Thế giới tận thế mà Khâu Kỳ đang sống quả thực là một địa ngục, quái vật, thiên tai, nạn đói cùng lúc ập đến, đúng là một bữa tiệc tận thế trọn gói.
Vài năm đầu, quốc gia còn có lương thực dự trữ, nhưng sau khi số lương thực dự trữ này ăn hết, mọi người phát hiện ra dù sử dụng phương pháp gì cũng không thể trồng trọt được lương thực bình thường, lúc này mọi người mới cảm nhận được sự khắc nghiệt thực sự của ngày tận thế.
Ngay cả một người có dị năng không gian như cậu cũng không thể tránh khỏi, sau này cũng phải cùng mọi người ăn thịt quái thú và thực vật biến dị với mùi vị khó tả, thỉnh thoảng mới được ăn một viên kẹo giấu trong không gian để an ủi tâm hồn.
Thực ra, nếu hệ thống không quá mạnh tay, thương lượng đàng hoàng, cậu tuyệt đối mười vạn lần tình nguyện đến thế giới này để làm nhiệm vụ. Dù sao thì cậu không rõ người của thế giới khác như thế nào, nhưng người ở thế giới tận thế vì một miếng ăn chắc chắn cái gì cũng dám làm.
Đáng tiếc, cái gọi là hệ thống phản diện này thực sự quá bá đạo. Có lẽ người ở vị diện cấp thấp không có tư cách bình đẳng trao đổi với người ở vị diện cấp cao, nhưng điều đó không có nghĩa là người ở vị diện cấp thấp dễ bắt nạt.
Sư tử vồ thỏ còn dùng hết sức lực, hệ thống quá coi thường cậu rồi, rơi vào tay cậu là đáng đời...
Trình độ sống thời cổ đại thực ra cũng không cao, đặc biệt là nông dân nghèo, cuộc sống cũng vất vả như vậy, cho nên bữa tối của nhà họ Chung không ngon, là bánh bột ngô thô và canh rau.
Tuy nhiên, hôm nay tốt hơn một chút, hôm nay Chung lão thái "kiếm" được ba trăm văn tiền, cho nên mọi người được ăn thêm, mỗi người một nửa cái bánh ngô bằng lòng bàn tay, được chiên vàng ruộm thơm phức, chỉ cần ngửi thôi cũng đủ khiến người ta chảy nước miếng.
Khâu Kỳ nhận được phần ăn của mình, không nói hai lời liền lập tức đưa lên miệng gặm.
Thực sự là gặm, giống như đã mấy trăm năm không được ăn cơm, đôi mắt còn lóe lên tia sáng xanh, động tác ăn uống hung hãn khiến bàn ăn nhất thời chìm vào yên lặng, người nhà họ Chung đồng loạt nhìn chằm chằm vào cái miệng rộng của cậu, động tác như thể bấm nút tạm dừng, bất động.
Dáng vẻ này quả thực dùng từ quỷ đói để hình dung cũng là còn nhẹ nhàng.
Khâu Kỳ nào quan tâm đến những điều đó, hiện tại không có chuyện gì quan trọng bằng ăn cơm, cho dù có thêm trăm người nữa vây xem cậu cũng không hề cảm thấy xấu hổ hay khó tiêu, liêm sỉ là cái gì?
Có thể lấp đầy bụng không, không thể lấp đầy bụng thì cút sang một bên!
Hương vị thơm ngon của thức ăn nhảy nhót trong miệng, linh hồn như được thăng hoa trong một cảm giác hạnh phúc.
Nửa cái bánh ngô, một cái bánh bột mì thô, một bát canh rau, chỉ trong nháy mắt đã bị cậu giải quyết sạch sẽ, bụng Khâu Kỳ đã no khoảng bảy phần, nhưng trong miệng vẫn còn thòm thèm, vẫn muốn ăn thêm.
Đây là một loại đói khát từ trong tâm hồn, những người chưa từng trải qua nạn đói sẽ không thể hiểu được.
