Chương 28: Đệ nhất thế gia

Phượng Vô Tà ưu nhã nghiêng thân tránh đi công kích của dây xích.

Dây xích trực tiếp nện trên bàn cơm, một nháy mắt bàn gỗ vỡ vụn, những mảnh gỗ vụn bay tán loạn!

Vị đại tiểu thư này thật đúng là phách lối, chỉ vì một lời nói mà hất cả bàn a......

Theo quy tắc cũ, Phượng Vô Tà tiện tay bắn ra ba cái ngân châm, thăm dò một chút thực lực nàng ta.

Ngân châm chuẩn xác không sai, bắn trúng lần lượt vào mi tâm, cổ, vai phải của Mộ Dung Vũ!

Ba chỗ này đều có các huyệt đạo, sau khi bắn xong sẽ thấy tê buốt, đau nhức yếu đi.

Thế nhưng!

Giữa tay áo dài của Mộ Dung Vũ xoay chuyển một cái, kim quang màu bạc đã hoàn toàn chìm vào trong cơ thể nàng, nhưng nàng tacũng không có một chút vết thương!

Nàng ta nhìn về phía Phượng Vô Tà cười nhạo một tiếng, khinh miệt cực kỳ:

“Tiện nhân, đầu óc ngươi có bệnh sao? Dùng loại này tú hoa châm này làm ám khí? Bản tiểu thư chính là thể chất thuộc Kim hệ hồn thuật"

Đầu óc Phượng Vô Tà đương nhiên không có bệnh.

Nàng chỉ là muốn chứng thực một chút, cái gọi là kim hệ Hồn Thuật, có phải là thật hay không giống như trong sách ghi chép kia ——

Có thể nuốt bất kỳ kim loại nào! Cũng có thể thay đổi hình dạng của kim loại theo ý muốn!

Hơn nữa, thể chất của một kim hệ hồn thuật sư có thể so sánh với tường đồng vách sắt, gần như đao kiếm bất khả xâm phạm!

Phượng Vô Tà nhìn ngân châm biến mất trong cơ thể Mộ Dung Vũ, khóe miệng nở nụ cười——

Hồn thuật của Mộ Dung Vũ này có chút thú vị!

Khi Mộ Dung Vũ thi triển hồn thuật của mình trước mặt mọi người trong quán trọ, hầu như tất cả mọi người có mặt đều bị hồn thuật của Mộ Dung Vũ làm cho chấn động!

“Đây là kim hệ! Kim Hồn thể chất khó gặp!”

“Làn da mỗi kim hệ Hồn Thuật sư đều như mỡ đông bóng loáng tinh tế, nhưng lại đao kiếm bất nhập, đây là Hồn Thuật bao nhiêu nữ nhân ghen tị a!”

“Toàn bộ Thanh An thành, người có tư cách tu luyện kim hệ Hồn Thuật, sợ là không có mấy người đâu......”

Mọi người dường như đã quên mất sự sỉ nhục vừa rồi, bắt đầu bàn tán với nhau, nhìn Mộ Dung Vũ ánh mắt đầy ghen tị.

Mộ Dung Vũ nghe thấy những tiếng trầm trồ đó, vẻ mặt vô cùng tự mãn.

Nàng dùng ánh mắt cao cao tại thượng, khinh miệt nhìn Phượng Vô Tà, vẻ mặt châm chọc, ngữ khí cao ngạo:



“ Hừ, tiện nữ nhân, ngươi bây giờ nhận thua cầu xin ta tha cho còn kịp, chỉ cần quỳ trên mặt đất, hướng ta đập đầu hai mươi cái, mỗi lần dập đầu chỉ cần nói "Thỉnh đại tiểu thư tha cho kẻ tiện nhân này" , bản tiểu thư sẽ xem xét mà chừa cho ngươi một con đường sống.”

Phượng Vô Tà có chút chần chờ, giống như t muốn theo nàng nói, hỏi một câu: “Ờ, thật sự tha cho ta sao?”

Khóe miệng Mộ Dung Vũ nhếch lên lộ nụ cười trào phúng: “Tất nhiên, ngươi dập đầu đủ vang, nói chuyện đủ dễ nghe, ta tâm tình tốt, tất nhiên sẽ không gϊếŧ ngươi.”

Phượng Vô Tà gật gật đầu, làm động tác quỳ xuống, nhưng còn chưa kịp quỳ xuống liền ngẩng đầu lên, hỏi: “Ài, ta quên, muốn ta vừa dập đầu vừa nói gì nhỉ? "Thỉnh......" Cái gì cái gì?”

Mộ Dung Vũ không kiên nhẫn hồi đáp: “Thỉnh đại tiểu thư tha cho kẻ tiện nhân này!”

Phượng Vô Tà đầu lông màynhếch nhẹ, tỏ vẻ bất cần cười vang, phảng phất như một vị nữ thần vừa mới ban ân đại xá thiên hạ:

“Được thôi, vậy bản tiểu thư sẽ tha cho cái mạng tiện nhân của ngươi, ngươi cút đi!

