Sau khi Thẩm Quát trở về quá khứ, nhìn thấy Tiểu A Ly khóc lóc thê thảm, không hiểu sao cũng muốn nuôi một con mèo màu cam.
Kết quả Tôn công công vừa rồi còn đang nịnh nọt, nghe thấy nàng nhắc đến mèo,phất trần nắm trong tay kém chút liền ném ra ngoài: "Nương nương, trong cung không thể nuôi mèo."
"Vì sao?"
"Bởi vì Hoàng Thượng không cho phép."
Tôn công công ngó trái nhìn phải, dò xét bốn phía, thấy không có ai nghe ngóng mới dám cùng nàng nói: "Trước đó sứ thần Thanh Tang quốc tiến cống một con mèo đến từ dị vực, Hoàng Thượng dưới cơn nóng giận liền phái binh san bằng Thanh Tang quốc, tất cả hoàng thất bị tàn sát hầu như không còn ai, thi thể bị treo ngoài cung điện Thanh Tang Quốc thị chúng ba ngày, từ đây không ai dám mang mèo đến trước mặt Hoàng Thượng. Hiện tại đừng nói là mèo, trong cung một sợi lông mèo cũng không có."
Nếu Thẩm Quát không dùng cỗ máy thời gian trở lại quá khứ, có lẽ sẽ coi là Sở Ly rất ghét bỏ mèo.
Nhưng nàng biết không phải vậy.
Tiểu A Ly sẽ dùng cả cơ thể mình để bảo vệ mèo con, sẽ vì nó khóc, vì nó rơi lệ, vì nó khổ sở......
Nhớ tới hắn khóc đến đôi mắt đỏ bừng, trong lòng Thẩm Quát liền cảm thấy rất khó chịu.
Hệ thống phát hiện được tình cảm của Thẩm Quát đối với Tiểu A Ly, tranh thủ thời gian mở miệng, muốn đánh thức niềm đam mê làm nhiệm vụ của Thẩm Quát.
"Ký chủ, nếu muốn nuôi một con mèo, hãy hoàn thành tốt nhiệm vụ, chăm sóc thật tốt cho mục tiêu nhiệm vụ, về sau muốn nuôi mèo gì cũng được?"
Thẩm Quát:"...."
Ta không muốn nuôi mèo, ngươi chỉ là một hệ thống, quả nhiên không hiểu cảm xúc của con người." Thẩm Quát nhớ tới nhiệm vụ vừa rồi, ôn lại trong đầu "Ta vừa rồi giống như chẳng hề làm gì cả, cũng không cứu được mèo con, sao nhiệm vụ đã hoàn thành rồi?"
"Tình huống vừa rồi Ký chủ căn bản không cứu được con mèo con đáng thương kia, nhưng đã đủ để mục tiêu nhiệm vụ cảm nhận được ngươi quan tâm che chở cho hắn."
"Hắn chỉ yêu cầu một chút xíu như vậy sao?"
"Đúng, có phải là rất đơn giản không? Ký chủ có thấy đối với tương lai tràn ngập hi vọng hay không!"
Thẩm Quát không có, nàng chỉ cảm thấy Tiểu A Ly rất đáng thương, vô cùng đáng thương đến mức đã thức tỉnh tình mẫu tử của nàng rồi.
"Nuôi mèo gì chứ, ta nuôi ta là đủ rồi!!!"
Thẩm Quát rời khỏi tẩm cung của Sở Ly, trở về Kỳ Hương Cung.
Nàng đứng hàng phi vị, là chủ của một cung, có tẩm cung của riêng mình.
Trên đường trở về, cung nữ thái giám đi ngang qua, đều nhao nhao vụиɠ ŧяộʍ dò xét nàng.
Cung phi cùng người khác tư thông, chính là đại tội.
Loại tin tức này chỉ chốc lát sẽ nhanh chóng truyền khắp cung điện, bọn hắn biết, cũng không có gì lạ.
Thẩm Quát tùy ý để bọn hắn nhìn lén, dù sao cái tội danh này, nàng sớm muộn gì cũng sẽ tẩy sạch sẽ.
Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận điều mà nàng không làm.
Thật vất vả mới trở lại Kỳ Hương Cung, từ xa nàng đã nhìn thấy cung nữ treo một lá cờ trắng ở cửa, đây là thứ mà chỉ người chớt mới sử dụng.
"Ai bảo các ngươi treo những thứ này trước tẩm điện của bản cung?"
Cung nữ treo cờ trắng nhìn thấy nàng thì giật mình, vội vàng đi tìm Đại cung nữ Bích Nga, Bích Nga trông thấy Thẩm Quát vẫn còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, cũng giật nảy mình.
"Nương, nương nương, ngươi...... Ngươi không chớt sao?"
"Bản cung không chớt, ngươi rất thất vọng sao?"
Bích Nga tranh thủ thời gian lắc đầu: "Nương nương, ngài hiểu lầm nô tỳ, trông thấy ngài không chớt, nô tỳ cao hứng còn không kịp đây!"
Nói xong, còn cúi đầu lau hai giọt nước mắt trên khóe mắt, nếu không phải Thẩm Quát đã xem qua tiểu thuyết, tay cầm kịch bản, thật sự sẽ bị nàng lừa.