Tục ngữ nói: “Trong tay có gạo, lòng dạ mới yên”.
Cho dù không phải vì cái bụng của mình, Khâu Kỳ cũng phải chuẩn bị cho cuộc đối đầu với nữ chính trong tương lai, Chu Chỉ Tình rõ ràng là muốn đối phó với nhà họ Chung, nếu cậu không chuẩn bị trước, đến lúc đó ngay cả bụng cũng không no, lấy đâu ra sức mà đấu với nữ chính?
Chẳng lẽ thật sự ngoan ngoãn tiếp nhận thiết lập nhân vật để bị nữ chính ngược đãi sao? Nếu vậy thì cậu mạo hiểm chống lại hệ thống làm gì, chẳng phải là tự chuốc lấy phiền phức sao.
Vì vậy, nắm giữ quyền chủ đạo là điều bắt buộc, hơn nữa trong giấc mơ ăn không ngồi rồi của cậu nhất định phải có một đám người làm trâu làm ngựa cho cậu chứ?
Ừm, nhà họ Chung này hình như rất phù hợp, đối nội có thể hầu hạ cậu, đối ngoại có thể cãi nhau đánh nhau, hoàn hảo.
Khâu Kỳ âm thầm gật đầu suy nghĩ.
Mà bên này nhà họ Chung cũng đang suy nghĩ xem làm thế nào để cậu cống hiến cho gia đình, mọi người đều là loại người xấu xa, chỉ biết nghĩ cho bản thân.
“... Vũ ca nhi, vừa rồi ca ca con nói gì con nghĩ thế nào?”
Ăn cơm tối xong, Vương Tú Nga dọn dẹp bát đũa, những người khác ngồi xuống, Chung lão thái gõ gõ bàn, chỉ đích danh nói chuyện, tiêu chuẩn của một gia chủ.
Khâu Kỳ vừa rồi đang nghĩ cách để nhà họ Chung làm trâu làm ngựa cho mình, căn bản không nghe thấy những lời phía sau, vì vậy chỉ có thể im lặng là vàng, lấy bất biến ứng vạn biến, dù sao nguyên chủ xưa nay vẫn luôn là hình tượng “tám cây gậy cũng không gõ ra được một tiếng rắm”.
Nhà họ Chung quả nhiên không nghi ngờ, đứa con trai nhà mình chính là có tính tình cổ quái như vậy, bọn họ cũng căn bản không trông cậy vào việc cậu thật sự nói gì.
Ho khan hai tiếng, Chung lão thái tiếp tục nói:
“Vũ ca nhi, con cũng đừng trách nhà mình nhẫn tâm, tuy rằng làm tiểu thϊếp cho Liễu lão gia nghe có vẻ không hay ho gì, nhưng nhà Liễu lão gia có tiền. Đều nói thà làm thϊếp anh hùng, còn hơn làm vợ kẻ hèn, con gả qua đó chính là được ăn sung mặc sướиɠ, còn có nha hoàn hầu hạ, cuộc sống sung sướиɠ, nếu như có thể sinh cho Liễu lão gia một đứa con trai nối dõi tông đường, vậy thì thật sự là mẹ vinh hiển nhờ con rồi.”
Khâu Kỳ vẫn cúi đầu không nói, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm thông tin về Liễu lão gia.
Nhà họ Liễu, phú thương nổi tiếng ở huyện Phong Đồng. Liễu lão gia năm nay năm mươi ba tuổi, béo tốt, bụng phệ, tuổi tác còn lớn hơn lão Chung, trong cốt truyện nguyên chủ gả qua đó, nhưng sau khi sinh con thì bị đá trở về, từ giàu sang phú quý cuối cùng trở thành giày rách đáng thương, nguyên nhân là do bị nữ chính vạch trần việc nɠɵạı ŧìиɧ.
