"Bịch!"
Chung Quang Minh mắt tối sầm lại, ngã vật ra đất bất tỉnh nhân sự.
Hắn ta chỉ là kẻ ngoài mạnh trong yếu, chỉ giỏi ra oai trong nhà, làm sao chịu nổi một đấm của Khâu Kỳ.
Tuy rằng sức lực hiện tại của Khâu Kỳ không thể so với thân thể thời mạt thế, nhưng nguyên chủ dù sao cũng là người nông dân từ nhỏ đã làm lụng vất vả, sức lực trên tay không hề nhỏ. Chỉ một quyền đánh ra, Chung Quang Minh đã ngất xỉu.
Bản thân Khâu Kỳ cũng có chút bất ngờ, cậu đâu có dùng nhiều sức?
Mà những người khác trong nhà họ Chung thì đồng loạt gào khóc, vừa chạy đến kiểm tra vừa chửi mắng Khâu Kỳ.
"Cái thằng trời đánh này, Chung Tiểu Vũ ngươi làm gì ca ca ngươi vậy! Ngươi bị điên rồi hả..."
Chung lão thái là người đầu tiên lao đến bên cạnh cháu trai, vừa khóc lóc vừa mắng chửi. Bà lão là kiểu nữ nhân nông thôn điển hình trọng nam khinh nữ, huống chi nhà họ Chung lại không đông con cháu, Chung Quang Minh coi như là cháu trai duy nhất nối dõi tông đường, không thể xảy ra sơ suất gì.
Chung đại nương thì sợ ngây người.
Lão Chung phản ứng lại thì nổi giận đùng đùng.
Một đứa con trai thứ như nó mà dám đánh người, lại còn đánh cả ca ca ruột, còn ra thể thống gì nữa!
Bây giờ dám đánh ca ca, sau này chẳng phải dám đánh cả cha nó sao?
Không thể để yên như vậy được, ông ta còn chờ con trai và con thứ này phụng dưỡng tuổi già, không thể để chúng không nghe lời!
"Nghịch tử!”
Lão Chung gầm lên giận dữ, giơ tay định đánh.
Người nhà quê không biết chữ, không có văn hóa, tóm lại con cái phạm lỗi thì chỉ có một chữ: đánh.
Nếu là nguyên chủ chắc chắn sẽ nhịn, nhưng Khâu Kỳ sẽ không ngồi yên chịu trận.
Dù đúng hay sai cũng không thể để bản thân chịu thiệt, muốn đánh thì cậu cũng là người đánh người khác.
Hơn nữa lúc nãy ra tay cậu cũng không định nói lý lẽ gì với bọn họ, nhiệm vụ trước mắt là phải chỉnh đốn lại nhà họ Chung, bản thân nắm quyền làm chủ mới dễ bề hành động.
Không phải là đánh nhau sao, cậu sợ nhất chính là điều này.
Khâu Kỳ một tay nắm lấy cổ tay lão Chung đang vung tới, một tay nắm chặt thành quyền.
"Bịch..."
Lão Chung trợn trắng mắt, còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã "vinh quang" ngã vật ra đất.
Trận đấu kết thúc chưa đầy ba giây, thật sự là không chịu nổi một đòn.
Khâu Kỳ không vui thu tay về, sau đó nhìn về phía Chung lão thái.
Chung lão thái mặt mũi trắng bệch, ánh mắt kinh hoàng, cũng không khóc lóc mắng mỏ nữa, vén váy định chạy ra ngoài, miệng còn kêu gào:
"Cứu mạng... Vũ ca nhi nhà ta nó điên rồi!.”
Không phải là điên rồi sao! Không điên thì sao có thể đánh ngất cả ca ca và cha ruột, hơn nữa còn chỉ bằng một quyền!
Nhưng Khâu Kỳ làm sao có thể để bà ấy chạy ra ngoài kêu la. Chỉ là ngại bà lão tuổi đã cao, ra tay sợ đánh chết người, Khâu Kỳ đành phải dùng sống tay đánh vào gáy bà ấy, đánh ngất bà lão.
Đến đây, nhà họ Chung đã ngất xỉu ba người.