Tuy nhiên, thức ăn của nhà nghèo đều có hạn, căn bản không tồn tại chuyện thêm bát, cho nên cậu chỉ có thể buông đũa xuống, bưng bát không vừa liếʍ đáy bát, vừa dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào bánh bột mì thô trong bát của những người khác trong nhà họ Chung, im lặng bày tỏ mong muốn được ăn thêm của mình.
Nếu bây giờ có người cho cậu thêm chút đồ ăn, cậu nhất định sẽ rất thích người đó!
Đáng tiếc, điều này chú định chỉ là mong muốn, đối diện với ánh mắt khao khát lóe sáng của cậu, lựa chọn của người nhà họ Chung là dứt khoát thu hồi ánh mắt, sau đó đồng loạt dùng tốc độ nhanh như chớp nhét bánh ngô vào miệng.
Đùa à, tuy nhà họ Chung chưa từng trải qua ngày tận thế, nhưng là gia đình nông dân nghèo thời xưa, họ cũng chưa từng nếm trải cảm giác no bụng, chia sẻ thức ăn? Điều đó là không thể, cả đời cũng không thể!
Kể cả Vương Tú Nga nhu nhược cũng phớt lờ ánh mắt sắc như dao của chồng mình khi yêu cầu chia sẻ bánh ngô, cho dù tối về phòng có bị mắng, thì lúc này cũng phải nhét đồ ăn ngon vào bụng mình đã.
Vợ không nghe lời, Chung Quang Minh tức giận đến mức mặt mày đen xì, thậm chí còn đá vợ một cái dưới gầm bàn, nhưng cũng không có hành động trực tiếp giành giật.
Đây là quy củ của nhà họ Chung, dù có cực phẩm đến đâu, bề ngoài cũng tuyệt đối không làm ra hành động cướp đồ ăn mất mặt, hạ cấp như vậy.
Theo lời lão thái thái, tổ tiên nhà họ Chung xuất thân là người đọc sách, họ đều là “người có học” sao có thể giống như người trong thôn, thô lỗ, không có phẩm giá như vậy được?
Vì vậy, Khâu Kỳ chỉ có thể tiếc nuối tiếp tục vừa liếʍ bát thèm thuồng, vừa nhìn mọi người nhà họ Chung vừa ăn vừa buôn chuyện.
Nhà nghèo không có nhiều quy củ trên bàn ăn, nhà nào trong thôn cũng vừa ăn vừa nói chuyện, bởi vì ăn xong mọi người còn phải vội vàng làm việc, sắp thu hoạch mùa thu rồi, trong nhà còn rất nhiều việc.
Tuy nhiên, với thân phận của nhà họ Chung, chủ đề trò chuyện cơ bản không có gì bổ ích, ngoài chuyện nhà đông nhà tây, thị phi buôn chuyện, còn có Chung đại nương lão Chung tâng bốc lão thái thái, thêm vào đó là Chung Quang Minh khoác lác về việc hắn ta oai phong, có uy tín thế nào ở bên ngoài.
Tóm lại, gia đình này quả thực không hổ danh là người cực phẩm, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng đều không yên ổn.
Khâu Kỳ im lặng lắng nghe, nói thật, nếu không phải lo lắng chương trình bảo mật của hệ thống phát hiện ra sự bất thường của mình, cậu nhất định sẽ lập tức đá bay những người này, quả thực là một đám vướng víu.
Nhưng hiện tại cậu không thể làm như vậy, cậu phải nghĩ cách thu dọn những người này, quan trọng nhất là phải nhanh chóng nắm giữ quyền kinh tế trong nhà, tranh thủ thời gian tích trữ lương thực.
Theo như cốt truyện đầy đủ mà cậu nhìn thấy từ hệ thống, vài tháng nữa nơi này sẽ bắt đầu hạn hán và nạn đói kéo dài ba năm, tuy không đáng sợ như ngày tận thế, nhưng Khâu Kỳ kiên quyết không cho phép bản thân phải chịu đói thêm một lần nào nữa.