Sau khi Thẩm Tử Nhiên tiến cung, Thẩm Kiêu vẫn luôn bồn chồn thấp thỏm.
Sợ nhi tử không đáng tin cậy, hù dọa nữ nhi của mình chạy mất, thậm chí còn đã quyết định, nếu Thẩm Tử Nhiên dọa khuê nữ của hắn chạy mất, để nàng ghét bỏ nhà bọn hắn, hắn liền trục xuất Thẩm Tử Nhiên khỏi gia môn, coi như bỏ đứa con trai này, cũng phải đem khuê nữ giữ lấy.
Cho nên Thẩm Tử Nhiên bận bịu cả ngày từ trong cung trở về, đã nhìn thấy Thẩm Kiêu ngồi trước sảnh chính đường, nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, trong tay còn cầm một cây chổi lông gà.
Loại chuyện này Thẩm Tử Nhiên từ nhỏ nhìn đã quen, rất trơn tru quỳ xuống: "Cha, con sai rồi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của con, ngài đừng nóng giận, tức giận hại đến thân thể không đáng, dù sao con lần sau vẫn dám."
Thẩm Kiêu :"???"
"Thằng ranh con, ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa!!"
Thẩm Tử Nhiên rụt cổ một cái: "Nhi tử đã lớn, không phải tiểu hài tử, mỗi một chuyện làm ra đều là nghĩ sâu tính kỹ lường trước kết quả, nếu cha ngài còn cảm thấy không được, có thể đánh con một trận, dù sao con cũng sẽ không thay đổi."
Thẩm Kiêu tức giận, hắn là một quan văn, kém chút cũng nói tục: "Ngươi hôm nay làm muội muội ngươi tức giận rồi sao?!!"
"A?"Thẩm Tử Nhiên gãi đầu: "Không có nha, hôm nay muội muội còn cười với con, còn tặng con vòng tay."
Thẩm Tử Nhiên để lộ dây đỏ cột bên trên cổ tay ra, phía trên có một nút thắt xinh đẹp, xâu một đồng tiền trên đó: "Muội muội nói đây là nàng tự mình làm, đưa cho ta làm tín vật, có nó ta có thể ngày ngày đi Kỳ Hương Cung gặp muội muội."
Ý định muốn đem Thẩm Tử Nhiên trục xuất khỏi gia môn của Thẩm Kiêu tiêu tan: "Đây thật là Vân phi nương nương tặng cho ngươi?"
"Đúng vậy nha, nàng tự tay đưa cho ta."
Thẩm Tử Nhiên khoe khoang với Thẩm Kiêu: "Ngài không có đâu."
"Thằng ranh con!!"
Thẩm Kiêu định đoạt lấy: "Đồ vật của ngươi, đều là của lão tử, ngươi lấy ra đây cho ta!"
Thẩm Tử Nhiên trợn tròn mắt: "Cha, ngài không biết xấu hổ!!"
Hắn che chở vòng tay trên cổ tay giống như báu vật: "Đây là của ta, ngài muốn thì tự mình đi mà hỏi."
"Nghịch tử! Nếu Cha ngươi có thể vào được, còn cần ngươi tiến cung sao?"
"Không cho, đồ vật muội muội cho ta, ai cũng không được lấy!!"
Thẩm Tử Nhiên vì muốn giữ lại vòng tay, không tiếc ngỗ nghịch với Thẩm Kiêu, ôm đồ chạy mất dạng.
Thẩm Kiêu tức giận muốn đánh hắn, nhưng cũng rất vui mừng, mấy con trai trong nhà cùng Lệnh phi một mực không thân cận, hắn tưởng rằng nam nữ trưởng thành hữu biệt, không nghĩ tới lại là huyết thống
Ruột thịt chính là ruột thịt, lần đầu tiên bọn hắn trông thấy Thẩm Quát, trong đáy lòng đều cảm thấy vui vẻ.
Thẩm Tử Nhiên bị không muốn bị lão cha giật đồ, ngày hôm sau phi thường ủy khuất đi tìm Thẩm Quát, lên án Thẩm Kiêu muốn cướp đồ vật của hắn.
Thẩm Quát hoài nghi dò xét hắn, hiển nhiên không tin lí do này của hắn: "Cha ngươi không đến mức cùng ngươi tranh đoạt một đồng tiền chứ?"
Một đồng xu không đáng tiền, ngay cả tên ăn mày cũng ghét bỏ.
"Cha ta không giống!!"
Thẩm Tử Nhiên không biết làm sao giải thích cùng với nàng, chỉ có thể nói: "Nhà ta ba đời đơn truyền, đến ta đời này mới sinh một muội muội, ngay cả nhà ngoại cũng chỉ có mẹ ta là nữ nhi, thế nhưng mẹ ta đã sớm qua đời, chỉ để lại muội muội ta......"
Thẩm Quát không biết đồng tiền này cùng muội muội của hắn có quan hệ gì, nhưng rất ghen tị :"Muội muội của ngươi ở nhà hẳn là rất được sủng ái nhỉ?"
Hai nhà mấy đời cũng chỉ có một nữ hài, coi như nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan cũng không đủ.