Khâu Kỳ tiếp tục nhìn về phía Chung đại nương đang run rẩy định bỏ chạy, ánh mắt như ác ma bò lên từ địa ngục.
Chung đại nương run lẩy bẩy, nhìn chồng con và mẹ chồng nằm la liệt trên đất, lại nhìn đứa con trai thứ bỗng nhiên trở nên xa lạ, bà ta dứt khoát nhập diễn, xoay người nhẹ nhàng đập đầu vào tường, giả vờ ngất xỉu!
Ừm, biết điều là tốt, biết điều thì cậu khỏi tốn sức.
Thấy Chung đại nương "hiểu chuyện" như vậy, Khâu Kỳ hài lòng gật đầu, sau đó đi vào nhà kho tìm một sợi dây thừng, trói chặt bốn người Chung lão thái, lão Chung, Chung đại nương và Chung Quang Minh lại, sau đó nhét vào miệng mỗi người một miếng vải.
Làm xong tất cả, Khâu Kỳ mới phủi tay đứng dậy, nhìn về phía Vương Tú Nga đang ôm ba đứa con gái co rúm ở góc tường.
"Đại tẩu, vừa rồi tẩu có nhìn thấy gì không?”
"Không không không, ta không nhìn thấy gì cả!”
Vương Tú Nga toàn thân run rẩy, lắc đầu nguầy nguậy.
Khâu Kỳ gật đầu mỉm cười: “Rất tốt, mấy ngày nay trong nhà không yên ổn, ca ca cả lại uống rượu gây chuyện, tẩu cứ dẫn mấy đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ ở vài ngày đi, đợi qua gió đầu sóng ngọn hãy quay lại, đến lúc đó ta sẽ bảo ca ca cả xin lỗi tẩu.”
Nói xong, Khâu Kỳ thò tay vào trong tay áo, lấy ra một gói kẹo mạch nha đưa cho ba tiểu cô nương bên cạnh Vương Tú Nga: “Hôm nay cha các con đã làm gì?"
Ba tiểu cô nương nhìn chằm chằm vào kẹo mạch nha, liếʍ liếʍ môi, đảo mắt một cái, đồng thanh trả lời: "Cha lại đánh mẹ, bà còn giúp đỡ cha nữa!”
Rất tốt, quả nhiên là được nhà họ Chung dạy dỗ, kỹ thuật phản bội hạng nhất.
Khâu Kỳ mỉm cười "hiền hòa" nhìn Vương Tú Nga một cái, không nói thêm gì nữa, chỉ là bàn tay giấu trong tay áo khẽ động, dùng chức năng của hệ thống 444 điều chỉnh lại một chút số liệu cơ thể, sau đó hai tay dễ dàng nhấc bốn người bị trói gô ném vào nhà kho, khóa cửa lại.
Bóng lưng tiêu sái, dáng vẻ hung tàn.
Vương Tú Nga ngẩn người vài giây, dứt khoát thu hồi tầm mắt, ôm ba tiểu cô nương về phòng thu dọn đồ đạc, ngoan ngoãn về nhà mẹ đẻ thăm người thân!
Chờ người nhanh chóng thu dọn hành lý rời đi, Khâu Kỳ mới từ nhà kho đi ra, khóa cổng viện lại, sau đó mới bắt đầu lục tìm bạc và khế đất trong nhà.
Bây giờ cậu thật sự không có thời gian dây dưa với những người này, việc cấp bách là tích trữ lương thực, tích trữ lương thực, tích trữ lương thực, chuyện quan trọng phải nói ba lần! Còn mấy tháng nữa nơi này sẽ bước vào ba năm hạn hán, không có gì quan trọng hơn việc nhanh chóng tích trữ lương thực, những việc khác của nam chính cực phẩm gì đó đều xếp sau.
Mặc dù ba năm hạn hán này so với tai nạn mạt thế hoàn toàn không đáng kể, nhưng Khâu Kỳ không muốn phải chịu đói nữa. Dù sao cũng tích trữ lương thực trước đã, còn ý kiến của người nhà họ Chung...
Ừm, không quan trọng.