Chương 25: Nấu mì

Bàn Long điện.

Tôn công công từ xa trông thấy Thẩm Quát mang theo một cái hộp cơm đi tới, lập tức nghênh đón tiếp lấy.

"Nương nương đêm khuya tới đây, có chuyện gì quan trọng sao?"

"Không có chuyện gì, chính là muốn mang chút đồ ăn đến cho Hoàng Thượng."

Tôn công công nhìn sắc trời, hiện tại là giờ Hợi ba khắc, một hồi nữa sẽ qua liền đến giờ Tý, sinh nhật Hoàng Thượng cũng sắp qua rồi.

Tôn công công không dám hỏi Thẩm Quát muộn như vậy vì cái gì còn phải đưa đồ ăn, nhưng vẫn khách khách khí khí đưa tay ra, tiếp nhận hộp cơm: "Chờ Hoàng Thượng tỉnh ngủ, nô tài lại giúp ngài giao cho Hoàng Thượng."

"Không cần." Thẩm Quát tránh tay Tôn công công: "Bản cung liền ở chỗ này chờ hắn, ta muốn đích thân đưa đi."

"Trời khuya sương lạnh, nương nương cần gì phải chờ ở bên ngoài?"

"Không ngại." Thẩm Quát tâm ý đã quyết.

Tựa hồ như bị cái gì kích động, Sở Ly không lâu sau liền tỉnh lại

"Là lúc nào rồi?"

Hắn ngồi dậy, nhớ kỹ sau khi mình tại Tử Thần điện dự tiệc, bệnh đau đầu phát tác, nhịn không được ngất đi.

"Hồi hoàng thượng, sắp giờ Tý."

"A, ngày này sắp qua rồi." Sở Ly mặt không biểu cảm, khiến người phân biệt không ra tâm tình của hắn là vui hay buồn, Tôn công công đắn đo khó định, đem chuyện Thẩm Quát còn đang ở ngoài cửa chờ nói với hắn.

"Nàng tới làm gì?"

"Vân phi nương nương nói muốn đưa chút bữa ăn khuya cho Hoàng Thượng."

"Bữa ăn khuya?" Sở Ly nhớ lại nàng viết tờ giấy kia: "Nàng sẽ không coi là đưa chút đồ ăn, trẫm liền sẽ không cùng với nàng tính sổ nữa chứ?"

Nữ nhân đáng chớt, lại dám không đem trẫm để vào mắt. Nếu không phải nhìn nàng còn có chút hữu dụng, hắn mới lười nhác giúp nàng che giấu!

"Tuyên."

Sở Ly ngược lại là muốn nhìn, nàng có thể đưa cái gì đến.

Trong lòng thậm chí đã quyết định kỹ càng, mặc kệ nàng chút nữa đưa cái gì cho hắn, hắn cũng sẽ không đồng ý, không thích, lại thừa cơ đem nàng trừng phạt lần nữa.

Thẩm Quát không biết mình đã nằm trong danh sách truy nã của Sở Ly, chỉ chờ sau khi nàng đem hộp cơm mở ra sẽ phạt nàng.

"Thần thϊếp tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Hơi hạ thấp người, Thẩm Quát hướng hắn hành lễ.

Sở Ly một thân nội y, không mặc long bào, hiển nhiên là vừa dậy không lâu, thiếu đi mấy phần uy nghiêm, nhưng vẫn lăng lệ như cũ, chỉ cần một ánh mắt, vẫn như cũ có thể bắn ra ngạo nghễ thương khung, khí thế bễ nghễ thiên hạ.

"Ái phi đến đưa bữa ăn khuya cho trẫm sao?"

"Là quà sinh nhật tặng hoàng thượng."

Sở Ly nhíu mày, trong mắt hiện lên tức giận: "Vân phi tùy tiện mang chút đồ ăn liền muốn lừa gạt trẫm?"

Hắn lại nói: "Hôm nay Tần phi hậu cung, cùng chư vị đại thần đưa cho trẫm lễ vật ngươi cũng nhìn thấy, ngươi không cảm thấy chỉ đưa đồ ăn làm lễ vật, là quá tùy tiện sao?"

"Ngươi là không có đem trẫm để vào mắt, hay cảm thấy trẫm tính tình tốt?!!"

Thẩm Quát lắc đầu: "Đều không phải."

Nàng đem hộp cơm trên đường đi cẩn thận che chở lấy ra, đèn l*иg dùng chiếu sáng đã bị rơi mất, nếu không phải tay mắt lanh lẹ, nàng có thể đã ngã vào trong hồ.

"Hoàng Thượng biết thần thϊếp rất nghèo, gia thất nghèo, tình hình kinh tế căng thẳng, không bỏ ra nổi lễ vật như của Lệnh phi, chỉ có thể tự mình làm một bát mì trường thọ, bày tỏ tâm ý."

Thẩm Quát bưng bát mì sợi ra, phía trên thả một cái trứng chần nước sôi rất lớn, còn có thịt bò kho phủ kín toàn bộ cái bát.

Sở Ly vốn định đợi nàng bưng bữa khuya ra rồi trừng phạt thật nặng, lại sững sờ tại chỗ.