Mà nhà họ Liễu cuối cùng cũng không có kết cục tốt đẹp, đồng dạng bị nữ chính hại đến khuynh gia bại sản, sau đó chuyển thù hận sang nguyên chủ, kết cục chó cắn chó.
Rất tốt, rất mạnh mẽ, một hố lửa vạn năm.
Đương nhiên, trong mắt nhà họ Chung không biết hậu quả, có thể leo lên nhà họ Liễu, mối hôn sự này quả thực là tổ tiên phù hộ, vận may đến.
Tuy rằng Liễu lão gia tuổi tác đã cao, tướng mạo cũng không ưa nhìn, nhưng có tiền chính là có quyền, chỉ cần Vũ ca nhi gả vào nhà họ Liễu, không chỉ bản thân được sống sung sướиɠ, mà nhà mẹ đẻ cũng có thể theo đó mà hưởng phúc, một người xuất giá cả nhà hạnh phúc, quá hời.
Còn về danh tiếng là gì? Ai quan tâm, có tiền chính là cha thiên hạ.
Mà quan trọng nhất là…
“Vũ ca nhi à, ta cũng không phải là không muốn tìm cho con một người trẻ tuổi tuấn tú, nhưng tướng mạo không thể thay cơm ăn a. Xung quanh mấy thôn cũng không có ai nguyện ý cưới con, ai bảo con tự mình không biết cố gắng, miệng lầm lì không biết lấy lòng người khác, nhà họ Liễu có thể xem trọng con thật sự là tổ tiên phù hộ.”
"Phải, nếu không phải ngươi ế chồng thì nhà chúng ta đã không đến nỗi mất mặt vì ca nhi như ngươi. Chuyện này ca ca ngươi phải lo lắng chạy vạy bao nhiêu mối quan hệ mới kiếm được cho ngươi đấy, không gả nữa là bị quan phủ chỉ định gả đấy!"
Chung Quang Minh lại bắt đầu nhận vơ công lao, tuy nhiên chuyện này đúng là do hắn ta tìm kiếm thật.
Nhưng... Lý do chính đáng khiến nguyên chủ đồng ý gả đi, chẳng phải là vì phải còng lưng nuôi sống cả đám người nhà họ Chung này sao?
Trong thôn có ai gia cảnh nào lại muốn làm thông gia với một đám cực phẩm tàn nhẫn như nhà họ Chung chứ?
Không chỉ muốn bán cậu đi, mà còn bán cậu cho một lão già xấu xí như vậy, không thể nhịn được nữa.
Khâu Kỳ ngẩng đầu: “Mọi người quyết định rồi sao?"
"Quyết định cái gì?"
"Quyết định bán ta? Cho một lão già vừa già vừa xấu?"
Cả nhà họ Chung nghiêm mặt:
“Ngươi nói cái gì vậy? Cái gì mà bán? Nhà họ Chung chúng ta là loại người bất chấp thủ đoạn để cầu vinh sao! Hơn nữa, Liễu lão gia năm nay mới 53 tuổi, đang là tuổi tráng niên."
Khâu Kỳ im lặng rót một bát nước, đẩy đến trước mặt Chung lão thái: “Bà nội, hay là người soi gương xem thử bây giờ người có phải còn trẻ đẹp như hoa không."
Bà lão năm nay đã 60 tuổi.
Chung lão thái: "..."
Lão Chung: "..."
Chung đại nương: "..."
Chung Quang Minh tính nóng như lửa, đập bàn gầm lên:
“Chung Tiểu Vũ, nhà này còn nể mặt ngươi đấy à? Chuyện này cứ quyết định như vậy, ngươi muốn gả cũng phải gả, không muốn gả cũng phải gả, còn lải nhải nữa ta đánh chết ngươi!"
"Vậy thì tới đi, chúng ta so tài một phen."
Khâu Kỳ mặt không cảm xúc, tung một nắm đấm tới.
Ghét nhất là loại người cứ ba hoa khoác lác, ồn ào.