Lão Chung và Chung đại nương nhìn nhau, không dám manh động, câu nói này nghe sao lại giống với "muốn bị đánh chết thì cứ đi kiện ta" như vậy nhỉ?
Nhưng lão thái thái lại không nghĩ nhiều như vậy, thương cháu trai, vừa được tự do, liền như Tôn Ngộ Không thoát khỏi Ngũ Hành Sơn, vội vàng chạy đi.
"Ngươi, ngươi chờ đó, ta đi ngay đây!"
Lão thái thái vừa sợ vừa giận hung hăng trừng mắt nhìn Khâu Kỳ quát lớn một câu, sau đó vừa chạy vừa kêu cứu chạy ra ngoài.
Thực ra nói Chung lão thái thái có bao nhiêu thương yêu Chung Quang Minh cũng không hẳn, dù sao Chung Quang Minh thực sự quá vô dụng, hơn hai mươi tuổi đầu rồi còn cả ngày lông bông ăn chơi lêu lổng, đúng là cái gai trong mắt mọi người.
Lão thái thái là người khôn khéo, cháu trai không nên thân làm sao có thể không oán trách, chỉ là Chung Quang Minh là nam đinh duy nhất trong nhà hiện tại có thể nối dõi tông đường, nếu không che chở, cháu trai xảy ra chuyện gì nhà họ Chung coi như tuyệt hậu, bà làm sao ăn nói với người chồng đã khuất?
Vì vậy, vì lý do này, lão thái thái sao có thể không coi cháu trai như bảo bối chứ.
Hơn nữa mười dặm tám thôn từ bao giờ nghe nói có chuyện hậu bối đánh trưởng bối, mang theo tâm trạng vừa tức vừa giận, Chung lão thái thái vừa được tự do, liền lạch bạch chạy đến nhà lý chính kêu người giúp đỡ.
"Cái gì? Vũ ca nhi đánh cả nhà ngươi? Còn đánh ngất xỉu hết?"
Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Chung Phú Thụ là không tin, cho rằng lão thái thái chắc chắn lại giở trò gì đây.
Ông ta còn không hiểu rõ Vũ ca nhi sao? Tuy rằng thằng bé kia cũng chẳng tốt đẹp gì, là loại người lòng dạ đen tối, nhưng so với những người khác trong nhà họ Chung thì tốt hơn nhiều rồi, sẽ không chủ động gây chuyện.
Nếu đã ra tay thì chắc chắn là có kẻ nào đó đã làm gì Vũ ca nhi trước.
Nói chung, cậu vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ít nói, thật thà.
Cho nên khi lão thái thái đến kêu oan, ông ta một vạn lần không tin, nhìn lão thái thái với ánh mắt "Thẩm nương, người sao một ngày cũng không yên ổn vậy?”
Chung lão thái vừa tức vừa giận, cảm thấy bị ánh mắt nghi ngờ này làm tổn thương, vội vàng duỗi cổ ra làm chứng:
"Là thật, thằng ranh con đó một quyền đánh ngất xỉu cả nhà ta! Ngươi xem, trên cổ ta còn có dấu đây này, đến giờ vẫn còn đau, đều là do thằng oắt con đó làm đấy!"
Thế nhưng... trên cổ chẳng có dấu vết gì cả, Khâu Kỳ là tay chuyên nghiệp, đánh người cũng cần có kỹ năng.
Chung Phú Thụ lúc này đã khẳng định lão thái thái lại giở trò vô lại gây chuyện rồi, dù sao thì tính tình của Chung lão thái cả làng đều biết. Ông ta rất không muốn quan tâm, nhưng nghĩ đến nếu không quan tâm thì hôm nay chắc chắn sẽ không yên ổn, hơn nữa nhà họ Chung lại là họ hàng của mình, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đi theo xem thử.
"Nhị thẩm, ta đi cùng người xem thử, nhưng lần này nếu người mà gạt ta, ta sẽ cấm túc người ở nhà ba tháng!"
Chung Phú Thụ buông lời độc địa, dù sao ông ta cũng không tin lời lão thái thái, nếu lão thái thái muốn làm loạn, vậy ông ta sẽ thuận nước đẩy thuyền nhân cơ hội này nhốt bà ấy lại, không giải quyết được vấn đề gốc rễ, nhưng ít ra cũng có thể yên ổn được vài tháng.
Nhị thẩm phiền phức này, ông ta thật sự chịu đủ rồi!
Nhưng Chung lão thái lần này thật sự không nói dối, hoàn toàn không để tâm đến lời nói độc địa này, cũng không sợ, vui vẻ dẫn ông ta về nhà.
Trên đường còn thu hút không ít dân làng đi theo, người người đều tò mò lão thái thái nhà họ Chung lại giở trò gì nữa rồi, không phải vừa rồi mới cãi nhau với nhà họ Chu xong sao.
"Đi đi đi, đi theo xem thử, Chung lão thái thái cũng thật là tài, vừa rồi mới náo loạn một trận, bây giờ lại đến nữa rồi."
"Đúng đúng, bưng cơm lên, chúng ta vừa đi vừa ăn vừa xem..."
Dân làng náo nhiệt đi theo, trong thôn ít chuyện giải trí, xem náo nhiệt hóng chuyện phiếm là thứ mọi người dùng để gϊếŧ thời gian.
Mà bên này, đợi đến khi mọi người trở về, Khâu Kỳ cũng đã chuẩn bị xong.
Đối mặt với Chung lão thái hùng hổ dọa người, cáo trạng om sòm, cậu im lặng không nói, nhìn Chung Phú Thụ với đôi mắt đỏ hoe đáng thương, cả người toát ra vẻ yếu đuối của kẻ bị bắt nạt.
Tuy rằng ngày thường Khâu Kỳ tính tình lạnh nhạt, trên mặt quanh năm không đổi sắc thái, nhưng không có nghĩa là cậu bị liệt mặt, kỹ năng diễn xuất vẫn rất tốt.
Dù sao muốn sống tốt trong xã hội, thì phải có kỹ năng diễn xuất thật tốt.
Cho nên mặc dù Chung Phú Thụ sau khi vào sân nhìn thấy Chung Quang Minh bị trói lại với khuôn mặt bầm dập, nhưng trong lòng vẫn nghiêng về phía Khâu Kỳ, cảm thấy trong đó có ẩn tình.
Bực bội bảo Chung lão thái đang không ngừng lải nhải tố cáo im miệng, Chung Phú Thụ nhìn về phía Khâu Kỳ, giọng điệu hòa ái: "Vũ ca nhi, bà nội con nói con đánh người, con nói cho đại thúc bá nghe, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì?"
Lời này rõ ràng là không tin lời lão thái thái.
Nhưng Chung lão thái không nghe ra, đang rất sốt ruột:
"Phú Thụ đại chất tử, ngươi còn nói với thằng ranh con này làm gì, chính là nó lên cơn điên đảo ngược trời đất đấy, ngươi mau trói nó đến từ đường giam lại dạy dỗ đi!"
Chung lão thái nói chuyện một chút cũng không khách khí, thái độ hống hách, dựa vào việc mình là nhị thẩm của lý chính, cùng với ân tình năm xưa Chung gia gia chết vì cứu lý chính, mấy chục năm nay chưa từng cung kính Chung Phú Thụ như một lý chính.