Chương 22: Hào trạch tại thung lũng sâu

Phượng Vô Tà nghiêng đầu, liếc nhìn Đế Thiên Tà trả lời với giọng điệu tức giận:

"Yêu ngươi? Nằm mơ đi!"

Lúc này, Mộ Dung khoát trên mình trường bào màu đen, từ tòa "biệt thự" thong dong hiện thân đi tới trước mặt Đế Thiên Tà , "Chủ nhân."

Đế Thiên Tà nhướn mày nhìn Mộ Dung,nghiêm nghị ra hiệu, đưa mắt về phía Phượng Vô Tà. Mộ Dung hiểu ý, khẽ nhìn Phượng Vô Tà, khóe miệng hơi nhếch lên, ôn nhu chào hỏi:

“Thuộc hạ Mộ Dung hộ vệ của giáo chủ, bái kiến Phượng cô nương”

Phượng Vũ Tà sửng sốt: Mệnh sứ ?

Mấy ngày nay nàng đọc rất nhiều sách và tìm hiểu rất nhiều về các loại ma thuật. Cái gọi là "mệnh sứ" thực chất là một loại ma thuật có thể dùng dấu hiệu sinh mệnh của bản thân để điều khiển người khác: nếu chủ nhân chết, mệnh sứ sẽ chết.

Trong hệ thống ma thuật, hắc ám hệ là một loại ma thuật vô cùng cao cấp, người bình thường hoàn toàn không tu luyện được. Bởi vì ngoại trừ thi triển thuật pháp, bản thân Hồn Thuật sư muốn có lực lượng Hắc Ám Hệ đáng sợ bên ngoài, mệnh sứ còn phải cam tâm tình nguyện tiếp nhận mới được. Mà một khi trở thành mệnh sứ, loại hồn thuật trói buộc này, liền không còn cách nào giải nữa.

Nói cách khác, sống chết của Mộ Dung chỉ nằm trong tay Đế Thiên Tà!

Xem ra Đế Thiên Tà là Hồn Thuật sư Hắc Ám Hệ? Phượng Vô Tà ngây thơ âm thầm phỏng đoán. Sau một hồi suy nghĩ, Phượng Vũ Tà khẽ gật đầu với Mộ Dung: "Mộ Dung, cứ gọi ta là Vô Tà là được."

Mộ Dung không nghe lời, xưng hô như cũ: "Phượng cô nương."

Phượng Vô Tà thấy thế, cũng không cưỡng bách hắn đổi cách gọi, chỉ hỏi

“Mộ Dung, ngôi biệt thự này là của ngươi?”

“Biệt thự?”

Mộ Dung hỏi.

“ ...... A! Chính là căn nhà gỗ trước mắt”



Phượng Vô Tà vuốt mồ hôi, trong lòng âm thầm cảm thấy, cái từ “căn nhà gỗ” thật không đủ để hình dung trình độ xa hoa của nơi này.

Mộ Dung gật gật đầu

“Vâng, nếu như cô nương không thích, ta có thể phá hủy nó, xây một tòa khác cho cô nương.”

“Tuyệt đối đừng hủy đi!”

Phượng Vô Tà vội vàng gật đầu : “Ta rất thích”.

Mộ Dung tùy ý cười một tiếng

“Cô nương thích là tốt rồi! Giáo chủ đặc biệt kêu ta chế tạo cho người”

Phượng Vô Tà nghe lời này, không khỏi nghiêng đầu nhìn nhìn Đế Thiên Tà. Lúc bốn mắt giao nhau, Đế Thiên Tà hướng nàng nở một nụ cười khuynh thành. Phượng Vô Tà lập tức liền bị nụ cười của hắn mê hoặc, trong lòng không khỏi thầm khinh bỉ chính mình, tại sao lại trúng mỹ nam kế của hắn?!

Nàng nhanh chóng chuyển chủ đề và hỏi Mộ Dung

"Ta nghĩ gỗ để xây nhà dường như vẫn còn tươi. Ngay cả hoa và dây leo vẫn đang phát triển. tự hỏi làm thế nào mà ngươi xây dựng ngôi nhà nhanh thần kì đến vậy?”

