Chương 33: Thế giới làm ruộng (28)

Bùi Cương Lâm đen mặt, cảm thấy cả người đều không được tốt cho lắm. Sống nhiều năm như vậy, thật sự không ngờ rằng bản thân lại có thể gặp phải chuyện này.

Hắn, địa đầu xà ở trấn Phong Đồng, Bùi tam gia tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà lại bị một tiểu ca nhi ra lệnh tắm rửa sạch sẽ, đưa vào phòng?

Người nhà họ Chung sau một hồi kinh ngạc, nghi ngờ, vội vàng vỗ đùi, khẩn trương xác nhận, lời nói đều lắp bắp: "Vũ ca nhi, con con con đây là muốn..."

"Chiêu tế! Đúng vậy, chính là ý mà mọi người đang nghĩ đấy.”

Khâu Kỳ cắt ngang khẳng định, vẻ mặt thản nhiên, tất nhiên.

Lời vừa dứt, Chung lão thái tức đến mức suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Không được, không được! Làm sao Vũ ca nhi có thể chiêu tế được? Nhà họ Chung bọn họ cũng không phải là không có con trai, hơn nữa còn muốn đưa vào phòng ngay trong hôm nay?

Nhà họ Chung bọn họ cũng không phải là thổ phỉ, sơn tặc đi cướp bóc dân lành, quan trọng nhất là, cái tên ôn thần này nhất định phải gả đi!

"Vũ ca nhi, không không không được, chúng ta là người đàng hoàng, con nói vậy là sao hả, sao có thể trực tiếp đưa vào phòng chứ! Cho dù con thật sự có ý với vị hậu sinh này, bà nội sẽ tìm bà mối đến nói chuyện, không có kiệu hoa bát cống, cũng phải có tam thư lục lễ, nếu không truyền ra ngoài, nhà họ Chung chúng ta sẽ mất mặt ở mười dặm tám thôn mất!"

Chung lão thái vội vàng khuyên nhủ.

Nếu như là trước kia, bà thật sự đã trực tiếp cầm chổi lao ra rồi, nhưng hiện tại, bà không dám, chỉ có thể sốt ruột, ngay cả một câu chửi thề cũng không dám nói, chỉ sợ đứa cháu trai bất hiếu Khâu Kỳ này lại động thủ.

"Đúng đúng đúng, Vũ ca nhi, hôn nhân đại sự không thể qua loa, không có bà mối, sính lễ, bái đường, đó chính là phẩm hạnh bất đoan, sẽ bị dìm chết đấy..."

Ngay cả người luôn im lặng là vàng, gặp chuyện là né tránh như Chung đại nương cũng nhịn không được lên tiếng.

Chủ yếu là lời nói của Khâu Kỳ thật sự quá mức kinh hãi, một tiểu ca nhi chưa kết hôn, muốn tự mình chọn lựa nam nhân cũng đã đành, vậy mà còn vội vàng muốn đưa vào phòng ngay lập tức, ngay cả tiểu ca nhi nhà thổ phỉ cũng không hung hãn như vậy!

Nhưng mà, người nào đó cũng không phải chỉ có thể dùng từ "hung hãn" để hình dung, mà phải là "hung tàn".

Khâu Kỳ liếc mắt nhìn nam nhân đang đen mặt trong hố sâu, càng nhìn càng hài lòng, cậu thích kiểu nam nhân nam tính, anh tuấn, đặc biệt là nam nhân dưới đáy hố kia còn mang theo sát khí, khí thế bức người. Bất kể tính cách như thế nào, chỉ riêng ngoại hình này đã là tiêu chuẩn cho một chú cún trung thành mà cậu yêu thích.

Tính cách có thể từ từ điều giáo, nhưng duyên phận thì khó tìm.

