Chỉ có thể giữ ở trong tay, không đáng tiền!!!
Tôn công công nghe vậy, tỏ vẻ như quả thực là như vậy, thầm nghĩ Vân phi nương nương quả nhiên vui tới ngốc luôn rồi, nghe thấy sắp được đi gặp bệ hạ liền vui mừng đến mức muốn nhảy dựng lên nhảy múa một khúc.
"Nương nương ngài không nghe lầm, nhanh lên cùng ta trở về tạ ơn đi."
Thẩm Quát:"...."
......
Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, cuối cùng Thẩm Quát lại một lần nữa đi vào Bàn Long điện.
Thật khó để tưởng tượng, lần trước nàng đến chỉ mới là ngày hôm qua.
Trước khi bước vào, Thẩm Quát đã nhìn thấy có thái giám khiêng thi thể của cận thần, từ Bàn Long điện ra ngoài.
Máu chảy đầy đất, Thẩm Quát vô tình giẫm lên, làm nhuộm đỏ đôi giày thêu màu trắng của nàng, nàng mặt không biểu tình, quy củ hướng người nào đó ngồi tại vị trí cao nhất trên long ỷ hành lễ: "Thần thϊếp tham kiến Hoàng Thượng, cung thỉnh bệ hạ thánh an."
Ngữ khí như tro nguội, tuyệt không giống dáng vẻ đang vấn an.
Sở Ly nhìn thấy vết bẩn trên đôi giày thêu của nàng, đem người trong trong ngoài ngoài tỉ mỉ nhìn một lần, phát hiện "Ngươi không sợ trẫm?"
Người bên ngoài trông thấy hắn giớt người, đã sớm dọa đến hai chân nhũn ra, chật vật không chịu nổi, đâu còn rảnh cùng hắn hành lễ?
"Thần thϊếp sợ, bệ hạ có thể trả lại bạc thuộc về thần thϊếp, đưa cho thần thϊếp không?"
Sở Ly nghe không hiểu: "Có ý tứ gì?"
Thẩm Quát chìa ba đồng tiền trong tay mình ra "Hoàng Thượng, ngài ban thưởng có thể trực tiếp cho đổi thành bạc không? Thần thϊếp là kẻ dung tục, chỉ thích vàng ròng bạc trắng."
"A." Sở Ly nhìn chằm chằm nàng, mỗi chữ mỗi câu từ từ đều như đang nói: "Không, được!"
"Trẫm hi vọng ái phi có thể cao nhã một chút, đừng quá dung tục."
Hắn chính là cố ý.
Nữ nhân này dám lấy hắn làm vỏ bọc, hắn liền muốn áp chế áp chế nhuệ khí của nàng. Dù là món đồ chơi vui thì cũng phải biết chủ nhân của nó là ai.
Thẩm Quát hiện tại thật muốn xông lên cào mặt của hắn, nói cho hắn tước đoạt tiền bạc của người khác, giống như là giớt phụ mẫu, dạng người này ở Thế kỷ 21 sẽ bị tống vào bao tải! Không có người làm công nào có thể chịu đựng được một ông chủ như hắn ta.
Nhưng hiện tại đó không phải là vấn đề, cho nên Thẩm Quát chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, thở phì phò nhìn hắn.
Thấy Sở Ly vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần, hắn chính là thích xem dáng vẻ người khác nhìn hắn không vừa mắt, lại không làm gì được hắn.
"Ái phi còn có việc gì sao?"
Nếu không có chuyện gì thì quỳ xuống chào tạm biệt đi, trẫm hôm nay tâm tình tốt, trò vui đã làm xong, người cũng đã giớt rồi.
Thẩm Quát cắn răng, nàng hiện tại không muốn nghĩ đến điều gì khác, cũng chỉ nghĩ tương lai có thể có người thu thập hắn, đem hắn thuần phục, trị cái tính xấu đáng chớt kia, thực sự quá khinh người, chỉ mấy phút đã khiến người ta tức giận đến mức muốn nổ tung.
Còn muốn nói điều gì, đã thấy Tôn công công vội vội vàng vàng chạy tới: "Hoàng Thượng, xảy ra chuyện, thuộc hạ đến báo, nói là bắt được Tần phi trong hậu cung tự mình nuôi mèo."
Mèo là cấm kỵ của Sở Ly, ai đυ.ng vào sẽ chớt, Tôn công công cũng không nghĩ dưới áp lực cao và mệnh lệnh nghiêm ngặt, vẫn có người gây án.
Sở Ly nghe thấy từ "mèo", tâm trạng vui vẻ thoải mái vừa rồi trong nháy mắt lạnh xuống, không khí trong Bàn Long điện cũng muốn đóng băng luôn.
"Đem người tới!"
Tần mỹ nhân là tú nữ mới vừa vào cung không lâu, đoạn thời gian trước vừa thăng lên vị phần, rất nhiều quy củ đều là kiến thức nửa vời, ngẫu nhiên cứu được một con quýt mèo nhỏ bị thương, không đành lòng liền vụиɠ ŧяộʍ nuôi, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị người phát hiện.
"Hoàng Thượng tha mạng, tần thϊếp không dám nữa, tần thϊếp chỉ là thấy nó đáng thương, mới cứu nó. Bằng không, nó đã bị té chớt, Hoàng Thượng tha mạng!!"
Nàng quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ, lại không biết nàng đã đạp trúng bãi mìn của Sở Ly.
Quýt mèo, ngã chớt.
Sở Ly nghĩ đến chuyện cũ, thái dương thình thịch giật giật.
Thẩm Quát thầm nghĩ không tốt, trong đầu cũng nghĩ đến cảnh tượng trong cỗ máy thời gian, một màn quýt mèo nhỏ của Tiểu A Ly bị ném chớt.
"Người tới, đem Tần mỹ nhân mang xuống, ngay tại chỗ xử trảm!!!"
Sở Ly đau đầu muốn nứt, chuyện trong quá khứ khiến hắn không thể kiềm chế được ý muốn gϊếŧ người.
Đã thật lâu không ai dám ở trước mặt hắn nhắc đến mèo, đã đến lúc để người trong cung khắc sâu ấn tượng, hắn không muốn nghe đến từ đó đến mức nào.
"Hoàng Thượng......" Thẩm Quát muốn nói, kết quả bị lệ khí không che giấu chút nào, cùng đáy mắt nặng nề cuồn cuộn ám sắc của Sở Ly làm lui một bước "Hoàng Thượng, thần thϊếp không muốn vì ai cầu tình, thần thϊếp chỉ đoán, Hoàng Thượng ngài cũng không phải là muốn giớt nàng đúng không?"
Ngài thích mèo, tại sao lại muốn đuổi hết tất cả mèo xung quanh mình đi như vậy?
"Leng keng, chúc mừng Ký chủ đã kích hoạt một kịch bản cụ thể, cỗ máy thời gian khởi động, nhiệm vụ bắt đầu, lần này sử dụng thời gian nửa canh giờ, yêu cầu ký chủ trong vòng thời gian quy định hoàn thành nhiệm vụ, thưởng nhiệm vụ : Năm ngày tuổi thọ."