đẩy mọi người ra. Đầu tiên là chạy vào trong phòng xem xét bệnh trạng của Phượng Minh Châu —— sắc mặt xanh trắng, huyết sắc phiếm hắc, đây là trúng kịch độc.

Hiện tại mấu chốt chính là phán đoán ra đây là cái dạng độc gì?

Phượng Vô Tà nghĩ như vậy, lấy ra mấy cây ngân châm, muốn phong bế huyệt vị của Phượng Minh Châu để giảm bớt tốc độ khuếch tán của độc tính.

Nhưng lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một giọng nam âm trầm phía sau lưng nàng:

“Phượng Vô Tà, ngươi chính là hung thủ. Ngươi muốn làm gì Minh Châu tiểu thư?”

Phượng Vô Tà quay đầu nhìn lại, lại là cái tên què chân phế tay Phượng Vô Lâm.

Nàng hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm để ý, đem ngân châm cắm vào huyệt vị của Phượng Minh Châu, tiếp tục thi cứu.

Cố tình, Phượng Vô Lâm là một tiểu gia hoả càn quấy, hắn xoay người chạy ra phòng chính hô to : “Phượng Vô Tà muốn gϊếŧ chết Minh Châu tiểu thư. Mau tới người a.”

Hắn kêu một câu như vậy liền thành công đem tất cả mọi người kêu lại đây.

Phượng Vô Tâm nguyên bản đứng vô cùng xa nhưng lúc này lại là người đầu tiên xông đến. Thấy trong tay Phượng Vô Tà đang cầm ngân châm, giống như là thấy được tang vật, kiêu ngạo vô cùng, tùy tiện từ huyệt vị của Phượng Minh Châu nhổ xuống một cây đặt ở trong tay đưa cho mọi người xem:

“Xem, đây là ngân châm lúc trước Phượng Vô Tà dùng làm ám khí đả thương ta.Còn có tay chân của Vô Lâm cũng là do trước kia bị ngân châm chế trụ, lại bị Phượng Vô Tà đánh gãy. Nàng hiện tại lại đem loại đồ vật này cắm ở trên người tiểu thư Minh Châu đang hôn mê bất tỉnh.”

Nói, Phượng Vô Tâm xoay đầu, hung hăng mà trừng mắt nhìn Phượng Vô Tà:

“Phượng Vô Tà, ngươi hại ta, hại Vô Lâm còn chưa đủ? Hiện tại ngươi còn muốn đoạt đi tính mạng của Minh Châu tiểu thư sao? Ngươi dám làm ra loại sự tình này, đừng nói Lâm thành Phượng gia, mà ngay cả mọi người từ trên xuống dưới có mặt ở đây cũng không tha thứ cho ngươi.”

Phượng Vô Tà nổi giận.

“Bang” một cái tát liền hạ ở trên nửa mặt Phượng Vô Tâm.

Dứt khoát lưu loát. Sức lực đủ đại. Thanh âm vô cùng vang.

Phượng Vô Tâm má trái nháy mắt sưng lên, so má phải còn lớn hơn một vòng.

“Lăn xa một chút!” Phượng Vô Tà ánh mắt lại tàn nhẫn, như muốn ăn Phượng Vô Tâm.

Phượng Vô Tâm luôn luôn càn rỡ, lúc này thế nhưng không khỏi bị nàng chấn trụ.

Kỳ thật, Phượng Vô Tà giận không phải vì đôi tỷ đệ này bỏ đá xuống giếng, vu oan hãm hại.

Mà là —— Phượng Vô Tâm não tàn này, dám nhổ ngân châm nàng thi trên huỵet vị của Phượng Minh Châu?

Sao nàng còn gọi là Phượng Vô Tâm, dứt khoát kêu Phượng ngốc nghếch đi.

Phượng Vô Tà nhanh chóng lấy ra một cây ngân châm, một lần nữa thi ở trên huyệt vị Phượng Minh Châu.

Lúc này, Phượng Nguyên Trí lại mang vẻ mặt do dự mà mở miệng hỏi chuyện: “Vừa rồi Vô Tâm nói là thật sự? Hôm qua ta thấy Vô Lâm tay chân tật xấu, liền muốn hỏi rốt cuộc là chuyện như thế nào? Vô Tà, ngươi vì sao lại muốn ở trên người Minh Châu tế châm? Chẳng lẽ, ngươi thật sự là muốn hại nàng không thành?”



“Đương nhiên không phải, ta là muốn cứu nàng.” Phượng Vô Tà ánh mắt không chút gợn sóng: “Minh Châu trúng độc, ta dùng ngân châm tạm thời phong bế mấy đại huyết mạch của nàng,tạm thời có thể thả chậm tốc độ khuếch tán độc tố ở trong máu nàng.”

