Phượng Vô Tà bình tĩnh mà đứng đó, nhìn Mộ Dung Phong như nhìn một tên hề đang biểu diễn.
Mộ Dung Phong nắm chặt nắm tay, cánh tay lúc nào cũng thấp thoáng những tia hồn lực phảng phất như là giây tiếp theo sẽ xuất ra cùng với Phượng Vô Tà bắt đầu đại chiến ——
Nhưng như vậy giằng co nửa ngày, Mộ Dung Phong cũng không ra tay.
Hắn không ngu ngốc như muội muội hắn! Ở trước mặt mọi người mà khai chiến cùng dược sư thì bản thân hắn cũng không có dũng khí này, hơn nữa sẽ liên lụy đến danh dự của gia tộc.
Phượng Vô Tà đúng là nhìn thấu điểm này của hắn.
Nàng hung hăng giật cái tay đang bị Mộ Dung Phong nắm, tâm trạng giống như vừa thoát khỏi rác rưởi.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Mộ Dung Phong cố nén giận mà chất vấn Phượng Vô Tà.
Phượng Vô Tà vẫn như cũ khôn khéo động lòng người, rồi lại nở nụ cười lạnh lẽo đến tận xương tuỷ mà trả lời: “Ngươi về sau sẽ tự biết.”
Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại mà đi ra khách điếm.
Bóng dáng từ từ biến mất cùng tuyết trắng, uyển chuyển nhẹ nhàng mà xa xôi, trong lúc lơ đãng liền khiến người ta kinh diễm.
Lúc này, trong lòng mọi người đều nghĩ:
Trên đời này, đến tột cùng thì nam tử như thế nào mới có tư cách sóng vai cùng nàng?
Mà ngay cả Mộ Dung Phong lừng lẫy toàn thành thì khi đứng ở trước mặt nàng cũng như khác nhau một trời một vực, không thể xứng đôi……
Mà Mộ Dung Phong, cũng chỉ có thể ghen ghét mà nhìn nàng càng đi càng xa, trong lòng như bị một ngọn lửa vô danh thiêu đốt, không có cách nào dập tắt.
Nàng càng xem nhẹ hắn thì hắn lại càng không cam lòng.
Một ngày nào đó____
Hắn muốn nàng ngoan ngoãn quỳ gối dưới chân hắn. Cầu hắn tháo bỏ từng tầng y phục trên người nàng.
Nghĩ vậy, lòng bàn tay của Mộ Dung Phong liền mở ra, mà trong lòng bàn tay của hắn chính là hai tơ nhện màu huyết sắc vô cùng nhỏ.
Hắn đem sợi tơ nhện kia phóng trên mặt đất . Hai sợi tơ nhện giống như có linh tính lấy tốc độ cực nhanh vượt mức bình thường mà truy bắt hành tung của Phượng Vô Tà, bí ẩn mà quỷ dị.
Phượng Vô Tà sau khi rời khỏi khách điếm một lúc, liền vòng qua vài hiệu thuốc, tùy tiện mua một ít đan dược tầm thường cất vào túi Càn Khôn, chuẩn bị dùng để nghiên cứu.
Thẳng đến khi trời tối, nàng mới đi tới một khách điếm yên tĩnh khác.
Sở dĩ không trực tiếp về Phượng gia là do: Phượng Vô Tà phỏng đoán, dựa theo tính cách của Mộ Dung Phong, khẳng định sẽ dùng thủ đoạn theo dõi nàng.
Còn hắn dùng thủ đoạn gì thì nàng thật sự không biết.
Dọc đường nàng thật ra đã cố tình chú ý xem phía sau có người khả nghi hay không …
Tuy không có
Nhưng nàng vẫn như cũ mà nâng cao cảnh giác.
Bận việc cả ngày, hiện tại cũng đã là chiều tối.
Nàng định nghỉ ngơi thật tốt,ngủ một giấc đến khi trời sáng. Ngày mai lại về Phượng gia.
Nhưng khi nàng vừa mới đẩy cửa phòng ra ——
“Nương tử. Vì sao chậm chạp như vậy? Ta chờ nàng đến mức ngủ quên rồi.”
Trên giường.
Đế Thiên Tà một thân hồng y đang lười biếng mà nằm nghiêng. Ống tay áo của hắn tùy ý đặt tại mép giường, rõ ràng động tác này hẳn là khiến người khác xấu hổ. Nhưng tư thái của hắn lại tuỳ ý như hoạ, tà mị như yêu.
Tóc hắn rối tung sau lưng, gương mặt mang nét như vừa ngủ dậy, lại như chưa đi vào giấc ngủ.
Hắn nhìn Phượng Vô Tà, cười như không cười mà nói:
“Sao rồi, nhìn đến ngây người sao, nữ nhân ngốc?”
Nói thật, Phượng Vô Tà thực sự có điểm ngây ngốc ……
Hắn vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?!
Lại còn lấy hình tượng câu nhân này?
Vì sao lại nằm trên giường nàng?!
Đây rõ ràng chính là cố ý mà câu dẫn nàng.
Người nam nhân này, quả thực……
“Đế Thiên Tà, phòng này là ta bỏ tiền thuê, ngươi không được vào.” Phượng Vô Tà ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn.
Đế Thiên Tà nâng mày, chống cằm, mặt không đỏ tim không loạn không mà đáp: “Nàng cần tiền, ta sẽ cho nàng"
Phượng Vô Tà khoanh tay, bước tới gần giường, lạnh giọng nói: “Ngươi đang ngủ trên giường của ta.”
Đế Thiên Tà cười đến khuynh thành khuynh thế: “Ta ngủ trên giường nữ nhân của ta a.”
