Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta, Xuyên Thư, Vả Mặt, Làm Ruộng

Chương 8: Thế giới làm ruộng (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Liếc nhìn Chung lão thái và Chung Phú Thụ với ánh mắt căm hận, Chu Chỉ Tình ra hiệu cho mấy người ca ca rời đi.

Lúc đi ngang qua gốc cây đa, nhìn thấy Khâu Kỳ, Chu Chỉ Tình dừng bước, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh: “Chung Tiểu Vũ, đừng tưởng ta không biết những trò mèo mà ngươi giở trò sau lưng, ngươi cứ chờ đó, chúng ta cưỡi lừa xem hát tuồng, cứ chờ xem..."

Khâu Kỳ: ... Nói thẳng thừng với người khác là ta sắp sửa trả thù ngươi như vậy thật sự tốt sao?

Ân, xác nhận qua ánh mắt, vị người chơi chính này đúng là não tàn.

Nhà họ Chu sau khi buông lời đe dọa xong liền bỏ đi, phất tay áo để lại một bóng lưng kiêu ngạo.

Khâu Kỳ nhìn chằm chằm về hướng bọn họ rời đi, trên mặt không nhịn được lộ ra một tia cười, ban đầu cậu còn lo lắng không biết phải dùng thân phận phản diện này để chung sống với nữ chính như thế nào, bởi vì cho dù cậu không chủ động gây chuyện, theo mạch truyện hùng mạnh, cậu đoán chừng cũng không thể tránh khỏi việc đối đầu với nữ chính.

Nói chung, ngoài việc có hào quang, bản thân các nhân vật chính thường là những người thông minh, chắc chắn sẽ không dễ đối phó.

Nhưng hiện tại xem ra cậu đã suy nghĩ quá nhiều, nhân vật chính của thế giới này không phải là nhân vật chính thực sự, bọn họ chỉ là những người chơi khoác lên mình "vỏ bọc nhân vật chính" mà thôi, phần lớn chỉ số thông minh đều nằm trong phạm vi người bình thường, không có nhiều người yêu nghiệt.

Ví dụ như Chu Chỉ Tình mà cậu gặp phải lúc này, nói dễ nghe là chưa trải sự đời, nói khó nghe chính là ngu ngốc, đối đầu với một người sống sót từ địa ngục như cậu, ai thắng ai thua còn chưa biết.

Hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Thu hồi tầm mắt, Khâu Kỳ cũng chuẩn bị rời đi, nhanh chóng tìm chút gì đó để ăn mới là việc chính, cậu đã không thể chờ đợi được muốn đi hưởng thụ thế giới mới này rồi.

Tuy nhiên, cậu còn chưa kịp hành động, Chung lão thái đã bước tới trước một bước, vỗ một cái lên trán Khâu Kỳ, lực đạo không nặng, mang theo ý tứ dạy dỗ.

"Đứa trẻ vô dụng, còn đứng ngây ra đó làm gì, con bé chết tiệt kia đe dọa ngươi sao ngươi không mắng lại hả? Bị người ta bắt nạt cũng không biết cãi lại, truyền ra ngoài sau này người khác sẽ cho rằng nhà lão Chung chúng ta dễ bắt nạt! Thật là, trong nhà chúng ta chính là ngươi ngốc nghếch nhất, nhát gan nhất, một chút cũng không giống người nhà họ Chung chúng ta."

Chung lão thái ra vẻ mặt hận sắt không thành thép, nhìn Khâu Kỳ với vẻ mặt như đang nhìn một kẻ nhu nhược.

"..."

Khâu Kỳ, người vừa mới xử lý xong hệ thống, mặt không chút biểu cảm.

Cậu im lặng cúi đầu bấm đốt ngón tay, cảm thấy bà lão này không phải là có bản năng nói dối quá giỏi, thì chính là có hiểu lầm gì đó về huyết thống của chính mình.

Nguyên chủ có thể trở thành phản diện số một của thế giới này, tuyệt đối không thể nào có liên quan đến hai chữ "nhu nhược".

Bề ngoài nguyên chủ có vẻ là một người vô hại, nhưng trong lòng những người dân ở thôn Đông Bách đã chung sống lâu năm đều biết rõ, người xấu xa nhất nhà lão Chung chính là ca nhi này, nhìn thì có vẻ không nói không rằng, nhưng thực chất là một kẻ âm hiểm, chưa bao giờ cãi nhau với ai, nhưng một khi ai kết thù với nguyên chủ, thì không cần đến mấy ngày nhất định sẽ gặp xui xẻo.

Lúc đầu mọi người không phát hiện ra, nhưng thời gian lâu dần thì mới hiểu ra là có gì đó không đúng, tất cả những người từng kết thù với nguyên chủ đều không có kết cục tốt đẹp, nói là không liên quan đến nguyên chủ thì ai tin?

Ngay cả khắc tinh cũng không thể nào chính xác đến mức này.

Tuy nhiên, trong mắt người nhà họ Chung, tính cách im lặng không nói này chính là nhu nhược, bọn họ không biết những chuyện mà nguyên chủ đã làm sau lưng, chỉ biết rằng ca nhi nhà mình mỗi lần đối đầu với người khác đều bị bắt nạt đến mức ủ rũ trở về nhà, nhát gan đến mức chẳng giống người nhà họ Chung chút nào!

Kiểu giáo huấn này đã nói vô số lần cũng không thấy nguyên chủ thay đổi, Chung lão thái cũng không hy vọng Khâu Kỳ sẽ đáp lại.

Chỉ là lại dùng ngón tay chọc chọc lên trán Khâu Kỳ với vẻ mặt "hận sắt không thành thép” mắng một câu "đồ vô dụng” sau đó mới kéo cháu trai về nhà, ưỡn ngực thẳng lưng đầy khí thế, trên khuôn mặt bị đánh bầm tím lại mang theo vẻ mặt đắc thắng trở về như một người hùng.

Đối với người nhà họ Chung mà nói, bị đánh một trận có thể đổi lấy thu nhập vài trăm văn tiền, chút đau đớn này căn bản không thành vấn đề, dù sao thì tiền vẫn thiết thực hơn...
« Chương TrướcChương Tiếp »