Phượng Vô Lâm lại mang vẻ mặt trào phúng mà hừ lạnh một tiếng: “Thật là kỳ lạ, ngân châm kia của ngươi rõ ràng chính là ám khí đả thương người, ta cùng đại tỷ đều từng thua bởi ngân châm trong tay ngươi, hiện tại ngươi chẳng lẽ còn có thể đem nó biến thành Thần khí cứu người sao? Ngươi lại không phải dược sư, làm gì có tư cách ở chỗ này nói hươu nói vượn?”

“Đúng vậy!” Phượng Vô Tâm tiếp ứng cho Phượng Vô Lâm,lần này tỷ đệ hai người đã thương lượng trước, căn bản không cho Phượng Vô Tà cơ hội giải thích: “Nếu ta nhớ không nhầm thì đêm qua mọi người đều tan, chỉ có ngươi được Minh Châu tiểu thư mời tới Vân Thuỷ lâu chơi?”

Nói xong, Phượng Vô Tâm trong mắt hiện lên một tia đắc ý.

Phượng Vô Tà khuôn mặt tươi cười,nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đảo qua trên mặt Phượng Vô Tâm ——

Rốt cuộc nàng ta chờ ở chỗ này từ bao giờ?

Không chỉ là ngân châm có vấn đề mà bọn họ còn muốn đem chuyện Phượng Minh Châu trúng độc đổ lên đầu nàng.

Đầu tiên là lấy cớ “Ngân châm đả thương người”, lại nói “Hôm qua người cuối cùng tiếp xúc với Phượng Minh Châu là nàng”, chậu nước bẩn này liền muốn hắt lên người nàng?

Phượng Vô Tâm đây là có chuẩn bị mà đến.

Đúng là từ xưa đến nay thì người ngốc vẫn luôn là dễ dàng nằm mơ nha.

Chắc hẳn nàng ta không nghĩ tới việc bản thân tuy đã bày binh bố trận, thận trọng từng bước nhưng nóng vội sẽ khiến nàng ta phạm phải sai lầm.

Tựa như hiện tại, Phượng Vô Tâm cho rằng bản thân đã thắng, lại không biết bản thân ở trong mắt Phượng Vô Tà đã sớm lộ ra đuôi cáo.

Phượng Vô Tà đoán việc Phượng Minh Châu trúng độc là có quan hệ với Phượng Vô Tâm.

Mà Phượng Vô Tâm luôn luôn sơ ý ngốc nghếch, nhưng hiện tại lại chu đáo như vậy. Thủ pháp hạ độc chặt chẽ cùng lập luận để vu oan này dù có tưởng tượng nàng cũng không nghĩ được.

Phượng Vô Tà đem ánh mắt nhìn về phía Phượng Vô Hà ——

Chỉ thấy Phượng Vô Hà mặc một bộ váy vàng nhạt có vẻ rất là nhu tĩnh, đang đứng ở trong đám người lo lắng mà nhìn về bên này. Ánh mắt trang ngập đau lòng mà nhìn Phượng Minh Châu đang nằm trên giường.

Nàng thậm chí gấp đến độ hốc mắt ẩm ướt,nhưng lại cố gắng trấn định mà an ủi lão gia chủ Phượng Nguyên Cực.

Là nàng sao?

Trong giây lát, trong đầu Phượng Vô Tà liền loé lên ý niệm này.

Nàng chợt nâng mắt, lại phát hiện —đôi mắt của Phượng Vô Hà tuy còn ướt, nhưng lại mang điểm gian trá, khoé môi lại hiện ra tươi cười chói mắt.

Nhưng nàng ta lại nhanh chóng thu liễm được vẻ trào phúng kia thay vào đó là khuôn mặt ôn nhu lo lắng.

Phượng Vô Tà đã sớm biết, Phượng Vô Hà luôn luôn là người thâm tàng bất lộ nhất ở Phượng gia.

Nhưng vào giờ phút này, Phượng Vô Tà vẫn bị lớp nguỵ trang kia của nàng khiến bản thân ghê tởm.

Phượng Vô Hà hẳn là đang ước Phượng Minh Châu sớm chết mới tốt, vừa diệt trừ được một đối thủ cạnh tranh lại có thể vu oan Phượng Vô Tà.

Cho dù có biến thì người chịu trách nhiệm cũng là Phượng Vô Tâm, không liên quan đến Phượng Vô Hà nàng.

Nàng ta suy tính thật là tinh vi.

Phượng Vô Tà trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.

Nàng làm sao lại để cho Phượng Vô Hà thực hiện được mưu kế của mình?

Nàng không những muốn đem Phượng Minh Châu cứu sống mà còn muốn vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia của Phượng Vô Hà.

Nhưng lúc này,sắc mặt của Phượng Nguyên Trí lại càng ngày càng không tốt.

Hắn nhìn cháu gái chính mình yêu thương nhất đang nằm ở trên giường, sinh tử chưa rõ, tâm liền loạn. Lại nghe mấy người trước mặt này tranh luận, càng không muốn để Phượng Vô Tà tiếp tục ở lại chỗ này:



“Vô Tà, ngươi trước tiên về đi.”