Phượng Vô Tà vô cùng tức giận, lòng bàn tay xuất hiện một đoàn thiên hỏa, hận không thể trực tiếp ném vào khuôn mặt như yêu như thần của hắn, nhưng nàng vẫn do dự nửa ngày, cuối cùng lại không nhẫn tâm.
…… một khuôn mặt thật đẹp a, nếu như bị lửa của nàng làm bỏng, chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Phượng Vô Tà trong lòng âm thầm cân nhắc, lòng bàn tay lửa vẫn đang cháy nhưng lại thất thần mà nhìn Đế Thiên Tà.
Đế Thiên Tà nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi phun ra một câu: “Giường của nữ nhân của ta, cũng chính là giường của ta.”
……
……
Phượng Vô Tà nghe xong thì lại tức giận, thiên hỏa liền hướng về mặt Đế Thiên Tà mà quăng xuống.
Đế Thiên Tà đứng dậy trong giây lát, giơ ống tay áo lên, động tác vẫn lười biếng như cũ, lại ưu nhã giống như tranh vẽ mà hoá giải lửa luyện đan của nàng một cách dễ dàng.
“Nữ nhân, ngươi trở nên xinh đẹp rồi.” Đế Thiên Tà nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, nâng ngón tay lên, hồi tưởng lại vị trí vết sẹo trên mặt nàng mà sờ tới sờ lui.
Hắn bình thường khó ôn nhu như lúc này.
Nhưng Phượng Vô Tà vẫn còn chưa hồi thần sau khi nhìn thấy hắn sử dụng hồn thuật.
Đây là lần đầu tiên hắn chân chính ở trước mặt nàng thi triển hồn thuật.
Tuy rằng chỉ là tùy tay vung lên,nhưng hắn lại khiến nàng một lần nữa chấn động.
Việc này tuy chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng nàng xác định ở giây lát đó, lòng bàn tay Đế Thiên Tà vây một ngọn lửa nhỏ màu đen. Cũng chính là lửa nàng phóng ra, trong nháy mắt lửa này liền tắt.
Hắn có thể đốt sạch hết tất cả linh hồn ngục hỏa trên thế gian.
Phượng Vô Tà đã biết, dù cho nàng có trở thành dược sư lợi hại cỡ nào, có thể khống chế thiên hoả thuần thục đến đâu thì nàng vẫn không thể trêu chọc đến hắn.
Nàng cảm thấy có chút thất bại.
“Đế Thiên Tà, ngươi là Hồn Thuật Sư hệ hắc ám.” Phượng Vô Tà khẳng định nói.
Đế Thiên Tà khẽ cười một tiếng, cúi đầu, đem môi dán ở bên tai nàng……
Phượng Vô Tà cho rằng hắn là muốn lén lút nói cho nàng thân phận thật của hắn.
Nhưng môi Đế Thiên Tà lại chỉ hơi dừng lại ở bên tai nàng, sau đó!liền thay đổi vị trí hôn lên sườn mặt của nàng.
Phượng Vô Tà không thể tin nhìn hắn!
Hắn lại hôn nàng?
Đế Thiên Tà lại vẫn như cũ ung dung mà rũ mắt nhìn nàng, khóe miệng vẫn mang vẻ tươi cười giảo hoạt của hồ ly:“Nhất thời không nhịn được.”
Phượng Vô Tà phục hồi tinh thần, mạnh mẽ áp xuống lời nói thô tực của bản thân, lạnh lùng cười: “Không có việc gì, ta sẽ coi như bị chó cắn một cái.”
Lần này lại làm Đế Thiên Tà mang sát khí.
Hắn ánh mắt sắc như đao mà nhìn Phượng Vô Tà, nàng cảm thấy giây tiếp theo bản thân sẽ bị hắn gϊếŧ chết.
Rốt cuộc! Đế Thiên Tà cũng động!
Hắn duỗi tay trái ra cường thế bá đạo mà đem Phượng Vô Tà ôm vào trong l*иg ngực hắn!
Phượng Vô Tà cả kinh, tay phải của Đế Thiên Tà giống như ở phía sau nàng bắt được thứ gì đó.
“Ngươi đang làm gì?!” Phượng Vô Tà lần này là thật sự có chút không kiên nhẫn.
Hắn đột nhiên tập kích, nàng thật là nhịn không được muốn đánh cho hắn một trận.
Đế Thiên Tà mở tay phải ra, mà trên tay hắn lúc này chính là con huyết nhện mà hắn bắt được sau lưng nàng.
“Không làm gì, chỉ là nhìn thấy hai con nhện thôi, sợ chúng nó làm phiền tới giấc ngủ của ngươi thôi.” Đế Thiên Tà đùa bỡn hai con huyết nhện trong lòng bàn tay, khóe miệng nâng lên nụ cười mang theo mười phần tà ý.
Hắn buông lỏng Phượng Vô Tà ra, nguyên bản nàng tức giận đến mức chạm vào là nổ ngay mà bây giờ tựa hồ như một tia tức giận cũng không có.
Lòng bàn tay hắn xuất hiện một ít ngục hỏa thiêu đốt hai con nhện tới chết rồi lại tuỳ ý ném ra ngoài cửa sổ.
Phượng Vô Tà có điểm không hiểu.
Không phải chỉ là hai con nhện thôi sao? Sao biểu tình của hắn như là muốn ăn thịt người khác vậy?
Đế Thiên Tà không lại tiếp tục dây dưa với nàng, chỉ nói: “Không có việc gì, ngủ đi, ta còn có việc, đi trước.”
Nói xong, Đế Thiên Tà thật sự đi, thậm chí còn thực hảo tâm giúp nàng đóng cửa.
Kỳ lạ. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?