Chương 37: Cứu mạng, lấy ở đâu đứa ngu ngơ, nhận loạn mẹ thế này!

"Không có không có, không có chuyện này, không nói đến bà nội thích ngươi, liền ngay cả lão cha đến nay cũng không có đem thân phận của ngươi tuyên cáo ra ngoài, ta cũng là gần đây hồi phủ mới biết được."

Thẩm Tử Nhiên đưa nàng khăn tay đưa cho mình lau mồ hôi, lau nước mắt cho nàng.

Lệnh phi không có nhận, thấy hắn dính chiêu này, ngược lại khóc càng thương tâm hơn.

"Tứ ca, cha không chịu nhận đồ của ta, nhất định là hắn giận ta, hiện tại ta một mình ở trong cung, chỉ có ngươi có thể giúp ta nói chuyện, ngươi có thể đừng rời bỏ ta hay không?"

Thẩm Tử Nhiên là một thẳng nam, không để ý đến Lệnh phi lê hoa đái vũ, ngược lại nắm vuốt khăn tay xoa cho mặt Lệnh phi đỏ lên, đau đến mức nàng muốn khóc cũng khóc không được, thậm chí nàng còn bị chà rách một lớp da, cảm thấy rất có cảm giác thành công: "Cuối cùng cũng ngừng khóc."

Hắn nhẹ nhàng thở ra: "Ngươi yên tâm, nếu ta rảnh, sẽ đến Bích Hà cung gặp ngươi."

Về phần bao lâu một lần nhìn, một lần nhìn bao lâu, cũng không phải là ngươi nói là được, Thẩm Tử Nhiên rất nghiêm túc: "Ngươi cũng biết, ta hiện tại bề bộn nhiều việc, phụ thân không cho ta bạc, ta đến để kiếm tiền."

Lệnh phi mím môi, thầm nghĩ ngươi làm thị vệ có thể kiếm bao nhiêu tiền.

"Tứ ca rất thiếu tiền sao?"

Lệnh phi lệnh cho Tào ma ma lấy ra mấy tờ ngân phiếu: "Năm trăm lượng này là tiền riêng của ta, ca ca cần dùng gấp, ta đưa cho ngươi trước."

Nàng cố ý giả thành dáng vẻ ôn nhu tri kỷ, lôi kéo Thẩm Tử Nhiên.

Chỉ tiếc Thẩm Tử Nhiên không có cảm kích.

Thậm chí cảm thấy Lệnh phi không hiểu hắn, dùng bạc vũ nhục giấc mộng của hắn.

"Ta không muốn, bạc của ngươi chính ngươi cất kỹ đi."

Hắn rất mất mát, không muốn tiếp tục cùng Lệnh phi ôn chuyện tâm sự: "Ta còn phải trở về tuần tra, trưởng quan chỉ cho ta nghỉ ngơi một khắc đồng hồ thời gian, ta đi trước."

Nói xong cũng không để ý tới Lệnh phi ở phía sau la lên, hai cái đùi chạy rất nhanh, không bao lâu bóng người đã không thấy tăm hơi.

Lệnh phi nắm vuốt ngân phiếu năm trăm lượng trong tay, tức giận đem tiền quẳng xuống đất: "Không biết tốt xấu, một ngày nào đó ngươi sẽ khóc lóc trở lại cầu ta."

Thẩm Tử Nhiên có khóc trở về cầu nàng hay không, hiện tại còn chưa biết, hắn chỉ biết là thế giới này không ai hiểu hắn.

Đều xem thường hắn tập võ.

"Dựa vào bản thân tự tay kiếm cơm, hoàn thành mộng tưởng, ta có lỗi sao!"

Hắn tức giận đến một cước đá ngã lăn bình hoa bên chân, hậu tri hậu giác phát hiện mình bây giờ không phải đang ở Thẩm phủ, sợ người khác trông thấy, lại sợ sệt đem bình hoa nâng đỡ cất kỹ.

Một màn này vừa lúc bị Thẩm Quát ăn no quá đi tiêu thực gặp được, cảm thấy thị vệ kia rất đáng yêu, nhất là bộ dạng sợ phải đền tiền của hắn, rất hợp khẩu vị của mình:

"Dựa vào bản thân tự tay kiếm cơm, hoàn thành mộng tưởng, đương nhiên không sai, mặc kệ làm cái gì, chỉ cần không thương thiên hại lí, đều là anh hùng."

"Thật sao?"

Thẩm Tử Nhiên nghe thấy có người trả lời hắn, hưng phấn quay đầu, chớp chớp mắt, sau khi xác định mình không nhìn lầm, hô lớn một câu: "Nương!"

Thẩm Quát :"!!!!"

Cứu mạng, lấy ở đâu đứa ngu ngơ, nhận loạn mẹ thế này!

Cung nữ Thanh Đại đi theo sau lưng Thẩm Quát, cảm thấy Thẩm Tử Nhiên giống đăng đồ tử, nhịn không được hét lên: "Làm càn, Vân phi nương nương ở đây, há lại cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ!"

"Ngươi là Vân phi?"

Thẩm Tử Nhiên lại tỉ mỉ nhìn Thẩm Quát một chút: "Khó trách cha ta nói ngươi là muội muội của ta."

Trưởng thành dạng này, không phải thân muội của hắn mới là lạ, nhưng mà không có chứng cứ, cha nói không thể hù dọa nàng.

"Ngươi nói cái gì?"

Thẩm Quát không nghe được nửa câu sau, chỉ thấy rõ bộ dáng nhiệt tình của hắn, hận không thể nhào lên ôm mình.