Mộ Dung mỉm cười

“ Đối với Hồn Thuật sư như ta mà nói, tạo căn nhà rất đơn giản. Ta đồng thời tu luyện bốn loại thuộc tính Hồn Thuật thủy, thổ, phong, mộc, cho nên có thể khống chế tất cả thực mộc, dây leo trong thiên hạ.”

“A?”

Thấy Phượng Vô Tà vẫn còn thắc mắc, Mộ Dung liền giải thích cặn kẽ:

“Nguyên tố Mộc làm nguyên liệu, các nguyên tố thủy và thổ làm chất dinh dưỡng, nguyên tố phong kiểm soát phương hướng, để những cây này phát triển đan xen với nhau, che chắn ánh nắng. Trong một thời gian ngắn là có thể tạo ra ngôi nhà này.”

“Lợi hại”.



Phượng Vô Tà hướng Mộ Dung giơ ngón tay cái lên, nội tâm từ đáy lòng đến bội phục. Người bình thường chỉ cần tu luyện một loại hệ thống Hồn Thuật đã mười phần khó khăn, Mộ Phong vậy mà đồng thời tu luyện bốn loại Hồn Thuật, điều này thật quá lợi hại

Đế Thiên Tà lại tại một bên lạnh lùng khinh thường cười một tiếng:

“Không phải chỉ là xây một căn nhà nhỏ thôi sao, vậy mà đã khiến ngươi phục sát đất?”

Phương Vô Tà trừng mắt nhìn hắn:

“Thế nào, có bản lĩnh ngươi cũng xây đi ! Ngươi nếu có thể tạo ra căn nhà đẹp như vậy, ta tự nhiên cũng sẽ nói ngươi lợi hại.”

Mộ Dung ở một bên nghe được lại giật mình cả kinh. Hắn nhanh chóng kéo Phượng Vô Tà, can ngăn nàng:

“Phượng cô nương, tu vi Hồn Thuật của ta không bằng một phần vạn giáo chủ đâu. Chẳng qua lực lượng của giáo chủ không thể bại lộ quá nhiều, nếu không sẽ thu hút các cao thủ hồn thuật sư trên Đại lục Thiên Kỳ. Đến lúc đó sẽ phiền phức vô cùng.”

Điều này làm tăng sự tò mò của Phương Vô Tà ...

Kì quái, Đế Thiên Tà này rốt cuộc là ai? Lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ toàn bộ hồn thuật sư trên Đại lục Thiên Kỳ đều dưới hắn sao?

Thôi, quên đi, cho dù hắn là ai, cũng không liên quan gì đến nàng. Nàng nên chăm chỉ rèn luyện bản thân trước mới là chính.

“Đế Thiên Tà, Mộ Dung, cảm ơn các ngươi đã cung cấp cho ta một căn nhà gỗ sang trọng làm nơi ở trên núi Thanh Yên này. Trong thời gian này, ta cần một mình bế quan tu luyện Phá Phong ấn, cho nên các ngươi đi làm việc khác đi, không cần ở lại với ta."

Đế Thiên Tà biết rằng tâm trí của nàng lúc này đang tập trung vào việc phá bỏ phong ấn của chính mình, nên cũng không cần thiết đi theo nàng. Hắn không nói nhiều, chỉ gật đầu với Phượng Vô Tà, mang theo Mộ Dung, cùng nhau biến mất.

Phượng Vô Tà bước vào ngôi nhà gỗ này. Đầu tiên là thưởng thức một chút khung cảnh thần kì trong ngôi nhà, ngay sau đó nàng cũng liền thu lại tâm tư, từ trong túi càn khôn xuất ra sách luyện dược, Lò luyện thuốc, bắt đầu thử tinh chế thuốc.

Nàng chỉ còn lại mười lăm ngày cuối cùng! Phải làm liều thôi!

Không thể thành anh hùng, liền biến thành cẩu hùng!

Thắng hay bại đều nằm ở thời khắc này ——