Chương 1

Bốp!

Quốc sư cảm thấy mặt mình bỗng nhiên đau nhói, như thể vừa bị ai đó tát mạnh. Mặc dù trước giờ chưa từng trải qua cảm giác này, nhưng sự khó chịu khiến cô bất ngờ. Cảm giác đau râm ran lan tỏa từ bên má, khiến cô chao đảo.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, một cánh tay thô bạo đã đè mạnh cô xuống mặt đất. Quốc sư mở mắt, trong ánh nhìn của cô, lửa giận bùng lên dữ dội. Thằng nào dám đánh bà? Câu hỏi này tựa như một mũi tên, đâm thẳng vào tâm trí cô, khiến cô không thể kiềm chế.

Trong cơn giận dữ, Quốc sư nhanh chóng nắm lấy cánh tay của kẻ tấn công và bẻ ngược lại một cái. Chỉ trong chớp mắt, tiếng hét thảm thiết vang lên, vọng lại trong không gian tĩnh lặng. Kẻ đó cố gắng rút cánh tay ra, nhưng sức mạnh của Quốc sư đã khiến hắn không thể thoát thân.

Ánh mắt Quốc sư lấp lánh sự tức giận. Cô thả cánh tay đó ra, từ từ đứng dậy, cảm nhận từng cơn đau nhói trên cơ thể. Cô liếc nhìn xung quanh, xác định vị trí mình.

Đây là nơi nào?

Hiện đại?

Sao lại chui đến đây rồi?

Bài trí trong biệt thự sang trọng tràn ngập ánh sáng, với những món đồ nội thất hiện đại và những bức tranh nghệ thuật trang nhã treo trên tường. Không khí trong nhà ngập tràn vẻ ấm cúng và tinh tế, phản ánh cuộc sống xa hoa của gia đình này. Một cặp vợ chồng trung niên vẻ mặt méo mó, trong khi một cặp đôi trẻ tuổi, một chàng trai tuấn tú và một cô gái xinh đẹp, đứng bên cạnh, ánh mắt họ tràn đầy lo lắng.

Quốc sư nhìn quanh, nhận ra sự nặng nền cùng tiếng rêи ɾỉ trong không khí. Khoan đã, kẻ đã đánh mình lúc nãy là một người phụ nữ trung niên, và giờ thì chính bà ta đang đứng trước mặt ôm cánh tay bị trật khớp, ánh mắt đầy tức giận.

Ánh mắt cô híp lại, nghiêng đầu lạnh lùng: "To gan, dám đánh ta!"

Người phụ nữ đó không chút do dự, quay lại với giọng điệu đầy cay độc vặn vẹo: "A a a a ,Liễu Thanh Ca, sao mày dám làm vậy với mẹ mày?"

Quốc sư ngay lập tức phản bác: "Tào lao! Ta từ khi nào có cha mẹ vậy hả?!"

Người đàn ông trung niên, có vẻ là cha của cô, trừng mắt nhìn Quốc sư, như thể không thể tin vào tai mình: "Đồ súc sinh này, đây là cha mẹ mày mà còn không nhận!"

Cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng Quốc sư. Cô không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện về cha mẹ hay không cha mẹ. Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này.

Khi nhấc chân định bước ra ngoài, đột nhiên một cánh tay nhẹ nhàng giữ lại tay cô. Quốc sư quay lại, nhìn thấy một cô gái trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi, ánh mắt lo lắng, nụ cười chân thành trên môi. Cô ta nhìn Quốc sư với sự quan tâm mà không hề lẫn tạp chất.

Quốc sư nhíu mày nhìn xuống, thật phiền phức, gân xanh trên tay cô giật giật: "Buông ra!"

Cô gái nhíu mày lo lắng không thôi nói: "Thanh Ca, em sao vậy? Ba mẹ làm vậy tuy có sai, những mà em cũng không nên làm như thế chứ! Họ là cha mẹ em đấy."

Quốc sư giật tay ra một cái, khiến cô gái như bị đẩy, loạng choạng ngã ra sau. Trong khoảnh khắc đó, chàng trai tuấn tú bên cạnh lập tức chạy đến, ánh mắt đầy lo lắng, quan tâm xem cô gái có bị thương hay không.

"Cô không sao chứ?" Hắn dịu dàng hỏi, sự ân cần của hắn làm cô gái cảm thấy an toàn hơn.

Cô gái, trong lúc ấy, lặng lẽ núp vào lòng chàng trai, ánh mắt ẩm ướt. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, tiếng thút thít vang lên thật đáng thương, như thể cô vừa phải trải qua một cú sốc lớn.

Quốc sư: "..."

Cô gái, trong lúc ấy, lặng lẽ núp vào lòng chàng trai, ánh mắt ẩm ướt. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, tiếng thút thít vang lên thật đáng thương, như thể cô vừa phải trải qua một cú sốc lớn.

Quốc sư: "..."

Chuyện tình cẩu huyết bạch liên hoa nữ phụ hãm hại như thế nào lại xuất hiện trước mặt cô?!

Rốt cuộc xảy ra chuyện quỷ gì đây!

Chàng trai tuấn tú gầm với quốc sư: "Cô tâm tư thật độc ác, cô ấy có ý tốt lại đẩy cô ấy ra!"

Tâm tư độc ác - quốc sư: "..."

Ta rõ ràng là giật lên, sao cô ta lại ngã ra sau nha! Ngươi mắt mù hay là não hỏng thế?!

Đông Tư nhìn Liễu Thanh Ca với ánh mắt phẫn nộ, cảm giác chán ghét ngày càng dâng cao trong lòng hắn. Đúng là cô ta càng lúc càng khiến hắn không thể chịu đựng nổi!

Cũng may, Đông Tư không phải là người mù quáng đến mức lại thích cô. Hắn biết rõ ràng Liễu Thanh Ca là em gái cùng cha khác mẹ với Liễu Cẩm Quyên, nhưng tại sao lại có thể khiến mọi người thích một người và ghét một người như vậy?

Sự xuất hiện của con cái tiểu tam quả thực mang lại những rắc rối không ngờ!

Đông Tư tức giận tuyên bố: "Cô vĩnh viễn sẽ không được tôi thích, nên đừng có mà hãm hại Cẩm Quyên!"

Quốc sư đứng bên cạnh, cảm thấy hoàn toàn mờ mịt. Cẩm Quyên là con nào vậy? Tại sao cô lại cảm thấy thích thú với tên này từ khi nào vậy?

Cô nhìn chàng trai, không hiểu não hắn để chỗ nào.

Quốc sư không muốn ở lại trong biệt thự ngột ngạt này thêm một giây nào nữa. Cô mặc kệ tiếng kêu gọi gào phía sau, nhanh chóng rời khỏi đó.

Phiền quá.

Chạy chạy chạy.

Rời xa đám người kì lạ thần kinh lên não này