Chương 17: Chướng mắt ta

Phượng Vô Tà sững sờ —— câu kia nàng nói rõ ràng chỉ là lời nói linh tinh, căn bản không thể coi như lời nói thật được chứ!

Nhưng nhìn Đế Thiên Tà trước mắt này chính là vẻ mặt đạm mạc, biết rõ mang nàng phi thiên bất quá là chuyện nhỏ không tốn sức gì, lại nói như chính mình đối với nàng bố thí một đại ân tình vậy mà mặt không đỏ, tim không đập. Quả thực vô cùng phúc hắc.

“Tưởng như vậy mà cưới được ta? Không dễ dàng như vậy đâu!”

“Ngươi đổi ý?”

Đế Thiên Tà hỏi, ánh mắt nhíu lại.

Phượng Vô Tà quyết định, sẽ nói ra cái điều kiện để kén chồng của bản thân. Vì thế nàng bình tĩnh mà vỗ vỗ tay hắn

“Đế Thiên Tà, ngươi buông ta ra trước đi, chúng ta từ từ mà nói chuyện ‘cần làm gì để ta đồng ý trở thành phu nhân của ngươi.”

Đế Thiên Tà nhảy xuống mặt đất,nhưng vẫn như cũ ôm Phượng Vô Tà trong l*иg ngực.

Mái tóc đen dài của hắn bị gió thổi rơi trên xương quai xanh của Phượng Vô Tà, lông mày dài hẹp như bỡn cợt, khuôn mặt lạnh lẽo tựa băng sơn ngàn năm. Hắn nhẹ nhàng cười nhưng không có độ ấm mà chỉ khiến người khác thấy rét lạnh từ trong xương cốt.

“Nói.”

Lời ít mà ý nhiều, lại mang mười phần bức bách.

Trên người Phượng Vô Tà vốn dĩ có vết thương, lại bị hắn ôm như vậy, nguyên bản mới bình ổn giảm bớt đau đớn thì lại tái phát. Nàng cắn chặt răng , dùng ánh mắt quật cường nhìn Đế Thiên Tà lạnh lùng giằng co

“Muốn ta gả cho ngươi rất đơn giản, chỉ có một điều —— Ngươi phải làm ta thích ngươi.”

Đế Thiên Tà nhướng mày.



Phượng Vô Tà vô luận kiếp trước hay là kiếp này, tính cách đều là băng sơn ngạo cốt.

Trước kia là

Bởi vậy, khi nói với Đế Thiên Tà muốn hắn làm nàng thích hắn thì chính bản thân nàng cũng cảm thấy kỳ lạ. Tuy rằng kì lạ, nhưng vẫn là muốn nói cho rõ ràng ——

“Ngươi có mục đích của ngươi, ta có nguyên tắc của ta. Ta chỉ gả cho người mà bản thân để ý, giao tâm cho hắn. Cho nên, nếu ngươi muốn cưới ta thì thật tiếc phải nói cho ngươ Phượng Vô Tà ta thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành mà cưới người mình không yêu ”

Đế Thiên Tà nghe xong, trong ánh mắt mang theo một tầng thâm ý, hắn vẫn như cũ, cười như không cười, đầu ngón tay thon dài vuốt ve vết thương trên mặt Phượng Vô Tà, nhẹ giọng

“Ý ngươi là, ngươi chướng mắt ta?”

Hắn đang tức giận, Phượng Vô Tà có thể cảm giác được ……

“Bản giáo chủ diện mạo không đủ đẹp, cho nên ngươi chướng mắt?”

Đế Thiên Tà híp mắt, lười biếng mà hỏi lại, lời nói ẩn chứa sát khí.

Phượng Vô Tà nhanh chóng lắc đầu —— tuy rằng không hiểu vì sao hắn lại tự xưng bản giáo chủ, nhưng hắn nếu còn không tính là đẹp thì trên đời này nam nhân chỉ sợ đều là quái vật .

“Hay là bản giáo chủ hồn lực không đủ cường đại, cho nên ngươi chướng mắt?”

Đế Thiên Tà tùy tiện cầm lên một cái ly sứ nhưng chỉ trong một chốc, nó đã hoá thành bụi phiêu tán ở trong không khí.

Phượng Vô Tà nuốt nước miếng, tiếp tục lắc đầu —— không phải không đủ cường mà hiện tại đối với nàng nó quá cường, cường đến đáng sợ.

“Vậy ngươi còn có chỗ nào không hài lòng? Hử?”

Đế Thiên Tà thanh âm trở nên trầm thấp, ngữ khí uy hϊếp, ánh mắt tối tăm. Phượng Vô Tà có chút bất đắc dĩ mà trả lời



“Ngươi và ta hiện tại căn bản vẫn là người xa lạ, nói gì thành thân? Nếu như có tình cảm, dù ngươi hai bàn tay trắng, ta cũng sẽ gả cho ngươi. Còn hiện tại, ta và ngươi căn bản là không có tình cảm, dù ngươi có đẹp hay cường đại tới đâu thì cũng không khiến ta yêu thích.”

Đế Thiên Tà ngẩn người —— nàng thế nhưng mềm cứng đều không ăn?!

Còn có, những lời mà nữ nhân ngu ngốc này nói từ nãy tới giờ hắn đều nghe không hiểu?

Không được! Hắn không thể trực tiếp hỏi nàng những thứ mà hắn không hiểu, phải nhịn, giáo chủ thì phải có uy nghiêm của mình.Vì thế Đế Thiên Tà lạnh lùng mà trả lời :

“Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành đúng không? A, ta sẽ làm ngươi minh bạch, cái gì là ngói, cái gì là ngọc!”

Đế Thiên Tà hơi nâng khóe miệng, lộ ra tươi cười như cũ mang theo kiêu ngạo và mười phần tà ác, lại nhiều một phần hương vị khiêu chiến.

“Kỳ hạn một năm, ta sẽ làm ngươi cam tâm tình nguyện mà gả đến Đế Linh Giáo!”

Phượng Vô Tà cũng cười

“Rửa mắt mong chờ.”

Đế Thiên Tà không nói tiếp, từ trong tay áo móc ra túi Càn Khôn, không biết làm gì với nó mà túi Càn Khôn vừa như không có gì mà giờ lại bay ra những bảo vật. Các bảo vật nhỏ này từ từ biến lớn trước mặt nàng cuối cùng vững vàng mà dừng ở giữa phòng.

Phượng Vô Tà xem tới ngây người!

Túi kia thoạt nhìn chỉ là một túi tiền bình thường, có thể mang theo bên người, nhưng Đế Thiên Tà lại từ trong túi biến ra các loại đồ vật khiến người ta nghẹn họng mà nhìn.

Một đống bình gốm sứ, ước chừng có đến 50 đến 60 bình, tựa hồ đều là đan dược…… Một tủ quần áo khắc hoa nạm vàng, bên trong đầy đủ các loại kiểu dáng tinh xảo mà hoa mỹ…… Một chiếc gương mạ vàng kim quang lấp lánh, cạnh có khắc long văn sinh động như thật, vừa thấy liền biết xa xỉ……Một cái rương gỗ, hai cái rương gỗ, ba cái rương gỗ……

Thực mau, gian phòng nhỏ của Phượng Vô Tà đã bị Đế Thiên Tà lấy ra đủ thứ lấp đầy, cơ hồ không có cả nơi đặt chân. Nhiều rương như vậy, bên trong là chứa thứ gì?