"Nông thôn chúng ta thì có bao nhiêu quy củ chứ? Việc tốt nên làm càng sớm càng tốt, hôm nay là ngày lành tháng tốt, đi tìm vài cây nến đỏ đến đây, gọi đại thúc bá đến đây, tối nay ta muốn bái đường thành thân.” Khâu Kỳ mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Ta không ngại giản lược mọi thứ."

Chúng ta ngại! Người nhà họ Chung gào thét trong lòng.

Lúc này, sắc mặt Bùi Cương Lâm đã đen như mực.

Hai tên nam nhân cao to, thật thà kia càng tức giận đến mức mặt mày tím tái, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu ca nhi còn hung hãn hơn cả thổ phỉ, không nói hai lời cướp người, lại còn cướp lão đại của bọn họ, còn muốn động phòng ngay trong ngày hôm nay.

Mẹ kiếp, nếu chuyện này mà thành, bọn họ còn mặt mũi nào nữa chứ.

"Tiểu ca nhi, ngươi đang nói gì vậy, thành thân gì chứ, đại ca nhà chúng ta đã đồng ý cưới ngươi sao!”

Một tên tức giận nói.

Khâu Kỳ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn bọn họ: "Là ta cưới, đại ca nhà các ngươi gả."

"Vậy cũng không được! Đại ca nhà chúng ta không đồng ý, ngươi đây là đang cường đoạt dân nam!"

Hai tên tráng hán trung hậu giận banh nóc, vẻ mặt vô cùng căm phẫn.

Dân nam…

Bùi Cương Lâm liếc xéo hai huynh đệ của mình, dáng vẻ như muốn làm thịt bọn họ.

Khâu Kỳ không nói lời nào, tươi cười vô hại mặc kệ bọn họ ồn ào. Tóm lại là cậu vẫn vững như kiềng ba chân, trầm ổn đến lạ.

Giờ phút này cho dù Bùi Cương Lâm có ngu đần cũng biết bản thân lật thuyền trong mương, đυ.ng phải tên khốn không nói lý lẽ.

Dù thiếu niên không động thủ, nhưng nếu không có đủ tự tin thì không thể nào bày ra vẻ bình tĩnh không sao cả như vậy.

Trước đó không để ý, giờ phút này trong lòng sinh ra cảnh giác, hắn mới cảm nhận được khí thế ẩn giấu trên người Khâu Kỳ, loại khí thế sát phạt thoảng qua thoảng lại kia, vậy mà lại khiến cho một người từng xông qua chiến trường như hắn cảm thấy áp lực đến khó tả.

Một ngôi làng nhỏ bé như Đông Bách Trang từ khi nào lại xuất hiện một nhân vật như vậy, hơn nữa lại còn là một tiểu ca nhi?

Bùi Cương Lâm thu lại nụ cười hào sảng, nghiêm mặt, chắp tay nói:

"Xem ra là đại thủy tràn vào miếu Long Vương, người một nhà lại đánh nhau rồi, hôm nay là chúng ta mạo phạm, tại hạ là Bùi tam gia ở trấn Phong Đồng, không biết tiểu ca nhi là người nhà nào?"

Tuy rằng thiếu niên này là một tiểu ca nhi, nhưng lại mang theo khí thế của kẻ giang hồ, không thể xem thường, phỏng chừng cũng là người trong giang hồ, vậy thì tất nhiên không cần phải vòng vo tam quốc nữa, chuyện giang hồ có quy tắc của giang hồ.

Bùi tam gia?

Lời vừa dứt, người nhà họ Chung lại một phen giật mình. Đặc biệt là Chung Quang Minh, ánh mắt lập tức nhìn về phía Bùi Cương Lâm, vẻ mặt như gặp quỷ.

Không trùng hợp như vậy chứ! Nam nhân rơi xuống hố trước cửa nhà bọn họ chính là Bùi tam gia?

Là Bùi tam gia mà hắn ta biết sao?

Mẹ kiếp, đệ đệ của hắn ta lại dám đẩy Bùi tam gia xuống hố, còn muốn cướp người ta về làm phu quân, xong đời rồi!