Chương 4: Ta có thể nuôi mèo không

Có thể xác định, người đằng sau, bị đám người ức hϊếp chính là Sở Ly, sẽ là Đại bạo quân mấy năm sau, giớt thành tính, xem nhân mạng như cỏ rác.

Hóa ra khi còn nhỏ, hắn cũng sẽ vì một con mèo con mà khóc thút thít, sẽ dùng toàn bộ thân thể bảo hộ nó không bị người cướp đi?

Thẩm Quát đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy có người bộc phát ra bi thương kêu khóc, tiếng kêu thảm thiết, làm nàng cũng buồn bực đến rối tinh rối mù.

"Mèo nhỏ!! Mèo nhỏ của A Ly!!"

Tiểu A Ly bị người đánh bị người mắng cũng không khóc, trông thấy mèo chớt, nước mắt không cần tiền cũng vẫn chảy ra ngoài, khóc đỏ mắt, không chê bẩn đem quýt mèo từ dưới đất ôm lên, dùng tay che cái miệng đang chảy máu của nó, nhưng máu không thể chảy ngược lại, giống như người chớt sẽ không bao giờ quay trở lại!

Các hoàng tử vây quanh hắn, trêu chọc, sỉ nhục hắn, nhìn thấy hắn khóc lóc thương tâm, chống nạnh cười nói "Tiểu phế vật, một con mèo chớt có cái gì chứ, ngươi quan tâm sao?"

Thấy mấy đứa trẻ xung quanh đều cay nghiệt. Thẩm Quát giận không kềm được, xông lên muốn đánh mấy hùng hài tử này mấy cái, kết quả nàng mỗi nắm đấm đều thất bại, nàng căn bản không thể chạm vào chúng.

Ta chỉ có thể chạm vào Sở Ly đúng không?

"Đúng vậy Ký chủ, chỉ có mục tiêu nhiệm vụ có thể trông thấy ngươi, ngươi cũng có thể đυ.ng vào hắn."

Vậy thì dễ làm rồi.

Thẩm Quát cười giả dối, dùng tay tách chân tiểu nam hài ra, để hắn ngáng chân mấy người kia.

Các hoàng tử chỉ muốn chế giễu Sở Ly, căn bản không nghĩ tới hắn lại đột nhiên duỗi chân, mượn bóng đêm thành công làm một tên vấp phải, mấy đứa đằng sau cũng lần lượt ngã xuống như quân domino, toàn bộ đều mặt đối mặt quỳ xuống dưới chân Sở Ly.

"Tiểu phế vật, ngươi dám ngáng chân ta?"

Sở Ly mờ mịt, ôm mèo con đã chớt nhìn về phía Thẩm Quát bên cạnh.

"Ngươi ngoan nha, bọn hắn không nhìn thấy ta, ngươi nói với bọn hắn là đáng đời bọn hắn, đây là sự trừng phạt của mèo con đối với bọn hắn."

Lúc đó Sở Ly thật sự rất ngoan, đứng thẳng ngó ngiêng cái đầu nhỏ, Thẩm Quát nói cái gì hắn liền theo nàng nói cái đó.

Nãi thanh nãi khí tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở, không có lực sát thương, nhưng trong màn đêm yên tĩnh, cùng tiếng xào xạc của cây cối xung quanh, lộ ra phá lệ làm người ta sợ hãi, nhất là trong ngực Sở Ly còn ôm một con mèo con đã chớt, chớt không nhắm mắt nhìn chằm chằm các hoàng tử không chớp mắt.

Liên hệ với lời Sở Ly mới vừa nói, các hoàng tử đều tưởng rằng mèo con làm quỷ hại bọn hắn, trong lòng bọn hắn, Sở Ly chính là một quả hồng mềm, tùy ý bọn hắn nhào nặn, căn bản không dám phản kháng, chỉ có quỷ, quỷ sẽ hại bọn hắn.

"A!! Có quỷ nha!!!"

Không biết là ai hét to một tiếng, mấy đứa có tật giật mình cũng bắt đầu sợ hãi, khóc lóc hô hào, bò ra khỏi nơi đó.

Thẩm Quát không nghĩ bỏ qua cho bọn hắn, nhưng nàng đuổi theo cũng đánh không được bọn hắn, quay người đang muốn đi an ủi Tiểu A Ly sau lưng đã khóc đỏ mắt, kết quả vừa bước một bước, trước mắt lại tối sầm......

Chờ nàng kịp phản ứng lại, người đã quay trở lại Bàn Long điện.

"Thật có lỗi, đã hết giờ......" Hệ thống yếu ớt mở miệng.

Thẩm Quát:"......"

Ngươi có ích lợi gì?

"Chúc mừng Ký chủ, nhiệm vụ cứu vớt nhân vật phản diện bạo quân hoàn thành 0.5%, thưởng: Năm ngày "

Ý tứ chính là ta còn có thể phát thưởng cho ngươi.

Thẩm Quát bị nó chọc cười, vừa định mắng nó, kết quả trông thấy thái giám tổng quản Tôn công công đi tới: "Nương nương thật lợi hại, hát một bài liền có thể dỗ ngủ bệ hạ."

Thẩm Quát cúi đầu, lúc này mới phát hiện Sở Ly không biết từ lúc nào đã ngủ thϊếp đi, đầu gối lên trên đùi của mình, Tôn công công sai người nâng Sở Ly lên long sàng, hắn cũng không có tỉnh.

"Hoàng Thượng đau đầu càng ngày càng nặng, đã thật lâu không có được giấc ngủ thoải mái như vậy."Tôn công công nhìn Thẩm Quát như đang nhìn cứu tinh.

Thẩm Quát đương nhiên không có khả năng giải thích về cỗ máy thời gian cùng hắn, tùy tiện nói mấy câu ứng phó, nhấc chân định rời đi. Kết quả lại nghĩ đến cái gì, lơ đãng hỏi: "Tôn công công, bản cung có thể nuôi một con mèo không? Một con mèo nhỏ màu cam."