Chương 3: Ta có cỗ máy thời gian, có thể du hành về quá khứ quá khứ

Mỗi lần Sở Ly phát bệnh đầu đều rất đau, đau giống như có thứ gì đó sắp nổ tung bên trong.

Mỗi lần trông thấy hắn thống khổ che đầu, các thái giám phục vụ trong Bàn Long điện đều nơm nớp lo sợ quỳ xuống, trong mắt tất cả đều là sợ hãi, cái này khiến hắn thêm bực bội.

Đau đớn ngăn chặn không được, Sở Ly sẽ không ẩn nhẫn, nếu hắn đau, hắn sẽ để cho người khác đau khổ hơn hắn!

Hắn giơ tay lên, gọi người đem bọn họ hết thảy kéo ra ngoài dùng trượng đánh chớt, kết quả có người kéo hắn một cái, dùng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại bao lấy bàn tay to lớn của hắn, ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng ca du dương êm tai, giống như tia sáng trong đêm dài đằng đẵng, muốn lôi kéo hắn quay về nhân gian.

"Thời gian ngược dòng khởi động, nhiệm vụ bắt đầu, lần này sẽ mất nửa giờ, yêu cầu ký chủ trong vòng thời gian quy định hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt nhân vật phản diện bạo quân."

Thẩm Quát rõ ràng một giây trước còn đang ca hát, thử một chút ngón tay vàng đến cùng có tác dụng gì, kết quả một giây sau liền rơi vào bóng tối, mở mắt lần nữa phát hiện mình đang ở trong một khu rừng vắng vẻ.

"Cứu vớt nhân vật phản diện bạo quân? Tại sao ta lại rảnh rỗi đến mức không có việc gì mà chạy đi cứu vớt hắn, trong khi đầu ta còn đang chờ ở dưới lưỡi đao của hắn."

"Ký chủ, theo cốt truyện trong sách, vừa rồi ngươi đã bị mục tiêu nhiệm vụ giớt chớt."

"Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể thu được phần thưởng sống sót trong năm ngày."

"Mong Ký chủ nghiêm túc thực hiện."

Thẩm Quát không muốn chớt, cho nên chỉ có thể nghe theo hệ thống, đi vào rừng rậm cách đó không xa.

Nàng vừa rồi đã chú ý tới, trong rừng rậm có tiếng người nói chuyện.

Thẩm Quát bước tới gần, liền nhìn thấy ba bốn nam hài ăn mặc sang trọng, khoảng năm sáu tuổi, đang vây quanh đánh một người.

Người bị đánh đưa lưng về phía Thẩm Quát, nàng thấy không rõ khuôn mặt hắn, chỉ có thể thông qua vóc người phỏng đoán hắn khoảng ba tuổi, quần áo đơn bạc đã bị giặt đến phai màu, khác hẳn với đám người đánh hắn, xa xa nhìn giống như là công tử nhà phú gia đang đánh đập hạ nhân vô dụng của mình.

"Đánh chớt ngươi, đồ con hoang!"

"Cung nữ sinh tiện chủng! Một bát thuốc sẩy thai vẫn không có thể chơi chớt ngươi, bản hoàng tử thấy, sao ngươi không sớm nên đi chết đi, như vậy người mẹ hèn mọn của ngươi sẽ không bởi vì khó sinh mà chớt."

"Khó trách Khâm Thiên Giám vừa phê cho hắn mệnh cách sát tinh, vừa sinh ra liền khắc chớt nương, đáng đời."

"..."

Bọn hắn mỗi người chửi một câu, mắng miệng đắng lưỡi khô cũng không thấy người bị đánh phản kháng, bắt đầu có chút nhàm chán, thật không thú vị ,bọn hắn muốn tìm trò vui, chợt phát hiện ra con mèo nhỏ đang trốn trong trong ngực đứa nhỏ kia.

"Quả nhiên là con hoang, chưa thấy qua việc đời, coi mèo hoang như bảo bối."

Tiểu nam hài bị cướp đi bảo bối duy nhất, run run rẩy rẩy từ dưới đất bò dậy, cố gắng cướp lại quýt mèo, kết quả bọn hắn cố ý trước mặt tiểu nam hài, mấy người thay phiên đem mèo ném tới ném lui.

"Trả lại cho ta, ta......"

Tiểu nam hài gấp muốn khóc, hắn càng khóc bọn hắn càng vui vẻ, kết quả có người thất thủ không tiếp được, mèo con từ trên cao rơi xuống, có lẽ sắp phải ngã chớt. Thẩm Quát xông lên muốn đỡ lấy mèo con, kết quả chỉ có thể trơ mắt trông thấy mèo con rơi xuống xuyên qua tay nàng?

Chuyện gì xảy ra vậy?

"Ký chủ không phải người của thế giới này, không thể chạm vào đồ vật hoặc sinh vật sống ngoài mục tiêu nhiệm vụ."

Hệ thống lên tiếng giải đáp, nhưng hết thảy đã quá muộn, mèo con đã chớt, vốn là vừa ra đời không lâu, nó, cứ như vậy bị ném chớt.

Thẩm Quát thậm chí không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của tiểu nam hài, nàng hiện tại đã....