Chương 9: Thế giới làm ruộng (5)

Khâu Kỳ nhìn chằm chằm vào biểu cảm của bà lão, tuy rằng cảm thấy những gì bà ấy làm thật khó mà diễn tả thành lời, nhưng cũng rất bội phục, đối xử tàn nhẫn với người khác thì không có gì, đối xử tàn nhẫn với bản thân mới là người đáng sợ, nếu không thì sao lại có câu: nhát thì đói chết, liều thì no chết đây?

Nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Chung quả thật là cực phẩm, chẳng còn cách nào khác, ai bảo cả nhà này được thiết lập là vai phản diện ác độc cơ chứ.

Nhà họ Chung bốn thế hệ chung sống gồm chín người, từ già đến trẻ có thể nói đều có vấn đề.

Chưa nói đến lão thái thái tính tình ngang ngược khó chiều đến mức nào, chỉ riêng tài lừa lọc của bà ấy cũng đủ khiến người ta phải trầm trồ. Rõ ràng một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng tài ba hoa chích chòe lại vô cùng lợi hại, thế mà lại có thể tẩy não sâu sắc các cụ già trong thôn, khiến họ một lòng một dạ tôn bà ta là bậc thần thánh.

Cho dù lời nói dối của lão thái thái có bày ra trước mắt, những người già trong thôn cũng không tin, ngược lại còn tiếp tục lén lút đưa tiền, cầu xin bùa chú của bà đồng phù hộ, cái dáng vẻ mê muội ấy thật sự mười con bò cũng kéo không lại, quả thực còn đáng sợ hơn cả đa cấp biến tướng trong truyền thuyết.

Cũng may lão thái thái còn biết nặng nhẹ, chỉ khi nào túng thiếu mới bán vài lá bùa chú vô thưởng vô phạt cho đám tín đồ này, một người lừa được hai đồng, không làm chuyện gì tổn hại đến người khác, nếu không thì đã sớm không thể ở lại trong thôn rồi.

Ngoài ra, cha mẹ của nguyên chủ cũng là những nhân tài, một người là kẻ lười biếng nổi tiếng trong thôn, một người là bà hoàng diễn xuất nổi tiếng trong thôn.

Còn người ca ca và tẩu tử, cũng là hai đóa kỳ hoa dị thảo nổi bật, mấy đứa cháu gái còn đang trong giai đoạn hình thành tam quan cũng đã có mầm mống của thế hệ cực phẩm thứ hai...

Ngay cả nguyên chủ, nhìn có vẻ vô hại, nhưng cũng là kẻ có tính xấu xa tiềm ẩn.

Tóm lại, người nhà họ Chung thật sự không hổ danh là vai phản diện cực phẩm!

Khâu Kỳ vừa sắp xếp lại cơ cấu thành viên gia đình nhà họ Chung, vừa im lặng đi theo Chung lão thái về nhà. Mới đến nơi, không nên gây chuyện, để tránh hệ thống an toàn phát hiện ra điều bất thường, tạm thời cậu phải diễn tốt vai diễn của nguyên chủ.

Vừa bước vào cửa nhà họ Chung, lão Chung đang nằm trên ghế tựa ung dung ăn đậu phộng bỗng chốc bật dậy như cá chép lộn mình, sau đó nhanh chóng chạy đến trước mặt lão thái thái.

"Mẹ, hôm nay thu hoạch thế nào?"

Lão Chung hai mắt sáng rực, hiển nhiên là biết hành động ra ngoài lừa đảo của lão thái thái.

Chẳng còn cách nào khác, tổ tiên nhà họ Chung không phù hộ, hai đứa con trai duy nhất trong nhà đều bất tài vô dụng, cả nhà ngoài việc trồng trọt thì nguồn thu nhập lớn nhất chính là dựa vào lão thái thái ra ngoài lừa bịp vặt.

Nhìn đứa con trai hai mắt sáng rực, khóe miệng còn dính vỏ đậu phộng, Chung lão thái lập tức không nhịn được tức giận, giơ tay tát một cái thật mạnh:

“Bà đây đúng là xui tám đời mới sinh ra cái thứ vô dụng như ngươi, ai cho ngươi ăn đậu phộng hả, đó là để dành ép dầu đấy đồ phá gia chi tử!"

Không phải là đồ vô dụng thì là gì, lão Chung sống đến hơn bốn mươi tuổi sắp năm mươi rồi, ngoài ăn với ngủ ra thì chưa làm được việc gì ra hồn.

Nhưng lão Chung mặt dày, lão thái thái cũng không nỡ xuống tay quá nặng, loại giáo huấn không đau không ngứa này căn bản là vô dụng, kinh nghiệm sống hơn bốn mươi năm qua đã sớm rèn luyện cho lão Chung tính cách chai lì.

Lão Chung sờ sờ bộ ria mép của mình: “Mẹ, không phải chỉ là ăn vài hạt đậu phộng thôi sao, mẹ giận gì chứ, giận hỏng người thì con đau lòng lắm. Hơn nữa con đây cũng phải bồi bổ cơ thể thật tốt thì mới có sức mà hiếu kính mẹ chứ..."

Lão thái thái nghe mà muốn ói máu, cái lời hiếu kính này lão Chung từ năm mười tuổi đã bắt đầu nói rồi, kết quả là nói đến tận bây giờ cháu gái của bà ra đời rồi mà vẫn chưa thực hiện được.

May mà bà còn có một nàng dâu diễn xuất giỏi giang để an ủi.

Chung đại nương bưng bát nước kịp thời đưa tới, giọng nói vô cùng dịu dàng quan tâm:

“Mẹ, mẹ đừng giận con trai nữa. Uống chút nước nghỉ ngơi một lát đi ạ, cơm nước sắp xong rồi, con đi nướng cho mẹ một cái bánh ngô nguyên cám nhé, mẹ thích ăn cái đó nhất mà, chiều nay con mới xay bột ngô tươi đấy, để mẹ bồi bổ cơ thể."

Giọng nói dịu dàng, lời nói hiếu thuận, nghe xong lão thái thái cảm thấy thoải mái dễ chịu, ánh mắt nhìn nàng dâu còn trìu mến hơn con trai không biết bao nhiêu lần, người ngoài không biết còn tưởng đây là con gái ruột, con trai mới là con rể!

Đây chính là điểm lợi hại của Chung đại nương.

Vì xuất thân là người hầu, cho nên rất giỏi quan sát sắc mặt và nịnh nọt, dựa vào kỹ năng diễn xuất thần sầu, rõ ràng cũng lười biếng tham ăn như nhau, nhưng lại khiến lão thái thái yêu thương như con gái ruột, con trai cháu trai đều phải đứng sang một bên, vấn đề mẹ chồng nàng dâu ở nhà họ Chung căn bản là không tồn tại, khiến vô số nàng dâu bị mẹ chồng ức hϊếp trong vòng bán kính mười dặm phải ghen tị.