Thẩm Quát hoàn thành nhiệm vụ, người đã về tới Bàn Long điện.
Trong Bàn Long điện, Sở Ly vẫn ngồi trên long ỷ, tôn quý uy nghiêm, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn mang theo lệ khí khiến người tránh xa ngàn dặm.
"Ái phi tạ ân xong còn không đi, chẳng lẽ là muốn giống như đại thần kia vĩnh viễn lưu lại Bàn Long điện sao?"
Thẩm Quát nhớ tới lúc mình vừa tới Bàn Long điện, trông thấy thái giám đem thi thể một vị đại thần ra ngoài, máu chảy đầy đất, còn...... còn......
Thẩm Quát cúi đầu, nhìn về phía đôi giày thêu dưới chân.
Đôi giày thêu màu trắng như tuyết đã nhuốm đầy máu đỏ, máu thấm vào giày mang làm chân dinh dính rất không thoải mái.
Trong dạ dày cuộn trào một trận buồn nôn, vô thức muốn kêu lên, kết quả trông thấy ánh mắt Sở Ly giống như cười mà không cười, lập tức nuốt tiếng kêu vào trong bụng.
Cẩu nam nhân muốn xem nàng là đồ chơi, không có cửa đâu!
Thẩm Quát hạ thấp người thi lễ một cái: "Tạ bệ hạ ban thưởng, thần thϊếp cáo lui."
Nụ cười trên mặt Sở Ly cứng đờ.
Thật mất hứng, phất tay bảo nàng cút nhanh lên.
Chơi không vui chút nào.
Thẩm Quát quay người rời đi, không có để Sở Ly trông thấy khóe môi nàng cười gian: Keo kiệt, cẩu nam nhân, còn nghĩ muốn dùng ta làm trò mua vui, ta chọc chớt ngươi.
Thẩm Quát tuyên bố mình đơn phương thắng lợi.
Chờ Thẩm Quát hoàn toàn đi khuất tầm mắt hắn, nàng mới quay người hỏi Tôn công công đưa nàng ra ngoài:"Tôn công công có biết Tần mỹ nhân không?"
Nàng nhớ tới vừa rồi Tần mỹ nhân vì vụиɠ ŧяộʍ nuôi mèo, đang quỳ ở Bàn Long điện, nhưng đợi nàng sử dụng cỗ máy thời gian trở về, người đã không thấy tăm hơi?
"Tần mỹ nhân? Đó là ai?" Tôn công công một mặt mờ mịt, Thẩm Quát suy nghĩ: "Không có gì, nằm mơ tới một người đi đường giáp thôi."
Thẩm Quát không có ý định giải thích, tranh thủ thời gian trở về Kỳ Hương Cung.
Nàng muốn đổi giày, vết máu trên đôi giày thêu đã làm ướt vớ của nàng rồi.
Chạy một mạch trở lại Kỳ Hương Cung, cung nữ thấy Thẩm Quát vừa vào cửa liền cởi giày, sợ bị người khác thấy chân ngọc của nàng, sẽ bị mất thanh danh trong sạch, kết quả lại nhìn thấy đôi giày đẫm máu, giật nảy mình.
Các nàng liên tiếp thét chói tai, coi như đem tiếng hét lúc nãy Thẩm Quát không dám hét lên ở trước mặt Sở Ly hô nốt cho xong......
"Dừng, đừng có kêu nữa, tranh thủ thời gian nhanh chóng mang cho bản cung một đôi giày sạch sẽ tới."
Cung nữ run chân, run run rẩy rẩy mang lên một đôi giày thêu mới cho Thẩm Quát: "Nương nương, là Hoàng Thượng bên kia phạt ngài sao?"
Các nàng thoạt nhìn giống như là quan tâm, nhưng Thẩm Quát có thể nhìn ra trong mắt đối phương là tò mò.
Rõ ràng sợ hãi muốn chớt, vẫn phải tiếp tục từ nơi nàng nghe ngóng tin tức.
Thẩm Quát lười biếng cười một tiếng, từ chối các nàng hầu hạ, đi giày vào, tựa trên giường mỹ nhân.
Nàng đột nhiên nhớ tới, người trong cung đều thích sắp xếp tai mắt của mình khắp nơi.
Một Bích Nga chớt đi, không có nghĩa là Kỳ Hương Cung của nàng từ trên xuống dưới liền triệt để sạch sẽ.
Hậu cung của Sở Ly, có rất nhiều nữ nhân đó.
"Ký chủ muốn xử lý những cung nữ này sao?"
Hệ thống mang qua rất nhiều ký chủ, bọn họ đều không ngoại lệ, đối với kẻ phản bội đều không nể mặt mũi.
Bên cạnh giường nằm sao có thể để người ngủ ngáy, những tai mắt này giữ ở bên người đều là tai họa.
Không, nguyên chủ là bao cỏ phế vật, trong cung một chút nhân thủ đều không có, ta đem một nhóm đổi đi, đám tiếp theo liền sạch sẽ sao?
"Nhưng lỡ các nàng hại ngươi như lần trước thì làm sao bây giờ?"
Lý Minh liền hại chớt nguyên chủ.
Vậy ta liền để các nàng yên tĩnh.