Phượng Vô Tà há miệng thở dốc, muốn giải thích, tính mạng Phượng Minh Châu quan trọng, chẳng lẽ lại vì những lời nhăng cuội của Phượng Vô Tâm liền chậm trễ chữa trị sao?

Không đợi nàng nói hết câu, Phượng Nguyên Trí lại mở miệng: “Vô Tà, ngươi có nghe hay không. Ngươi đem tất cả những ngâm châm kỳ quái kia nhổ xuống rồi ra ngoài đi.”

Lời này chính là mệnh lệnh.

Phượng Vô Tà lần đầu tiên cảm thấy vô lực, nàng thật sự rất muốn cứu Minh Châu, lại chậm trễ vì mộ đám người không phân biệt được phải trái này:

“Nhị gia gia, nếu ngài vì nghe theo những lời hồ ngôn loạn ngữ kia mà chậm trễ thời gian chữa trị tốt nhất thì mạng của Minh Châu tỷ tỷ, sợ là không giữ được.”

Phượng Nguyên Trí lại trầm tư suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là vung tay lên:

“Không được. Lời của Vô Tâm tuy rằng không xuôi tai nhưng lại có đạo lý. Hiện giờ tuyển cử người thừa kế sắp tới, Minh Châu thực lực ưu tú, dễ dàng khiến người khác ghen ghét. Đêm qua chỉ có ngươi vẫn luôn ở cùng Minh Châu, hôm nay nàng lại trúng độc, ngươi liền có hiềm nghi cũng có động cơ, cho dù muốn trị cũng không thể để ngươi. Lui ra!”

Phượng Vô Tà cười lạnh một tiếng, hỏi lại: “Không cho ta trị?Những dược sư có mặt ở đây sẽ trị được chứ?”

Nàng giơ tay chỉ về phía ba gã dược sư đang bất lực mà lắc đầu kia.

Phượng Nguyên Trí lại vẫn như cũ không chịu thay đổi suy nghĩ: “Bọn họ không có cách, ta lại mời dược sư mới. Tóm lại, ngươi không thể.”

Còn muốn tiếp tục tìm dược sư?

Cái mạng này của Phượng Minh Châu còn có thể chờ được tới mấy người nữa?

Lão nhân ngang ngạnh này quả thực cùng thái độ hiền từ ngày hôm qua khác xa, tựa như là hai người khác nhau.

Không ngờ tới chính là,ngay cả gia gia của nàng- Phượng Nguyên Cực cũng khuyên nàng: “Vô Tà, ngươi không tinh y thuật, lại không phải dược sư ngươi có thể trị cái gì? Trước tiên lui về đi, hiểu lầm hôm nay sau này sẽ giải thích.”

Phượng Vô Tà tâm lạnh, ánh mắt sắc như đao, tay nắm chặt lại: “ Vậy nếu ta nói, ta biết y thuật chẳng phải liền để ta trị sao?”

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh liền lặng im.

Phượng Vô Tà là muốn làm cái gì?

Hai vị gia chủ đều lên tiếng muốn nàng lui xuống, nàng lại dám ở trước mặt mọi người ngang nhiên cãi lại?

Còn dám nói bản thân biết y thuật?

Phượng Nguyên Trí là người nóng tính, vừa nghe lời này lửa giận liền bốc lên, trực tiếp kêu người hầu tới:

“Người đâu. Đem tam tiểu thư dẫn đi, nhốt lại. Không cho phép nàng ra ngoài hồ nháo!”

Phượng Nguyên Cực nhíu mày, cuối cùng cũng không có ngăn cản —— Phượng Nguyên Trí hiện tại nổi nóng, hắn tuy là huynh trưởng những vẫn là gia chủ Phượng tộc nhưng nếu bây giờ hắn thật sự đả kích hắn thì chỉ sợ mọi chuyện càng khó kiểm soát.

Một đám người hầu Phượng nhận được mệnh lệnh liền vọt vào trong phòng, muốn đem Phượng Vô Tà lôi đi.

Những người hầu này cũng không phải là hộ vệ bình thường, bọn họ là đệ tử ngoại lai của Phượng gia, mỗi người đều tu luyện hồn thuật, thân cường thể tráng, tùy tiện lấy ra một người cũng chính là cao thủ.

Phượng Vô Tâm nhìn tình thế phát triển như hiện tại, không cầm lòng được mà cười,đắc ý cực kỳ.

Ngay cả người giỏi che dấu cảm xúc như Phượng Vô Hà, cũng không khỏi hơi nâng khóe miệng, lộ ra vẻ hưng phấn như giành được thắng lợi.

Đúng lúc này ——

Từ bên ngoài truyền tới một giọng nói lười biếng tà mị, lại ưu nhã:

“Nữ nhân này —— ai dám chạm vào nàng một chút, ta liền cắt từng ngón tay của hắn xuống. Ai dám đánh nàng, ta liền rút gân tỏa cốt, xé nát miệng hắn.”