Đừng cho rằng điều này rất buồn cười và hoang đường, phải biết rằng người từng nhuốm máu và chưa từng nhuốm máu có khí thế khác nhau về bản chất, tuy Khâu Kỳ gϊếŧ người không nhiều, nhưng cậu đã gϊếŧ rất nhiều zombie và dị thú, trong mạt thế, dù là hậu cần của căn cứ, để thích nghi với môi trường sinh tồn, cậu cũng phải thường xuyên ra ngoài rèn luyện bản thân.
Kinh nghiệm chiến đấu tích lũy mười năm, dưới chân cậu nói là có hàng triệu xác chết cũng không ngoa, ánh mắt mang theo sát khí và mùi máu tanh nồng nặc, khiến người nhà họ Chung run rẩy sợ hãi.
Ban đầu, mọi người vẫn còn đầy phẫn nộ, nhưng sau khi bị bỏ đói, bị đánh, bị dọa dẫm mấy ngày, chưa đầy một tuần, ngay cả Chung lão thái gan dạ, nóng tính nhất cũng trở nên tiều tụy, nhìn cháu trai ruột của mình mà run sợ trong lòng.
Người nhà họ Chung không phải là không nghi ngờ cháu trai của mình bị ma nhập, nếu không tại sao đột nhiên thay đổi tính tình và đáng sợ như vậy?
Nhưng sau khi được Chung đại nương, người hiểu rõ con trai mình nhất, phổ cập về bản chất "nhân cách đen tối" của nguyên chủ, mọi người nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó, đoán chừng là Vũ ca nhi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bùng nổ trong im lặng...
"Đều tại cái thứ vô dụng nhà ngươi, nếu không phải ngươi nói cái gì mà chuyện kết hôn với Liễu lão gia, thì đệ đệ ngươi có nổi điên đánh cả cha mình không?"
"Đồ phá gia chi tử, ngày thường ăn không ngồi rồi, lêu lổng đủ đường cũng đành rồi, vậy mà còn dám vào sòng bạc? Còn nợ nhiều bạc như vậy, rốt cuộc kiếp trước bà đây đã làm gì nên tội, mà gặp phải hai cha con các ngươi chứ!"
Bị nhốt trong nhà kho mấy ngày khổ sở, mấy người nhà họ Chung bắt đầu cãi vã lẫn nhau, lão Chung và Chung lão thái dù có thương con trai, thương cháu trai lúc này cũng không nhịn được mà oán trách.
Đặc biệt là Chung lão thái, bà yêu thương cháu trai chủ yếu không phải vì con người Chung Quang Minh, mà là vì chức năng nối dõi tông đường của nó, bà cũng sớm không ưa cái tính cách lêu lổng của cháu trai, nay biết được Chung Quang Minh thật sự nợ sòng bạc không ít tiền, trong lòng bà tức đến độ muốn nổ tung, cái đồ phá gia chi tử này thật sự là quá vô dụng.
Còn Chung đại nương tuy trong lòng cũng có oán trách, nhưng bà ta quen giả vờ yếu đuối, nên bề ngoài vẫn tỏ ra dịu dàng, chỉ dùng ánh mắt oán hận nhìn con trai để thể hiện sự không vui.
Đối mặt với sự trách móc, đá đánh của cha và bà nội, ánh mắt oán trách của mẹ, Chung Quang Minh chỉ có thể "ưm ưm" khóc lóc, muốn nói cũng không nói được, bởi vì tội của hắn ta nghiêm trọng, khi những người khác không cần bịt miệng nữa, hắn ta vẫn phải tiếp tục bịt...
Khâu Kỳ không ngăn cản cũng không quan tâm đến động tĩnh trong nhà kho, dù sao mỗi ngày cũng đến nhà kho "dạy dỗ" bọn họ nửa canh giờ, thời gian còn lại dùng để lên kế hoạch tích trữ lương thực, sau đó trò chuyện với hệ thống 444 để giải khuây, cuộc sống trôi qua thật thoải mái.
