Toàn bộ quá trình săn bắn cũng đơn giản và tàn bạo đến cực điểm, Chu Tiểu An chỉ cần phối hợp tìm kiếm dấu vết con mồi, sau đó thậm chí không cần đào bẫy, Khâu Kỳ trực tiếp cầm dao phay xông thẳng vào hang ổ của gấu đen và hổ.
Xoẹt xoẹt xoẹt, cứ như chém gà, một nhát dao đâm thẳng vào mắt, mũi dao xoay chuyển, con gấu đen và con hổ vừa mới tạo tư thế tấn công đã lập tức bỏ mạng, chết một cách vô cùng bi thảm.
Thực ra, nếu không phải vì muốn giữ nguyên vẹn bộ da lông, theo thói quen của Khâu Kỳ, hẳn là sẽ trực tiếp chặt đầu, cảnh tượng đó còn chấn động hơn.
Cậu đã điều chỉnh dữ liệu cơ thể này, sức lực sánh ngang dị năng giả cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu của bản thân, đối phó với đám mãnh thú bình thường này thật sự dễ như trở bàn tay, nếu không thể giải quyết trong vòng ba chiêu, cậu mới phải tự kiểm điểm lại bản thân.
Tuy nhiên, dù vậy, Chu Tiểu An vẫn luôn giữ nguyên biểu cảm há hốc mồm, ánh mắt ngây dại đến mức không thể ngây dại hơn, nhịn không được hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không, từ bao giờ hổ báo gấu đen trong núi khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật lại dễ dàng bị gϊếŧ như vậy!
Tất nhiên, sau khi ngây người chính là hưng phấn, bạc bạc bạc, đây đều là bạc đấy.
Mặc dù bán đi số con mồi này phần lớn đều là của Khâu Kỳ, nhưng nhiều như vậy, ít nhất cậu ấy cũng được chia không ít bạc, phải biết rằng chỉ riêng gấu đen và hổ đã có thể bán được hai ba trăm lượng, còn lại cộng thêm... Dù sao cũng phát tài rồi.
Chu Tiểu An vui mừng khôn xiết, cậu ấy không phải là không tò mò nghi ngờ về năng lực võ công đột nhiên xuất hiện của Khâu Kỳ, nhưng Khâu Kỳ không giải thích nhiều, cậu ấy cũng không hỏi thêm nữa, làm người mà, nên có lúc giả ngu, chuyện gì cũng phải hỏi đến cùng sẽ khiến người ta khó chịu.
Dù sao Tiểu Vũ cũng sẽ không hại cậu ấy, cậu ấy cần gì phải xoắn xuýt nhiều như vậy? Có một người bạn lợi hại như vậy, cậu ấy nên vui mừng mới đúng chứ sao lại nghi ngờ.
"Hai mươi lượng, ba mươi lượng, năm mươi lượng... Tiểu Vũ, chúng ta phát tài rồi hahaha, nhanh lên, nhân lúc hổ và gấu đen còn tươi, chúng ta mau xuống núi, nhiều hơn nữa chúng ta cũng không mang nổi."
Chu Tiểu An bày ra dáng vẻ hám tiền hưng phấn, bẻ ngón tay tính toán chảy nước miếng.
"Ừm ừm."
Khóe miệng Khâu Kỳ cũng có dấu vết nước miếng đáng ngờ, chẳng qua là bị thịt làm thèm, mặc dù mấy ngày nay ở trên núi ngày nào cậu cũng ăn thịt, nhưng vẫn không chịu nổi cơn đói khát của linh hồn, trạng thái tinh thần này cậu phải điều chỉnh một thời gian dài mới có thể hồi phục.
Bởi vì không thể để lộ không gian, săn được nhiều con mồi như vậy quả thực nên xuống núi, nếu không cho dù cậu có sức khỏe hơn người cũng không mang đi được.
Muốn thu thập thêm đồ vật chỉ có thể tự mình đến vào lần sau, lần này coi như đã dò đường xong.
