Chương 49: Phượng ấn muốn đưa cho Vân phi nương nương sao?

Thẩm phủ nuôi Lệnh phi mười tám năm, ít nhiều gì cũng có tình cảm.

Nàng lại thích diễn như vậy, nghe nói trưởng bối trong nhà thích nàng vô cùng, cho nên coi như Thẩm Quát được nhận trở về thì sao?

"Đồ người khác dùng còn dư lại, ta không có cần, Thẩm phủ chỉ có thể có một nữ nhi."

Muốn nàng, hay là Lệnh phi, các ngươi chọn đi.

Thẩm Quát để lại Thẩm Kiêu, một mình rời đi, kết quả tay bị một nguồn nhiệt nóng bỏng chế trụ, cúi đầu phát hiện là tay của Thẩm Tử Nhiên: "Ngươi còn có việc?"

Thẩm Tử Nhiên rất muốn nói muội muội chớ đi, lại sợ Thẩm Quát tức giận, chỉ có thể cúi đầu, vô cùng đáng thương nói: "Thật xin lỗi......"

"Ân?? Thật xin lỗi cái gì."

"Thật xin lỗi hôm nay để ngươi bị liên luỵ."

Thẩm Tử Nhiên nghĩ đến kinh tâm động phách vừa rồi liền nghĩ mà sợ: "Còn may ngươi không có việc gì."

"A, nguyên lai ngươi nói chính là cái này, không quan hệ."

Thẩm Quát cho hắn một ánh mắt thoải mái tinh thần: "Là ta liên lụy ngươi, không liên quan gì đến ngươi."

Nếu không phải nàng cùng Lệnh phi không hợp nhau, Lệnh phi làm sao dùng Thẩm Tử Nhiên tới hại nàng: "Ta đi đây."

"Ân."

"Vậy ngươi thả lỏng tay ra đi." Thẩm Quát lung lay cái tay bị hắn nắm lấy.

Thẩm Tử Nhiên không vui: "Về sau ta còn có thể đi tìm ngươi không......"

"Ngươi bây giờ là Cấm Vệ quân, không thể tới hậu cung."

"Có thể đi ngự hoa viên, ngự hoa viên ở phía sau cung, ta mỗi ngày đến đó mang cho ngươi đồ vật có được hay không."

Thẩm Quát không nói chuyện, Thẩm Tử Nhiên vẫn cố chấp: "Ngày mai ta đến đó chờ ngươi, ngươi không đến ta vẫn chờ, coi như ngươi không nhận người ca ca này, chúng ta cũng còn có thể làm bằng hữu chứ."

Đã nói đến phân thượng này, nếu Thẩm Quát còn từ chối, nàng sợ Thẩm Tử Nhiên sẽ khóc lóc om sòm lăn lộn cho nàng nhìn.

"Nếu ngươi muốn đưa ta đồ vật, vậy liền đưa đi, không cần thì phí."

Thẩm Quát mạnh miệng, nhưng mặc kệ là Thẩm Tử Nhiên hay là Thẩm Kiêu đều biết, trong lòng nàng rất mềm yếu.

Thẩm Quát rời khỏi dịch đình, xa xa vẫn có thể nghe thấy Thẩm Kiêu khen Thẩm Tử Nhiên một câu, đại khái là ý nói Thẩm Tử Nhiên mặc dù ngu xuẩn, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất hữu dụng, biết quả quyết nhận lỗi dỗ dành muội muội, nhưng mà Thẩm Tử Nhiên không cảm thấy Thẩm Kiêu đang khen hắn, hắn câu kia "Tiểu tử ngu ngốc" Tổn thương thấu tâm hồn của hắn.

Thanh Đại đi theo sau lưng Thẩm Quát, nhìn thấy khóe miệng Thẩm Quát có chút cong lên: "Nương nương có người nhà, là đang cao hứng sao?"

"Ta không có."

Thẩm Quát thu hồi khóe miệng mỉm cười, cứng rắn nói: "Trên trán ngươi bị thương là chuyện gì xảy ra? Ngọc Chỉ đánh ngươi thật sao?"

"Không có." Thanh Đại chờ bốn bề vắng lặng, mới mở ra băng vải dính máu trên trán: "Đây là Tôn công công bảo nô tỳ mang, hắn nói mang theo vết thương đi gặp sẽ dễ dàng hơn."

"Ta đã nói mà, Lệnh phi sẽ không để cho Ngọc Chỉ lưu lại chứng cứ rõ ràng như vậy,...... Ngươi nói Tôn công công bảo ngươi giả vờ bị thương?"

Thẩm Quát tựa hồ đã phát hiện ra chuyện gì ghê gớm, bao gồm cả việc hôm nay Sở Ly đột nhiên xuất hiện.

Hắn nhìn như cái gì cũng không làm, thật ra có một số người chỉ cần xuất hiện, coi như ngồi ở kia cái gì cũng không làm, cũng có thể xáo trộn tất cả kế hoạch của người khác.

"Khó trách hôm nay Lệnh phi thua thảm như vậy, hóa ra trong cung người biết chơi nhất là Sở Ly?"

Lúc này Sở Ly ngồi kiệu rồng đuổi đi trên đường, hai bên trái phải có cung nữ thị vệ trông thấy kiệu rồng của hắn, đều sẽ dừng lại hướng hắn hành lễ, mà hắn nhìn không chớp mắt, lại giống đem tất cả mọi người ngăn cách bên ngoài, lặng lẽ tường tận xem xét chúng sinh.