......

Một trận yên lặng về sau......

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

“Ha ha ha ha!”

Toàn bộ nhà một tràng cười không ngớt!

Đối Mộ Dung Vũ mà nói, đây sự khıêυ khí©h, trêu đùa!

Mộ Dung Vũ tức giận đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi: “Ta thấy ngươi muốn tìm chết!”

Nói xong, dây xích vàng đột nhiên đổi hướng! Quấn lấy cổ tay Phượng Vô Tà như một con rắn!

Ngay sau đó, sợi xích dường như có linh tính, liên tục dài ra càng ngày càng mỏng, quấn quanh cổ, tay, hai chân của Phượng Vô Tà ...

Rất nhanh, liền quấn đầy toàn thân Phượng Vô Tà!

Phượng Vô Tà bị sợi xích vàng lạnh lẽo trói chặt, không thể động đậy!

Nàng thử nghiệm muốn động khẽ động thân thể, kết quả...... Cả ngón tay đều là cứng ngắc, căn bản là không có cách thoát ra khỏi sợi xích vàng này được.

Còn đầu dây xích kia đã bị Mộ Dung Vũ giữ chặt!

Dường như chỉ cần Mộ Dung Vũ kéo nhẹ, Phượng Vô Tà sẽ bị xiết đến ngạt thở mà chết!

"Làm sao vậy? Ngươi còn dám kiêu ngạo trước mặt bổn tiểu thư? Ta sẽ gϊếŧ ngươi!" Mộ Dung Vũ nói xong, liền bắt đầu xuất lực.

Ở Lục địa Thiên Kỳ, nơi mà các trận chiến luôn được ủng hộ này——

Một khi trận chiến hồn thuật bắt đầu, chắc chắn sẽ có thương vong!



Ở đây không có luật, chỉ có năng lực và thực lực, nếu tài nghệ không bằng người thì chỉ có thể chấp nhận mà thôi!

Mọi người đều đổ mồ hôi thay cho Phượng Vô Tà ...

Một cô nương đẹp tựa tiên nữ sắp chết dưới xiềng xích, như vậy cực kì khó coi!

Thế nhưng……

Phượng Vô Tà, người bị vây bởi xiềng xích lẽ ra phải thở dốc, lại không hề hoảng sợ, ngay cả vẻ mặt của nàng cũng đang đùa giỡn!

Khóe miệng cong lên cười ranh mãnh!

——Vốn cho rằng người đầu tiên trở thành mục tiêu của nàng kẻ sát nhân Phượng Vô Tâm kia. Không ngờ Mộ Dung Vũ lại muốn đυ.ng vào họng súng của nàng trước!

Nàng đang vô cùng hào hứng, muốn thử uy lực của thiên hỏa!

Phượng Vô Tà cười vô cùng giảo hoạt, ánh mắt lại băng lãnh đến cực điểm nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Vũ ——

Chỉ là sợi xích chói chặt cơ thể Phượng Vô Tà lại chậm rãi nổi lên ngọn lửa màu xanh lam!

Ngọn lửa bắt đầu bùng cháy từ cơ thể Phượng Vô Tà!

Phượng Vô Tà giống như một phượng hoàng bước ra từ ngọn lửa, đứng ở giữa ngọn lửa một cách thoải mái, ưu nhã, khóe mắt cùng lông mày như có nụ cười nhẹ!

Lửa khắc kim!

Mộ Dung Vũ trợn tròn mắt, ngơ ngác sững sờ tại chỗ cũ —— sợi xích vàng là do nàng ta tích lũy hồn lực tạo thành vũ khí! Cơ thể là một vũ khí bất khả xâm phạm! Tương ứng, vũ khí tương đương với thân thể của hồn thuật sư!

Mộ Dung Vũ trong phút chốc liền cảm nhận được hỏa diễm thiêu đốt đau đớn!

Xích vàng đã bị đốt từng chút một!

Vũ khí bị hủy! Dù cho nàng ta buông tay rất nhanh, nhưng bàn tay vẫn bị cháy bỏng!,

Mộ Dung Vũ đau đến hoa dung thất sắc, hận không thể lăng trì Phượng Vô Tà!

Không đúng! Mộ Dung Vũ bỗng nhiên ý thức được, ngọn lửa kia nhiệt độ không hề tầm thường —— Phượng Vô Tà xuất ra không phải là hỏa diễm thông thường!

Là thiên hỏa!

Nàng hoảng sợ nhìn kỹ Phượng Vô Tà, tựa như đang nhìn quái vật, trong lòng hơi hồi hộp một chút ——

Chẳng lẽ là dược sư?!

Thứ tiện nữ này, nhìn cũng chỉ có mười hai mười ba tuổi! Nàng nhỏ tuổi như vậy, lại là dược sư?!