Gà rừng thỏ rừng, dê núi còn có nai sừng tấm bởi vì là săn từ mấy ngày trước, đã được xử lý phơi khô, thể tích nhỏ đi rất nhiều, đựng đầy hai gùi, Chu Tiểu An cõng một cái kéo một cái giải quyết.
Còn lại ba con heo rừng cùng gấu đen hổ, thì đặt ở trên bè gỗ tạm thời kết lại, Khâu Kỳ kéo đi. Heo rừng là bắt được ngày hôm qua, để lại nửa cái mạng sáng sớm nay mới gϊếŧ chết, cho nên thịt vẫn còn tươi.
Tuy rằng đã biết sức lực của Khâu Kỳ vượt xa người thường, nhưng khi nhìn thấy cậu kéo bè gỗ chất đầy ít nhất cả ngàn cân thịt mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp gáp hành động, Chu Tiểu An vẫn nhịn không được lần nữa khϊếp sợ, sức lực của Tiểu Vũ quả nhiên không phải người!
Vào núi bảy ngày, hai người thu hoạch đầy ắp, vui vẻ trở về.
Mà ở trong thôn, bởi vì Khâu Kỳ rời đi, nhà họ Chung rốt cuộc cũng trải qua mấy ngày thoải mái.
Bất quá bởi vì uy hϊếp của Khâu Kỳ lúc rời đi, ngày tháng thoải mái của nhà họ Chung chỉ giới hạn ở việc không cần bị nhốt trong nhà kho bị đánh mà thôi.
Muốn ra khỏi cửa thì phải cân nhắc đến kết cục không nghe lời bị Khâu Kỳ trở về biết được, muốn ăn ngon uống ngon... Xin lỗi, Khâu Kỳ lúc rời đi đã cất toàn bộ lương thực trong nhà vào không gian, chỉ để lại lượng khoai lang và khoai tây đủ ăn trong nửa tháng, muốn ăn hay không thì tùy.
Cho nên ngày tháng của đám người nhà họ Chung vẫn khổ sở như cũ, bọn họ chưa bao giờ uất ức như vậy, đặc biệt là Chung lão thái.
Bà lão cả đời ngang ngược, từ trước đến nay chỉ có bà bắt nạt người khác ỷ lại vào người khác, nào có chuyện người khác bắt nạt bà, ai dám bắt nạt bà, đó chính là chê ngày tháng quá yên ổn! Bà nhất định phải làm cho đối phương cúi đầu xin lỗi mới chịu bỏ qua.
Kết quả cuối cùng người đi săn chim trời lại bị chim trời mổ mù mắt, bị chính cháu trai mình dạy dỗ, trong lòng bà lão thật sự uất ức, bà nghĩ mãi không thông cháu trai nhà mình sao lại lợi hại như vậy, nắm đấm đó cứng đến mức dọa người, quả thực so với hán tử còn hán tử hơn! Đối phương còn muốn ở lại trong nhà không gả đi, độc chiếm quyền quản gia của bà!
Chung lão thái tức đến đau gan, len lén kêu gọi hàng xóm đi ngang qua giúp đỡ đi báo quan, nhưng mọi người lại không tin bà, cảm thấy bà đang làm ầm ĩ vô cớ.
Oan uổng a, trời đất chứng giám, lần này bà nói đều là thật...
Không tìm được người giúp đỡ, bản thân Chung lão thái lại không dám vi phạm uy hϊếp của Khâu Kỳ lúc rời đi, chỉ có thể nhịn đầy bụng tức giận ở nhà, cả ngày than ngắn thở dài khóc lóc với lão bạn đời.
Chung đại nương và lão Chung chính là điển hình hai cây tầm gửi ăn no uống đủ là vạn sự đại cát, ôm suy nghĩ sống qua ngày hôm nay không cần biết ngày mai, ngược lại ở nhà nằm rất thoải mái.
Dù sao ruộng đất trong nhà đã bị lý chính lấy đi chuẩn bị bán, bọn họ cũng không cần bận rộn thu hoạch mùa thu, thật sự là một mùa thu hoạch thoải mái nhất từ trước đến nay, trước khi con trai về nhà, bọn họ phải nắm chắc thời gian hưởng thụ thật tốt!