Chương 55: A Ly thẹn thùng sao? Nhanh để tỷ tỷ nhìn xem

"A? Người sau lưng ngươi nói với ngươi như vậy sao?"

Sở Ly làm sao có thể để người ám sát hắn chớt dễ dàng như vậy.

Hắn cho Tôn công công một ánh mắt, Tôn công công lập tức tiến lên bẻ gãy cái cằm của hắn, để hắn chỉ có thể nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích.

"Trẫm vốn không có ý định trị quốc, trẫm đăng cơ chính là dùng để tìm thú vui, ai muốn làm thần thủ hộ bảo hộ các ngươi an cư lạc nghiệp chứ, trẫm chính là bạo quân trong truyền thuyết, muốn cho cả giang sơn chôn cùng trẫm!"

Sở Ly nói rất cuồng vọng, giọng nói mang vẻ bệnh trạng điên cuồng.

Kia là đối tất cả mọi thứ chẳng thèm ngó tới.

"Trẫm chờ ngàn vạn ngươi đến giớt, trẫm sẽ dùng thực lực nói cho các ngươi biết, những thứ rác rưởi, coi như trẫm cho các ngươi cơ hội, các ngươi cũng chỉ có thể lần lượt chớt trong tay trẫm."

Thẩm Quát giật giật khóe mắt, nàng nhìn thấy người chung quanh sợ hãi đối với Sở Ly.

Hắn tùy tâm sở dục phách lối, để bọn hắn sợ hãi.

"Chúc mừng Ký chủ kích hoạt tình cảnh đặc biệt, cỗ máy thời gian nhân vật phản diện khởi động, nhiệm vụ bắt đầu."

"Lần này thời gian sử dụng là ba canh giờ, yêu cầu ký chủ trong vòng thời gian quy định hoàn thành nhiệm vụ."

"Thưởng nhiệm vụ: Hai mươi ngày HP."

Thanh âm của hệ thống vang lên, trước mắt Thẩm Quát lại tối sầm, chờ lúc mở mắt có thể trông thấy đồ vật, phát hiện mình đã đứng trong một gian phòng ốc thấp bé.

Phòng ốc bằng gỗ, xa xa nhìn sang có chút cũ, trên nóc nhà có một cái lỗ thủng lớn, nhện ở bốn góc phòng tùy ý kết lưới.

"Ta đang ở đâu? Không giống như trong hoàng cung." Hoàng cung nào có phòng ở rách nát như vậy.

"Đây là hoàng cung." Hệ thống rất khẳng định.

"Ký chủ ngươi đi vào nhà gỗ là có thể trông thấy mục tiêu công lược."

Thẩm Quát đi theo hệ thống nhắc nhở, xuyên qua một tầng hàng rào bên ngoài nhà gỗ, nàng ở thế giới này không đυ.ng vào vật thật, cho nên có thể trực tiếp xuyên qua.

Đợi nàng đi vào nhà gỗ nhỏ không giống hoàng cung, mà giống như là bị vứt bỏ này, đã nhìn thấy Tiểu A Ly.

Không biết có nên khen hắn ở bên trong khổ sở tìm thấy vui hay không, Tiểu A Ly mượn ánh sáng từ lỗ thủng chiếu vào nóc nhà, đọc sách viết chữ.

Gian phòng rất tối, "Cửa sổ mái nhà" này là nguồn sáng duy nhất trong phòng: "Bọn hắn không có cho ngươi ngọn nến sao?"

Tiểu A Ly đang gục xuống bàn viết chữ nghe thấy thanh âm quen thuộc, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Nhắm mắt lại, lại lần nữa mở ra, xác định mình không nhìn nhầm, mới hưng phấn nhào vào trong ngực Thẩm Quát: "Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi rốt cục cũng tìm đến A Ly chơi, A Ly chờ thật lâu rất lâu."

Cái đầu Tiểu A Ly so với lần trước gặp mặt lại cao hơn một chút, nhưng vẫn đáng yêu như cũ.

"Ngươi đang viết chữ sao?" Thẩm Quát nhéo nhéo thịt trên mặt của hắn, đem mặt hắn xoa mấy cái thành hình thù kỳ quái sau đó mới buông tay.

"Vâng, Tiểu A Ly viết xong chữ, liền có thể đi học đường đi học, A Ly rất thích phu tử giảng bài."

Thẩm Quát có thể trông thấy ước ao và chờ mong trong mắt của hắn, hắn đặc biệt muốn đi học.

"Hôm nay là kỳ hạn chót cho A Ly viết chữ, Tỷ tỷ xinh đẹp có thể chờ A Ly một lát hay không?"

Hắn quá ngoan, mặc kệ làm chuyện gì, đều sẽ hỏi trước đối phương một chút, chờ đợi đối phương đồng ý, hoặc là từ chối thỉnh cầu của hắn.

"Đương nhiên." Thẩm Quát làm sao nỡ từ chối yêu cầu của bé yêu: "Ngươi viết, ta ở đây xem ngươi."

Thẩm Quát dùng hai cánh tay chống đỡ cái cằm nhìn hắn, Tiểu A Ly quá đáng yêu, mắt đen trong vắt ngập nước, mắt hướng lên, là mắt phượng tiêu chuẩn, lông mi vừa dày vừa dài, từng chiếc rõ ràng, khi hắn chớp mắt giống như hồ điệp vỗ cánh muốn bay.