Hệ thống 444 hiện tại vẫn đang cứng đầu, kiên quyết không chịu khuất phục, nhưng so với lúc đầu động một tí là nguyền rủa cậu bị chương trình an toàn phát hiện và trừng phạt, thì bây giờ hệ thống 444 sẽ không bao giờ nói những lời đó nữa.
Đây không phải là do hệ thống 444 hiểu chuyện hơn, mà là nó thật sự bị Khâu Kỳ dọa sợ, thường xuyên bất tri bất giác bị Khâu Kỳ gài bẫy nói ra bí mật, mà Khâu Kỳ đối diện vẫn là bộ dạng vô hại, mặt không cảm xúc như chưa từng làm gì.
Mỗi lần hoàn hồn lại, hệ thống 444 đều tức đến nổ phổi, còn Khâu Kỳ thì thản nhiên lấy sổ ghi chép ra ghi lại:
“... Từ đó có thể thấy, tuy trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới tinh tế rất cao, kỹ thuật trí não cũng đạt được một số thành tựu nhất định, nhưng chung quy vẫn tồn tại rất nhiều khuyết điểm, khả năng tự chủ suy nghĩ của trí não vẫn chưa đủ hoàn thiện... Điều này có lẽ cũng là do người dân tinh tế lo lắng bị robot phản bội và kiểm soát nên đã để lại những lỗ hổng và hạn chế..."
"Nhưng kỳ lạ là, các nhân vật trong trò chơi này lại rất hoàn hảo, mặc dù tính cách đã được thiết lập sẵn, nhưng không hoàn toàn cố định, mà có khả năng tự tư duy rất cao... Chẳng lẽ bởi vì đây là thế giới ảo, tất cả nhân vật đều là một chuỗi dữ liệu không thể rời khỏi tinh võng, nên các lập trình viên mới yên tâm để thế giới này trở nên hoàn thiện hơn sao?"
"Nếu vậy, có nghĩa là mỗi nhân vật đều có một dữ liệu cốt lõi riêng biệt, nếu không sẽ không thể thể hiện được đặc điểm độc nhất vô nhị của con người..."
Diện mạo thờ ơ, như đang say mê nghiên cứu phân tích cốt lõi của trò chơi tinh võng của Khâu Kỳ khiến 444 có cảm giác ớn lạnh sống lưng.
Rốt cuộc nó đã đưa một sự tồn tại như thế nào vào tinh võng? Trời ơi, công nghệ vị diện của ký chủ này không phải rất lạc hậu sao, tại sao cậu ta không chỉ sửa đổi chương trình của nó, mà còn liếc mắt một cái đã nhìn ra được lý niệm cốt lõi của trò chơi tinh võng!
Trong lòng sợ hãi, 444 nhịn không được dè dặt hỏi hai câu.
Tuy nhiên, câu trả lời của Khâu Kỳ là một nụ cười: “Bởi vì tôi là thiên tài."
Nhưng ai cũng biết, lời nói của Khâu Kỳ không thể tin được. 444 chỉ đành bỏ qua, trong lòng lo lắng không thôi, vô cùng hy vọng chương trình an ninh sớm phát hiện ra dị thường trong thế giới này, một quả bom hẹn giờ như vậy được đặt trong tinh võng thật sự khiến người ta kinh hãi.
Đối với điều này, Khâu Kỳ không quan tâm, nghiên cứu chỉ là sở thích của cậu, điều cậu quan tâm vẫn là làm sao để sống sót tốt hơn trong thế giới này.
Sau vài ngày suy nghĩ ngắn ngủi, cuối cùng cậu quyết định lên núi săn bắn kiếm tiền.
Với thân thủ của cậu, lên rừng săn lợn rừng, hổ, gấu đen căn bản không thành vấn đề, đây là con đường kiếm tiền duy nhất mà cậu cảm thấy tốt nhất và phù hợp nhất với cậu hiện tại sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, không chỉ kiếm tiền nhanh, mà còn hợp pháp, những thủ đoạn khác rất dễ gây rắc rối.
Chỉ là cậu có thân thủ, nhưng không quen thuộc với vùng núi phía sau, còn phải tìm một người có kinh nghiệm dẫn đường mới được.