Chương 38: Nhiệt huyết thiếu niên

Nếu người bên ngoài nhìn nàng như vậy, nàng khẳng định sẽ sai người vả miệng, nhưng người trước mặt này, luôn cảm thấy có chút thân thiết quen thuộc, mà đáy mắt hắn cũng không có dục niệm.

"Không có gì."

Thẩm Tử Nhiên dưới tầm mắt như muốn phun lửa đang nhìn hắn chằm chằm của Thanh Đại, từ trong túi mò ra ngân phiếu một ngàn lượng Thẩm Kiêu đưa cho mình: "Một chút tâm ý, mong Vân phi nương nương nhận lấy."

Thẩm Quát :"???"

Đầu năm nay còn có người đưa bạc tới tận cửa này?

"Ngươi yên tâm, coi như ngươi không dùng bạc mua chuộc ta, chuyện ngươi vừa rồi đạp chậu hoa, ta cũng sẽ làm như không nhìn thấy."

Thẩm Quát xác thực thích tiền, nhưng nàng chỉ thích bạc mình kiếm được.

Thẩm Tử Nhiên biết nàng hiểu lầm mình, muốn giải thích, lại không biết giải thích từ chỗ nào, dứt khoát nói: "Ti chức mới vừa vào Ngự Lâm quân, rất nhiều chuyện không hiểu, ngẫu nhiên gặp được quý nhân, hi vọng quý nhân về sau có thể trông nom nhiều hơn, một ngàn lượng bạc này, coi như là chút tâm ý."

"Ngươi... nói cái gì, một ngàn lượng bạc?"

Mắt Thẩm Quát sáng rực lên, nàng đời này chưa thấy qua nhiều tiền như vậy đâu, vội vàng đem ngân phiếu cất vào trong túi sợ hắn đổi ý: "Được, được."

Dáng vẻ tham tiền muốn chớt, nào có bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nói vô công bất thụ lộc vừa rồi, ánh mắt nhìn Thẩm Tử Nhiên, hoàn toàn giống như là đang nhìn cây rụng tiền.

"Về sau ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ, cứ việc đến Kỳ Hương Cung tìm ta."

Thẩm Quát cho Thanh Đại một ánh mắt, Thanh Đại lấy ra một sợi dây đỏ cột tiền đồng, xem như tín vật.

Không phải nàng hẹp hòi, thật sự là nàng rất nghèo nha, nàng không có tiền, làm không nổi lệnh bài hoặc là ngọc bội này kia.

"Ngươi đừng ghét bỏ, đây chính là vật ngự tứ, rất trân quý, bản cung hết thảy cũng mới lấy được ba cái."

Thẩm Tử Nhiên không chê, hắn cảm thấy muội muội hòa ái dễ gần, cần kiệm công việc quản gia, hiền lương thục đức, huệ chất lan tâm, tất cả từ ngữ đẹp đẽ trên thế giới, cũng không thể hình dung một phần vạn của nàng.

Ngay lập tức đem sợi dây buộc lên cổ tay, giấu kỹ trong người: "Vâng, ti chức cảm tạ nương nương ban thưởng."

Thẩm Quát hài lòng gật đầu, tiễn hắn rời đi.

"Nương nương, ngài tại sao lại muốn tha thứ cho đăng đồ tử kia."

Thanh Đại cảm thấy Thẩm Tử Nhiên chính là kẻ ngu đần.

"Hắn cho bản cung bạc, bản cung vì cái gì không thể chịu đựng."

"Nhưng hắn rõ ràng là từ Bích Hà cung đi ra."

Không sai, đi Bích Hà cung chỉ có con đường này, Thẩm Tử Nhiên mới đến, chưa quen thuộc hậu cung.

"Có quan hệ sao?"

Thẩm Quát lấy tấm ngân phiếu một ngàn lượng ra, đặt ở dưới ánh mặt trời cẩn thận ngắm nghía: "Nếu hắn là người xấu, ta bắt hắn đưa bạc chỉ có thể coi là phí tổn thất tinh thần, cầm nhiều ta cũng không ngượng tay, huống hồ hắn không phải."

"Nương nương sao có thể xác định hắn không phải."

"Lệnh phi xuất thân hiển hách, mắt cao hơn đầu, căn bản khinh thường lôi kéo một tên thị vệ nho nhỏ, coi như muốn cài nằm vùng, cũng là mua chuộc dạng như thống lĩnh Ngự Lâm quân."

Mấy lần giao thủ, Thẩm Quát đã sớm nhìn thấu nàng.

"Không ngại, ngày sau nếu tiểu thị vệ này tìm tới cửa, ngươi cứ việc để hắn tới gặp ta."

Đáy mắt Thiếu niên đầy chân thành cùng mộng tưởng, tràn đầy nhiệt huyết, nàng rất thích.

Giống như là cảm nhận được khẳng định của Thẩm Quát, trước khi đi Thẩm Tử Nhiên quay đầu nhìn nàng một cái, phát hiện Thẩm Quát còn đang đứng ở đó nhìn hắn, mặc dù ở khoảng cách xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, nhưng không biết vì cái gì, Thẩm Tử Nhiên biết nàng hiện tại nhất định là đang cười, là khẳng định, cho nên hắn cũng nhếch môi, phất tay hướng nàng tạm biệt.

Đồng tiền hắn đeo ở cổ tay, dưới ánh mặt trời phát ra kim sắc quang mang, giống nhau thiếu niên, một ngày nào đó có thể đỉnh thiên lập địa, nhìn xuống thương khung, bảo vệ nơi mình yêu quý......