Ánh mắt của Liễu Thanh Ca lướt qua quần áo trên cơ thể cô gái, và ngay lập tức cô nhận ra có điều gì đó không ổn. Chiếc áo vest mà cô gái đang mặc không phải của một người phụ nữ; nó là một bộ vest nam, chất liệu vải mịn màng, bóng bẩy, thoạt nhìn đã có thể đoán ra ngay rằng nó thuộc về một kẻ nào đó có tiền, một tên nhà giàu.
Ngoài ra, trên cổ cô gái còn hiện rõ những vết hồng hồng, đỏ đỏ, tím tím.
Một ngọn lửa bùng cháy!
Con mẹ nó, một cô gái yếu đuối khả ái thế này mà còn xuống tay được, súc sinh! Bà mà gặp nhất định sẽ phế cái chân thứ ba của hắn!
Liễu Thanh Ca nhanh chóng kéo cô gái vào một chỗ khuất, nơi mà ánh mắt của những người xung quanh khó có thể nhìn thấy họ. Cô nhận ra rằng tình trạng của cô gái không nên để lộ ra ngoài, bởi nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ gây ra những đồn thổi không hay.
Tiểu khả ái cảm thấy hơi hoảng loạn khi bất ngờ bị ai đó kéo tay mình, ánh mắt cô hướng về phía người đang bế mình. Đó là một cô gái rất xinh đẹp, với nét mặt thanh tú và làn da mịn màng, khiến trái tim tiểu khả ái bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Cô không thể tin rằng lần đầu tiên trong đời mình, cô lại được bế lên, và lại là một người con gái. Trong tình huống bất ngờ này, Tiểu khả ái chỉ biết đứng ngẩn người, cảm giác ngượng ngùng tràn ngập trong lòng.
Liễu Thanh Ca thả cô gái xuống, quan tâm nói: "Cô gái, sao cô lại như thế này ra ngoài chứ? Như vậy rất nguy hiểm đấy."
Tiểu khả ái cúi đầu, xấu hổ lại có hoảng loạn nói: "Tôi... Tôi..."
Liễu Thanh Ca thở dài, sửa lại áo vest cho tiểu khả ái, nói: "Được rồi, không sao cả, chuyện qua rồi. Cứ quên đi, nhớ lại chỉ mang lại gánh nặng thôi."
Tiểu khả ái: "Cô thật tốt, nhất định sẽ gặp may mắn."
Liễu Thanh Ca: "..."
Gặp may mắn gì chứ?! Làm người tốt mà tới đây liền bị ăn tát rồi.
Tiểu khả ái cúi đầu, lí nhí nói: "Cảm ơn."
Cô ấy nói đúng, nhưng mà có thể quên đi chuyện kia có được hay không thì cô không chắc chắn.
Liễu Thanh Ca mỉm cười, hỏi: "Ở đây không tốt, nhà tiểu khả ái cô ở đâu? Tôi đưa về, cô về một mình không hay cho lắm."
Tiểu khả ái này tâm tư đơn thuần lại dễ nghe lời như thế, Liễu Thanh Ca không dám cho cô ấy về một mình, lại có gặp chuyện gì thì Liễu Thanh Ca cô sẽ cảm thấy tội lỗi chết mất.
"Tôi ở nhà trọ, nếu cô không chê, có thể đến chơi." Tiểu khả ái nói, hoàn toàn không lo lắng Liễu Thanh Ca sẽ có ý đồ xấu với mình.
Ôi, cái đầu óc này.
Liễu Thanh Ca: "Được, ta đưa tiểu khả ái về nhà. Đi một mình trong khuya rất nguy hiểm."
Hai người cùng nhau bước đi, Liễu Thanh Ca vẫn cầm tay tiểu khả ái. Họ rẽ vào một ngõ hẻm, không khí yên tĩnh hơn giữa những ồn ào của phố xá. Chỉ cần đi thêm một đoạn ngắn nữa, họ sẽ đến phòng trọ của Tiểu khả ái.
Khi đến nơi, Liễu Thanh Ca đặt nhẹ tiểu khả ái xuống đất. Cô gái trẻ nhìn vào bên trong căn phòng trọ của mình, nơi mà từ bên ngoài có vẻ nhỏ bé, nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm cúng.
Mặc dù không gian không lớn, nhưng bên trong lại rất sạch sẽ, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng. Những đồ dùng trong phòng rất đơn giản, không có gì cầu kỳ hay xa hoa, nhưng sự đơn giản ấy lại tạo ra một cảm giác dễ chịu và gần gũi.
Liễu Thanh Ca đợi trong lúc tiểu khả ái đi tắm, cô lượn xuống phòng bếp kiểm tra còn gì để nấu hay không để cô nấu cho tiểu khả ái ăn. Lục mãi chỉ thấy mì gói và mấy quả trứng gà, với mấy lá rau hành gì đấy.
Cuộc sống của tiểu khả ái thật không tốt.
Nhưng mà sao cô cứ thấy mấy chuyện hôm nay xảy ra cứ thấy quen quen nhỉ?
Đầu tiên, cô cho nước vào nồi và bật bếp, chờ cho nước sôi lên. Khi những bọt khí bắt đầu nổi lên, cô nhanh chóng đập vài quả trứng vào nồi, khuấy nhẹ cho trứng tan ra và hòa quyện vào nước. Sau khi trứng chín tới, cô cho gói mì vào, và không quên thêm gia vị để tạo hương vị đậm đà cho món ăn.
Trong lúc chờ mì chín, cô cắt nhỏ một ít hành lá và ngò rí, chuẩn bị để thêm vào nồi mì cho dậy hương. Khi tất cả đã hoàn thành, cô bưng nồi mì nóng hổi ra bàn, vừa lúc tiểu khả ái cũng xuất hiện trong bộ đồ ngủ dễ thương.
Nhìn gương mặt kia, Liễu Thanh Ca hận không thể nắn bóp vài cái.
Liễu Thanh Ca: "Mì vừa nấu xong, tiểu khả ái ngồi xuống ăn đi nào."
Tiểu khả ái luôn nghe cô gọi mình là tiểu khả ái liền nói: "Kia... Tôi tên là Giang Vân Anh."
Liễu Thanh Ca trong đầu nghĩ gì đó, miệng nói: "Thì ra tiểu khả ái tên là Giang Vân Anh. Nào nào, ngồi xuống ăn."
Nhìn Giang Vân Anh ngoan ngoãn ăn mì còn có bộ dáng ăn rất ngon, trong lòng Liễu Thanh Ca loạn thành một bầy.
Eo ơi.
Cái quỷ gì xảy ra vậy.
Không ngờ chính mình lại xuyên sách, lại là cuốn mà tên Thiên Đế đưa cho, Tiểu Bạch Thỏ Của Tổng Tài Bá Đạo.