Chương 40: Muội muội của ngươi ở nhà rất được sủng ái nhỉ?

"Xem như vậy đi."

Thẩm Tử Nhiên nghĩ đến đãi ngộ trước kia của Lệnh phi: "Muốn cái gì có cái đó, cha ta nói, về sau tài sản trong nhà đều cho muội muội."

Đương nhiên không phải là cho Lệnh phi hiện tại.

"Nhà của ngươi rất có tiền sao?"

"Không tính là phú khả địch quốc, nhưng bằng một nửa vàng bạc trong quốc khố thì hẳn là có."

Trong nháy mắt Thẩm Quát lại hào hứng hơn, hai mắt phát sáng nhìn về phía cây rụng tiền: "Nhà ngươi làm gì? Cha ngươi tên gọi là gì?"

"Nhà ta làm quan trong triều, cha ta gọi Thẩm......"

Thẩm Tử Nhiên nói đến một nửa, kém chút thì lộ tẩy, mau chóng đem danh tự Thẩm Kiêu nuốt vào, giải thích "Cha ta chính là một tiểu quan vô danh, một tháng cũng chỉ có một ít tiền bổng lộc, tất cả mọi người nói hắn là cưới được thê tử tốt, ăn bám nhà ngoại có tiền."

Lúc này, ngay tại Bàn Long điện, Thẩm Kiêu đang cùng Sở Ly bẩm báo chính vụ, dồn sức hắt hơi một cái, thầm nghĩ ai đang mắng ta, không muốn sống nữa sao?

Thẩm Quát khẽ gật đầu một cái, thầm nghĩ tiểu tử này nhìn chính trực, rất dễ bị lừa, nhưng cũng có giới hạn, tuyệt đối sẽ không vượt qua, nhớ tới lần trước hắn từ Bích Hà cung của Lệnh phi đi ra, nhịn không được lần nữa gài bẫy: "Theo bản cung biết, họ Thẩm tại triều đình làm quan, hẳn là chỉ có Thẩm Kiêu, Thẩm đại nhân đi?"

"Ai nói?"

Thẩm Tử Nhiên lần này không bị Thẩm Quát dắt mũi: "Cũng không phải chỉ có mình hắn!"

Đại ca hắn cũng ở trong triều làm quan, nhưng không phải ở kinh thành.

Vì phòng ngừa Thẩm Quát lại truy vấn lai lịch của mình, mà mình trông thấy muội muội đáng yêu sẽ lộ ra sơ hở, liền tranh thủ thời gian đổi đề tài: "Hôm nay ta mang cho ngài vài thứ, nữ hài tử các ngươi khẳng định sẽ thích."

Thẩm Tử Nhiên lấy từ trong túi ra một cái hộp gỗ dài mảnh, nhìn hình dạng Thẩm Quát suy đoán bên trong hẳn là trâm cài tóc, không thì cũng là son phấn bột nước, ai biết chờ Thẩm Tử Nhiên mở nắp ra, bên trong lại là......

"Mứt quả?"

Ngươi dùng hộp gỗ tơ vàng trinh nam, đựng một xâu mứt quả?

"Nhà này làm mứt quả ăn cực kỳ ngon, lúc ta xếp hàng trông thấy rất nhiều tiểu nữ hài đến mua."

Thẩm Quát im lặng, dùng tay nâng trán: "Ngươi thấy bọn hắn bao nhiêu tuổi, ta bao nhiêu tuổi?"

"Bọn họ khoảng bảy tám tuổi, ngươi mười tám tuổi."

Thẩm Tử Nhiên hoàn toàn không có lĩnh hội được ý tứ trong lời nói của Thẩm Quát, hiến mứt quả như dâng lên vật báu đưa cho Thẩm Quát: "Ngài nếm thử đi?"

Ánh mắt Thẩm Tử Nhiên tràn ngập mong đợi, phảng phất khiến cho Thẩm Quát nhìn thấy một con Nhị Cáp.

"Được nha."

Thẩm Quát cầm lấy mứt quả cắn một cái, nước đường ngọt ngào bao quanh quả mận cắn vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt hai loại hương vị hòa quyện với nhau, tư vị xác thực rất tuyệt.

"Thích không?"

"Rất ngon."

So với ăn kẹo hồ lô, Thẩm Quát càng thích mứt quả hơn.

Hộp tơ vàng gỗ trinh nam thượng hạng được danh tượng xảo thủ điêu khắc, vừa đẹp mắt lại quý giá, nhất định đáng giá không ít tiền.

"Cái hộp này có thể hay không......"

"Cho ngươi!" Thẩm Tử Nhiên biểu hiện rất hào phóng: "Lần sau mang cái bằng vàng cho ngươi."

Muội muội ruột nhất định phải sủng ái, muốn cái gì cho cái đó!

Hai người đang nói chuyện, Ngọc Chỉ núp trong bóng tối, đem một màn này nhớ kỹ trong lòng, thừa dịp Thanh Đại không chú ý chuồn ra khỏi Kỳ Hương Cung, đi Bích Hà cung tìm Lệnh phi.

"Lệnh phi nương nương, không xong, việc lớn không tốt, tiểu công tử, hắn đi Kỳ Hương Cung tìm Vân phi, hai người đang trò chuyện vui vẻ."

Lệnh phi lúc đó đang cầm cái kéo tu bổ hoa cỏ, thế gia quý nữ đều thích cái nghệ thuật đốt tiền lại cao nhã này, vừa nghe vậy tay không có nặng nhẹ, đem hoa mẫu đơn Triệu phấn vừa nở ra cắt phăng.

Nàng tuyệt không đau lòng, kéo cổ áo Ngọc Chỉ nghiêm nghị chất vấn: "Ngươi nhìn rõ ràng, xác định người đó là tứ ca của ta sao?"

"Nô tỳ thấy rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không có sai xót!"

Thẩm Tử Nhiên mặc y phục thị vệ cấp thấp, nhưng chỉ cần người từng gặp mặt hắn đều có thể nhận ra.

Không phải ai đều có thể thấy hắn cởi mở mỉm cười như vậy, giống mặt trời thảo nguyên, loá mắt lại mê người.